Sở Thành cảm thấy anh không biết gì cả, tựa như anh cũng không biết rốt cuộc anh có tình cảm với Quý Khinh Chu hay không, từ lúc rời khỏi khách sạn về đến nhà, anh vẫn luôn tự hỏi, Dư An Minh nói anh thích Quý Khinh Chu, vậy, anh có thật sự thích Quý Khinh Chu không? Anh cũng không biết nữa.
Anh là một thiên chi kiêu tử chân chính, từ lúc sinh ra anh đã là người ở cuối vạch đích, đương lúc dòng người liều mạng bắt đầu chạy đua từ vạch xuất phát, thì bản thân anh đã chẳng tốn chút sức lực nào, nhẹ nhàng xây dựng nên một đế quốc của riêng anh. Anh hiểu rõ ưu thế của anh, cho nên mặc kệ có bao nhiêu người thổ lộ với anh, anh vẫn luôn cảm thấy chướng mắt. Anh chỉ muốn tìm một người mà anh thích, thế nhưng, như thế nào gọi là thích?
Anh thích Quý Khinh Chu, cái thích đó có gọi là tình yêu không? Thật sự không nỡ buông cậu, không nhịn được muốn tiếp tục quan tâm cậu là vì thói quen ư?
Sở Thành không biết. Anh chưa từng nói chuyện yêu đương, thậm chí cũng chưa từng cảm nắng một ai, anh không biết cái thích của anh có phải là tình yêu hay không, đồng thời anh cũng không muốn vì bản thân không xác định rõ ràng, mà làm lỡ thanh xuân của Quý Khinh Chu.
Anh hy vọng Quý Khinh Chu tốt, hy vọng cậu có thể có được một tương lai thật tốt.
Sở Thành không muốn nghĩ mấy chuyện này nữa, anh cởi áo, chuẩn bị đi tắm, bỗng dưng giữa ngực chợt truyền đến một cảm xúc lành lạnh, Sở Thành cúi đầu, liền thấy được khối ngọc trên cổ – khối ngọc Quý Khinh Chu tặng anh.
Đột nhiên Sở Thành có chút hối hận, đáng lẽ anh nên bảo Quý Khinh Chu để lại khối ngọc kia, nhà xe không quan trọng, nhưng khối ngọc kia, Quý Khinh Chu nên tháo xuống mới phải. Giao kèo giữa hai người đã kết thúc, cho nên anh không có tư cách giam cầm Quý Khinh Chu, cậu có quyền kết giao với những người khác, cũng có quyền yêu đương với những người khác, hiện tại cậu làm vậy, không còn là hồng hạnh xuất tường nữa, anh nên bảo cậu tháo xuống mới đúng.
Anh muốn gọi điện cho Quý Khinh Chu, nhưng vừa cầm điện thoại lên, anh lại không thể ấn gọi.
Quý Khinh Chu rời đi vô cùng thoải mái, chỉ mang bình ngôi sao và khối ngọc theo, có lẽ cậu rất coi trọng khối ngọc đó, với tính cách của cậu, một khi đã tháo xuống, có lẽ sẽ không bao giờ mang lên lần nào nữa. Như vậy thì, hai người họ, thật sự sẽ không còn quan hệ gì nữa.
Sở Thành yên lặng cất điện thoại, đây không phải là điều anh muốn, anh biết rõ, từ ngày anh tặng cho Quý Khinh Chu khối ngọc đó, anh vẫn luôn hy vọng cậu sẽ luôn mang nó bên người.
Mỗi khi thân thiết, hai người đều hôn lên khối ngọc của đối phương, tựa như hai người đã từng hôn môi với nhau rất nhiều lần. Nhà xe này nọ đều không quan trọng, nhưng đối với anh và Quý Khinh Chu mà nói, khối ngọc đó rất quan trọng.
Sở Thành xoa nhẹ khối ngọc trên cổ, vô thức thở dài.
Gần đây, fans 《Một Tấm Thơ Tình》 xé rất lợi hại, phim thần tượng xé nhau, theo lý thuyết phải là hồng bạch đại chiến, thế nhưng bộ phim này, lại chẳng giống như dự đoán của mọi người, hai nhà Trương Phỉ và Trang Hướng Dương không hề xé nhau. Mà hai nhà xé nhau lại là nhà Tưởng Vi Vi và nhà Trang Hướng Dương, nguyên nhân thế này, cũng là vì Quý Khinh Chu và Sở Thành mà ra.
