Sau khi đuổi Trần Giáng Thần đi, Ngạn Tảo quay sang nhìn Yến Đôn gật nhẹ đầu: "Cùng đi đi"
Yến Đôn vội vã đồng ý.
Ngạn Tảo cùng Yến Đôn song song đi về hướng bãi đỗ xe, Ngạn Tảo thong thả nói: "Đứa nhỏ Trần Giáng Thần kia hình như rất thích quấn cậu.
Không mang phiền toái gì cho cậu chứ?"
Yến Đôn không hiểu vì sao Ngạn Tảo đột nhiên nhắc đến đề tài này, chỉ xem như nói chuyện phiếm, nên cũng thoải mái đáp: "Sao lại phiền phức được? Biểu thiếu gia tuy tuổi còn nhỏ, nhưng thật ra rất hiểu chuyện"
Ngạn Tảo gật gù, nói tiếp: "Đứa nhỏ đó ngồi một chỗ không yên, không muốn học hành.
Nếu nó lại đi tìm cậu chơi, thì cậu đừng để ý đến nó."
Yến Đôn nghe câu này, cảm thấy hơi buồn cười, không nghĩ tới Ngạn Tảo còn trẻ như vậy đã cứng nhắc, nghiêm khắc quản thúc em họ mình thế này, còn bảo thư ký đừng tìm em họ chơi, tránh để em ấy không học hành tốt.
Yến Đồn cười nói: "Ông chủ Tảo vì biểu thiếu gia thật sự rất dụng tâm.
Đừng nói là anh họ, cho dù là anh ruột, cũng không sánh bằng."
Ngạn Tảo liền thở dài, nói: "Nói đến đứa nhỏ này, tôi cũng xem như anh ruột của em ấy."
Yến Đôn bỗng nhớ tới, Trần Giáng Thần này mất gia đình từ nhỏ, gửi sang nương nhờ ở Ngạn gia, bởi vì có Ngạn lão thái thái yêu mến, nên được hưởng đãi ngộ của của một thiếu gia chân chính trong nhà.
Ngạn lão thái thái này cũng là một cường nhân truyền kỳ, lại bị nói là "Thiên sát cô tinh".
Ba mẹ bà mất sớm, bà lấy chồng, chồng mất, sinh con, con mất, liên luỵ cả con dâu, con rể dắt nhau cùng đi vào con đường Hoàng Tuyền.
Chỉ còn một mình bà sống lâu trăm tuổi, thân thể khoẻ mạnh.
Tất cả mọi người đều nói Ngạn lão thái thái trong mệnh có hung, chỉ mình Yến Đôn hiểu rõ chẳng có cái gì là sát tinh, tất cả đều do sắp đặt quái quỷ của thế giới bá tổng mà thôi.
Ngạn lão thái thái sinh được một đôi trai gái, con trai chính là ba của Ngạn Tảo, Ngạn Trì, con gái chính là mẹ của Trần Giáng Thần.
Bởi vì thế giới bá tổng thiết lập bá tổng nhất định phải mất ba mẹ từ sớm, cho nên Ngạn lão thái thái mới phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Ngoài ra, Ngạn lão thái thái bản thân là nữ bá tổng, cho nên ba mẹ bà cũng bắt buột mất sớm.
Hơn nữa, bản thân bà mang thể chất bá tổng, cho nên thân thể cực kỳ cường tráng, tuy đã lớn tuổi, nhưng lại rất khoẻ khoắn.
Với thể chất của bà, đừng nói đánh chết lão hổ, đánh chết Võ Tòng cũng được nữa là.
Tất cả những thứ trên đã cấu thành "Thiên sát cô tinh" "Mệnh cách quá cứng khắc chết người thân" giả tạo.
Nhưng thứ giả tạo này lại quá thật, khiến ngay cả bản thân Ngạn lão thái thái cũng tin tưởng.
Cho nên, bà dù rất thương yêu cháu nội, cháu ngoại, nhưng lại cắn răng không sống cùng bọn họ.
Nhưng không ngờ, cháu nội, ngoại của bà đều là mệnh cách bá tổng, có khắc cũng không chết.
Nhưng việc bà "Nuôi thả" như thế đã đem đứa nhỏ Ngạn Tảo lớn tuổi nhất lên vị trí "Gia chủ".
Ngạn Tảo tựa "Anh cả như cha", một bên có tình cảm sâu sắc với Ngạn Trì, Trần Giáng Thần, một bên ở trong lòng hai người họ đồng thời vẫn duy trì hình ảnh gia trưởng uy nghiêm.
Trong đầu Ngạn Tảo được cấy vào phần ký ức này, cho nên khiến anh quan tâm Trần Giáng Thần, Ngạn Trì nhiều hơn.
Mà phần quan tâm này, một khi cùng Yến Đôn nảy ra xung đột, bỗng nhiên trở nên vô cùng mờ ảo.
Hai người đang chuẩn bị lên xe, đã thấy Tiểu Tề chờ bên hông.
Hoá ra, Ngạn Tảo thân thiết với Yến Đôn, đã làm Tiểu Tề sinh ra cảm giác nguy hiểm, vì thế Tiểu Tề hầu hạ Ngạn Tảo vô cùng tận tâm.
Gã chủ động đưa Ngạn Tảo tan làm về nhà.
Tiểu Tề cười nói: "Ngạn đổng đến rất đúng lúc, tôi đã làm ấm xe xong rồi."
Ngạn Tảo gật gật đầu, mười phần phong thái tổng tài, nhấc đôi chân dài lên ngồi vào trong xe.
Yến Đôn cũng cùng lên xe.
Tiểu Tề và Yến Đôn bên trong tuy đều ôm địch ý với đối phương, nhưng bên ngoài vẫn giả vờ hoà thuận.
Tiểu Tề cười với Yến Đôn hàn huyên hai câu, hỏi: "Tiểu Yến nhà ở đâu?"
Ngạn Tảo nói: "Hiện tại không cần về nhà.
Thời gian không còn sớm, tôi cùng Yến Đôn đi ăn cơm trước đã."
"Hai người đi ăn cơm à?" Tiểu Tề hỏi, trong giọng nói mang theo sự mong đợi.
Yến Đôn là người lịch sự, liền thuận theo mong đợi trong lòng Tiểu Tề trả lời: "Chi bằng, thư ký Tề cùng đi đi?"
Tiểu Tề khóe miệng mang theo ý cười: "Cái này không được đâu? Ngạn Đổng chỉ mời cậu thôi, còn kéo theo tôi, không thích hợp lắm?"
Ngạn Tảo gật đầu, nói: "Là quá không thích hợp, Tiểu Tề thả bọn tôi xuống ở cửa nhà hàng là được."
"..." Tiểu Tề: Này nha, bực mình nha.
Xe vừa lái đến cửa nhà hàng, trời đúng lúc lấm tấm mưa rơi, Tiểu Tề nhìn thấy, liền muốn bung dù cho Ngạn Tảo.
Nào ngờ, Yến Đôn cũng có "Lòng tranh sủng", lấy dù trong bao ra trước một bước,