"Đúng rồi, Ngạn tổng quan sát quả thật tỉ mỉ, tôi đúng là đang đùa với lửa." Yến Đôn cười cười, nhún nhún vai.
Ngạn Trì đắc ý hất cằm, phản chiếu hình ảnh một chú chó lớn, chỉ cần được người khác nựng nựng khen một câu "good boy" là lập tức quẩy đuôi không ngừng.
Yến Đôn cảm thấy buồn cười: Cũng chỉ có bá tổng trong thế giới bá đạo tổng tài mới có thể "Hỉ nộ đều mẹ nó hiện hết lên mặt".
Ổng chủ ở thế giới thực nào có dễ đoán như thế?
Mà cũng bởi vì vậy, Yến Đôn cảm giác được Ngạn Trì có chỗ trân quý độc đáo.
Ngạn Trì chợt nhớ ra gì đó, lại hỏi: "Đúng rồi, quà cho anh tôi đã chuẩn bị xong chưa?"
Tất nhiên là chưa rồi.
Yến Đôn căn bản không biết Đại thiếu gia thích gì.
Mặc dù nói, bảo mẫu Trương đã gợi ý Ngạn Đại thiếu gia yêu tiền, nhưng cũng không thể tặng tiền đi? Dù sao, bạn có muốn tặng tiền Ngạn Đại thiếu gia đến mức người ta vui vẻ đi chăng nữa, phá sản cũng tặng không đủ đâu.
Yến Đôn sờ sờ mũi, hơi chột dạ: "Vâng, đã chuẩn bị.
Nhưng mà, tôi vừa nhậm chức không bao lâu, đối với sở thích của Tảo thiếu gia không biết nhiều mấy, cho nên nghĩ đến mấy món đều là vật thông dụng như bút máy, rượu vang.
Mặc dù nói cũng đem tặng được, nhưng người tặng lại là người thân trong nhà, sẽ có chút xa cách.
Không biết Ngạn tổng còn ý tưởng nào khác hay không?"
Ngạn Trì nhíu mày, nói: "Cũng phải, nhưng tôi cũng không rõ anh tôi thích cái gì."
Yến Đôn cười khổ: Chuyện này đã nằm trong dự liệu.
Cái người Ngạn Trì tuỳ tiện này, khẳng định không nghĩ ra được món quà tri kỷ nào.
Ngạn Trì suy nghĩ, nói: "Như vậy đi, thời điểm cậu đưa gia sư tới Ngạn trạch hỏi Giáng Thần một chút xem.
Thằng bé là người cẩn thận, chuyện nhỏ nhặt này hẳn phải nắm chính xác hơn."
Yến Đôn phụ trách đưa đón Mã Lệ Tô đi làm gia sư.
Yến Đôn cũng không biết tại sao mình phải gánh công việc này.
Bản thân Mã Lệ Tô không biết đi xe buýt sao? Coi như xe buýt đi khu dân cư xa hoa không tiện, Mã Lệ Tô kia còn không biết bắt xe sao? Cho là Mã Lệ Tô không biết bắt xe, vậy Ngạn trạch cũng không có tài xế? Đưa đón không phải là việc của tài xế sao? Mắc gì bắt Yến Đôn cậu đưa đón?
Mà nội dung kịch bản thiết lập như thế, Yến Đôn cũng không còn cách nào.
Yến Đôn đành phải lái xe đưa Mã Lệ Tô đến Ngạn trạch.
Trên đường đi, Yến Đôn hỏi: "Cô làm gia sư cho Biểu thiếu gia có ổn không?"
"Ổn chứ." Mã Lệ Tô trả lời.
Yến Đôn có chút bất ngờ: "Ô? Vậy cô cũng lợi hại thật đó, còn làm được gia sư phụ đạo tốt nghiệp?"
Yến Đôn cảm thấy Mã Lệ Tô thật là trâu, có thể phụ đạo cả tất cả môn thi đại học.
Ai ngờ Mã Lệ Tô nói: "Tôi có bài giảng của hệ thống cung cấp.
Chỉ cần nói theo là được."
"..." Cho nên trâu chính là hệ thống?
Yến Đôn trong lòng không cam tâm: Tại sao Mã Lẹ Tô đi làm gia sư có bài giảng của hệ thống cung cấp, còn mình đi làm lại không được hệ thống làm cho ppt?
Yến Đôn đưa Mã Lệ Tô đến Ngạn trạch, vừa vặn đụng phải Trần Giáng Thần ở cửa.
Trần Giáng Thần trên người mặc chiếc áo len cổ lọ màu trắng, phần khoét rộng làm cậu trông mảnh khảnh.
Nhưng fan của cậu ta đều biết, Trần Giáng Thần thuộc tuýp "Mặc áo nhìn gầy, cởi áo lại toàn cơ bắp".
Tư thái đó, khí chất đó đều khiến ngàn vạn fan đâm đầu lao vào nhà tù của cậu ta.
Mã Lệ Tô nhìn thấy thiếu niên mỹ lệ như vậy, than tiếc nói: Vốn đang cho là có thể trêu đùa cậu ta, nào ngờ đâu phiền não của thế giới này, trai đẹp đều là gay.