Quý Khinh Chu cùng Sở Thành, một người nói người kia là thần tượng, một người thì nói nếu thích thì hãy quan tâm người kia, tuy fans hai bên đều cảm thấy hai người chỉ là bạn bè, nhưng người qua đường lại nhịn không được vây quanh tưởng tượng. Đồng thời cũng vì diễn xuất của hai người, mà rất nhiều người xem đều không tự giác được luôn đặt ánh mắt lên hai người họ.
Vốn dĩ bản thân hai người rất đẹp trai, hình tượng nhân vật trong phim cũng tốt, nên người xem nhìn một hồi, lại cảm thấy hai người rất hợp với nhau, không chỉ thành lập siêu thoại cp, mà còn bình luận truyền bá tư tưởng.
Ngày đó, phim truyền hình chiếu đến cảnh Trang Hướng Dương sinh bệnh đang trú mưa trong đình, sau đó đi ra gặp phải Trương Phỉ, theo kịch bản thì cuộc va chạm sẽ khiến Trang Hướng Dương thiếu chút nữa té ngã, thời khắc mấu chốt, Trương Phỉ sẽ kéo lấy Trang Hướng Dương, thế nhưng không ngờ người sắp té lại chính là Trương Phỉ, Trang Hướng Dương trở tay kéo ngược lại, kéo Trương Phỉ vào lòng. Fan CP thấy một màn như vậy, liền sôi nổi bình luận “A a a a a a”, thậm chí còn có vài bình luận như “Nhào vào lòng luôn kìa”, “Bên nhau bên nhau”, sau đó, fans Tưởng Vi Vi liền bùng nổ.
“Đây là phim ngôn tình! Có biết phân biệt nam chính nữ chính không?! Mấy hủ đu CP có thể yên lặng được không!”
Fan CP Trương Phỉ cùng Trang Hướng Dương không phục: “Tôi bình luận là chuyện của tôi, ảnh hưởng gì tới mấy người không? Mấy người cứ bình luận lại là được không phải sao.”
Hai bên chiến hỏa va nhau là nổ, xé nhau từ weibo cho đến diễn đàn, cuối cùng fan cp Thừa Chu bèn đứng ra khuyên nhủ, “Về nhà mình tự thẩm, đừng kéo thêm anti cho hai anh nhà nữa, dù sao Tưởng Vi Vi và Trương Phỉ cũng là cặp chính, như vậy không thích hợp.”
Fans nhân vật ít nhiều gì cũng có vài phần yêu thích với diễn viên, thế nhưng càng thích nhân vật thì sẽ càng tùy tâm sở dục, sẽ không giống fans diễn viên băn khoăn quá nhiều, hiện tại bị fan CP của hai người nhắc nhở, bọn họ cũng không xé nhau nữa, yên lặng tự thẩm.
Quý Khinh Chu nhìn bọn họ xé nhau một hồi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, dù thế nào cậu cũng chưa từng nghĩ đến mọi người sẽ xé nhau như vậy, cậu nhìn siêu thoại CP của cậu và Sở Thành, được lắm, đã leo lên hạng ba rồi, thật đúng là, có chút lợi hại.
“Lên cao vậy, bây giờ fan CP của hai người rất nhiều, cảm giác của cậu thế nào?” Ứng Niên hỏi cậu.
“Khiếp sợ.” Quý Khinh Chu thành thật trả lời, “Đây là lần đầu tiên tôi thấy siêu thoại cp này lên cao vậy đó, ngay cả tôi còn giật mình.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Còn sao nữa?”
Ứng Niên thở dài, đẩy khoai tây lát qua, “Ăn không? Vị mật ong, ăn cũng được.”
Quý Khinh Chu bóc vài miếng, Ứng Niên hất cằm về phía túi khoai tây bự anh vừa mới mang đến cho Quý Khinh Chu, “Ở đó vị nào cũng có hết, cậu cứ ăn đi, thích vị nào thì nói tôi, lần sau tôi mang cho cậu.”
Quý Khinh Chu nhìn cái túi cách đó không xa, “Anh cứ ăn như vậy, thật sự không sao chứ?”
“Không sao, tôi ăn không mập.” Ứng Niên nói.
“Vậy thì anh cũng mua nhiều quá rồi.”
“Không phải tôi mua, nhờ đại diện phát ngôn đó,” Ứng Niên chuyển túi khoai qua cho cậu xem, quả nhiên phía trên có ảnh chụp của anh, “Nhãn hiệu gửi cho hai thùng to đùng, một người ăn chắc nôn luôn mất.”
Quý Khinh Chu có chút hâm mộ, “Sao nhãn hiệu nào anh làm
đại diện cũng hào phóng quá vậy, gửi cho anh nhiều ghê, tôi không được vậy đâu?”
Ứng Niên lắc đầu, “Ai biết đâu, cũng giống như chuyện tôi chẳng biết rốt cuộc cậu và Sở Thành đã xảy ra chuyện gì.”
“Chúng tôi không xảy ra chuyện gì hết.” Quý Khinh Chu vội vàng nói.
Ứng Niên khinh thường nhìn cậu, “Cậu cảm thấy tôi là thằng ngốc ư?”
“Không có.”
“Vậy sao cậu lại không biết xấu hổ nói với tôi là không xảy ra chuyện gì? Tôi đã từng yêu đương, có phải là anh em, hay yêu đương giả làm anh em, chỉ nhìn thôi tôi đã nhận ra rồi.”
Quý Khinh Chu:……
“Chỉ là tôi lười vạch trần cậu, không ngờ cậu còn nghĩ tôi sẽ tin cậu và Sở Thành là anh em họ hàng xa.”
“Vậy anh có thể tiếp tục giả bộ như không biết gì được không?”
“Được chứ, tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu thôi, tại sao cậu và Sở Thành lại ra thế này? Vốn dĩ tôi tưởng hai người chia tay, cho nên cậu lén ngài ấy chuyển nhà, không cho tôi nói với ngài ấy. Nhưng xét thấy dáng vẻ của cậu khi trả lời phỏng vấn mấy ngày này, cộng thêm việc cậu bình tĩnh xem siêu thoại cp của cậu và ngài ấy, tôi cảm thấy có phải hai người chẳng chia tay gì không, có lẽ chỉ là đơn thuần cãi nhau hay không? Nhưng vậy thì cũng không đúng, Sở Thành quan tâm cậu như vậy, cậu dọn ra ngoài cũng được mấy ngày rồi, mà ngài ấy chẳng tìm đến cửa, nghĩ sao cũng thấy không đúng?”
“Tôi không nói với anh ấy tôi ở nơi này,” Quý Khinh Chu nói, “Anh ấy có nói sẽ thuê thêm trợ lý và tài xế cho tôi, nhưng tôi đã từ chối.”
“Vì sao?”
“Bởi vì chúng tôi đã chia tay rồi.” Quý Khinh Chu nói, “Chia tay hòa bình, tôi không muốn gây thêm phiền phức cho anh ấy nữa.”
“Tôi có thể hỏi một chút về nguyên nhân chia tay không?”
“Hết duyên hết phận rồi.” Quý Khinh Chu bình tĩnh nói, “Nên mới chia tay.”
Ứng Niên nhìn cậu, nhất thời không biết nên nói cái gì. Anh đã từng ký thác hy vọng của anh lên người Quý Khinh Chu, hy vọng Quý Khinh Chu và Sở Thành có thể bên nhau lâu dài, hy vọng thứ mà anh nghĩ mãi vẫn không chiếm được, cậu có thể đạt được nó. Anh cảm thấy có lẽ Quý Khinh Chu sẽ đạt được điều đó, dù sao thì, thoạt nhìn nhân sinh của cậu cũng thuận buồm xuôi gió hơn anh nhiều, theo lý mà nói thì có thể bên nhau lâu dài được.
Thế nhưng hiện tại, Quý Khinh Chu nói cậu và Sở Thành đã chia tay rồi, chia tay trong hoà bình, đã hết duyên hết phận rồi.