Trần Giáng Thần lễ phép nở nụ cười, đồng tiền ngọt ngào bên khoé miệng: "Cô giáo đến rồi?"
Mã Lệ Tô nhìn thiếu nhiên ngoan ngoãn mĩ lệ này trước mắt, càng thêm rung động, lại càng thêm thương tiếc, giống như phát hiện một bát thịt đặc biệt thơm ngon, thèm ăn đến mức hold không nỗi, kết quả lại được thông báo rằng: "Đây là thức ăn cho chó"— — chính là cảm giác cmn thốn như thế.
Trần Giáng Thần hướng Yến Đôn cười: "Thư ký Yến cũng đến?"
"Vâng, Biểu thiếu gia." Yến Đôn bản thân không có tự giác của "Công lược giả", cũng không có ý thức của "Công lược giả".
Tâm thái của cậu vẫn là "Công cụ thư ký nhỏ bé", cho nên thái độ của cậu với Trần Giáng Thần vẫn khách sáo như đang giải quyết việc công, nhàn nhạt mím môi, bày ra nụ cười tiêu chuẩn.
Nhưng mà, nụ cười chuyên nghiệp ấy của Yến Đôn lại làm cho Trần Giáng Thần đặc biệt ngứa ngáy.
Ánh mắt Mã Lệ Tô còn đang dính trên người Trần Giáng Thần, chỉ cảm thấy Trần Giáng Thần mặc chiếc áo len trắng trên người, như nam thần không dính hạt bụi nào nơi nhân gian.
Mà Yến Đôn nhìn cái áo len trắng của Trần Giáng Thần, trong lòng nghĩ lại là: Mẹ ơi đây là áo len Cashmere*! Đổ cafe lên rồi làm sao tẩy ra?
*Vải len cashmere bắt nguồn từ quốc Kashmir (TCN) – Nay là một vùng của Ấn Độ.
Loại len được lấy từ lông của những chú dê Cashmere.
Những chú dê dùng để lấy lông tạo ra loại len này là những chú dê ở vùng núi Himalaya.
Sản lượng lông cừu cho ra rất ít.
Một điều đặc biệt nữa là cashmere chỉ có thể dệt thủ công.
Không thể sản xuất bằng máy móc.
Loại lông để tạo ra cashmere được làm bằng lớp lông mịn, mềm hoặc dưới lớp lông trên con dê.
Bởi vì công đoạn cho ra sản phẩm rất khó khăn nên đó là lý do mà loại vải len Cashmere có giá rất đắt.
Yến Đôn vừa định nói gì đó, liền nghe ngoài cửa bảo mẫu Trương hô to: "Đại thiếu gia, ngài đã về rồi!"
Mã Lệ Tô làm một nhan cẩu, lập tức quăng ánh mắt ra cửa tìm kiếm: Lại đến một anh đẹp trai khác không phải chứ? Cái người Đại thiếu gia đại danh đỉnh đỉnh này, cùng vai chính không có tuyến tình cảm, vậy thì rất có thể là trai thẳng nha!
Yến Đôn cũng bừng tỉnh tinh thần: Đây là sếp lớn, nhất định phải để ấn tượng tốt ngay lần đầu gặp mặt.
Trần Giáng Thần vui vẻ tiến lên nghênh đón: "Anh cả trở về cũng không báo trước cho em một tiếng sao, để em đi đón anh!"
Cửa lớn biệt thư mở ra, một người đàn ông cao lớn từng bước ngược dòng ánh sáng tiến vào.
Yến Đôn nhìn thấy mặt đối phương, hô hấp hơi ngưng lại: Cái này...!
Cái này không phải là mì Đao Tước!!!
Khuôn mặt này...!Là!!!
Ngạn Tảo!!!
Tim Yến Đôn lập tức đập thình thịch: Chuyện này...!chiếc "Ngạn Tảo" này, cùng "Ngạn Tảo" ở thế giới thực giống nhau y như đúc!
Yến Đôn như bị đánh một gậy vào đầu, đầu óc trở nên mơ màng, hoàn toàn không thể cử động.
Chuyện này...!Chuyện này...!
Đừng nói là Yến Đôn, ngay cả Mã Lệ Tô nhìn Ngạn Tảo cũng phát hiện ra chỗ "Không bình thường".
Thế nào là "Không bình thường"?
Trong thế giới này mĩ nam tử đều là "một gương mặt đao tước rìu đục", lớn lên giống hệt nhân vật trong game cg.
Ngũ quan đều được điêu khắc từ một khuôn mẫu ra tựa như đường nét lập phương thâm sâu lại rất dễ nhìn.
Mà Ngạn Tảo thoạt nhìn đẹp theo hướng "thực tế".
Ngũ quan cũng không phải dạng hoàn mỹ, nhưng đặt chung một chỗ lại rất hài hoà, tự có một vẻ tự nhiên, không phải vẻ đẹp của điêu khắc.
Ngạn Tảo cũng không giống thiết lập tính cách của bá đạo tổng tài