Ứng Niên muốn khuyên gì đó, nhưng lại không biết nên khuyên thế nào, thậm chí cũng không biết có nên khuyên hay không, bản thân anh đã nếm đủ buồn vui cay đắng của tình yêu, so với bất luận kẻ nào anh càng hiểu rõ, chuyện tình yêu này, chỉ có người trong cuộc mới có quyền lên tiếng, người ngoài chỉ là những người nói chuyện lắt léo mà thôi.
Vì thế anh cười cười, nói với Quý Khinh Chu, “Không sao, sau này duyên phận khác sẽ đến thôi.”
Vậy thì hy vọng duyên phận đó sẽ đến chậm một chút, Quý Khinh Chu thầm nghĩ trong lòng, ít nhất hiện tại, cậu không muốn chuyển sang thích một người nào khác. Cậu vô thức muốn sờ khối ngọc trên cổ, nhưng ngại Ứng Niên đang ở bên cạnh, cậu bèn nhịn xuống.
“Đúng rồi, gần đây anh không nhận vai nào sao?” Cậu hỏi Ứng Niên, “Dường như vẫn luôn thấy anh ở nhà.”
“Tôi sắp kết thúc hợp đồng với công ty rồi, nên công ty không muốn tìm tài nguyên cho tôi nữa, thế nên cũng không nhận vai nào cho tôi, vừa khéo tôi cũng muốn nghỉ ngơi, dù sao thì sau này sang Tây Ngu rồi, có lẽ sẽ rất bận.”
“Vậy, anh đã chọn được người đại diện chưa?”
“Chọn rồi, là Vương Ỷ, cũng không tệ lắm. Chuyện này tôi nên cảm ơn cậu mới đúng, buổi tối tôi mời cậu ăn cơm.”
“Lại ăn? Không phải buổi tối mấy ngày trước anh đã mời tôi thử tài nấu ăn của anh rồi sao?” Quý Khinh Chu cảm thấy từ lúc cậu dọn qua đây, có lẽ Ứng Niên cảm thấy rốt cuộc đã có người nếm thử các món ăn anh vừa mới học được, nên anh luôn đặc biệt thích mời cậu sang dùng cơm. “Lần này anh lại chuẩn bị làm món gì đây?”
“Hôm qua tôi học được vài món ăn Pháp, vừa khéo hôm nay thực hành luôn đi, đi đi đi, qua nhà tôi tôi làm cho cậu, tôi nói cậu nghe, tôi cảm thấy tôi rất có thiên phú về phương diện này, làm ăn rất bài bản, không tin cậu thử xem.”
Quý Khinh Chu cười cười, “Thôi được, tôi cũng học theo xem sao, lỡ như ngày nào đó tôi không làm diễn viên được nữa, có thể tự tay mở một tiệm cơm kiếm sống.”
“Vậy thì chúng ta có thể hợp tác với nhau, mỗi người bỏ vốn một nửa, nếu thua lỗ thì cũng chỉ mất một nửa thôi.”
“Ý kiến hay, có thể suy xét.”
Đương lúc hai người đang nói chuyện, bỗng dưng wechat của Quý Khinh Chu vang lên, cậu lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, liền thấy wechat của Chu Thành Phong: Tôi vừa gửi một bộ kịch bản qua mail của cậu, cậu nhìn xem, tôi cảm thấy có thể nhận được.
Quý Khinh Chu trả lời: Được. Cậu quay đầu nhìn về phía Ứng Niên, “Có lẽ tôi sắp phải đóng phim rồi.”
Bởi vì 《Một Tấm Thơ Tình》 nổi tiếng, nên đồng thời Quý Khinh Chu cũng được nổi tiếng thơm lây, rất nhiều đoàn phim đều đưa cành ô liu sang cho cậu, chẳng qua bởi vì vấn đề kịch bản, nên cậu vẫn chưa tiếp nhận bộ nào, hiện tại Chu Thành Phong nói có thể nhận được, vậy thì có lẽ kịch bản và ekip của đoàn phim này, hẳn là không tồi.
“Vậy thì tốt rồi, có tác phẩm, chu kỳ sinh mệnh của diễn viên mới lâu dài được.” Ứng Niên nói.
“Ừm.”
Chẳng qua, Quý Khinh Chu cân nhắc, nếu cậu sắp đi đóng phim, như vậy trước khi đi, cậu nên đến thăm Uông Phương một chuyến, nói với bà về dự định sắp tới của cậu, để bà an tâm.