Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện

Chương 130


trước sau

“Khoan nói đến chuyện tôi và Sở Thành có phải là quan hệ như anh đang nghĩ hay không, cho dù quan hệ của hai chúng tôi là vậy, thì cũng đâu có liên quan gì đến anh?”

“Tôi chỉ muốn tốt cho cậu.”

“Tôi đã nói là tôi không cần.”

“Quý Khinh Chu, cậu là một diễn viên, tôi là một đạo diễn, cậu ký hợp đồng dưới trướng của tôi, theo tôi mới là sự lựa chọn tốt nhất của cậu. Tôi sẽ cho cậu tài nguyên tốt hơn, nhân vật tốt hơn, Sở Thành không cho cậu được, Tây Ngu càng sẽ không cho được. Hai chúng ta là đồng hành, chúng ta có niềm đam mê giống nhau, sẽ có nhiều đề tài hơn, Sở Thành chỉ là một thương nhân, hiện tại anh ta nguyện ý đầu tư cho cậu, là vì thanh xuân tươi đẹp của cậu, là vì muốn chơi với cậu, chờ đến khi anh ta cảm thấy không còn mới mẻ nữa, cậu sẽ không là gì của anh ta cả. Cậu không nên để anh ta khống chế cậu, cậu có thể bay được xa hơn thế nữa.”

“Anh chính là nơi xa hơn đó sao?” Quý Khinh Chu lạnh lùng cười một tiếng, “Anh mau cút mẹ nó đến nơi xa hơn đó đi, tôi không cần.”

Cậu nói xong, liền trực tiếp cúp điện thoại.

Sở Thành nhìn vẻ tức giận trên gương mặt cậu, nhớ đến những lời cậu vừa mới nói khi gọi điện thoại, mơ hồ có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra. Anh duỗi tay ôm Quý Khinh Chu vào lòng, vừa hôn vừa dỗ, “Đừng nóng.”

Quý Khinh Chu được anh ôm, chỉ cảm thấy vừa oan vừa ức, cậu thật sự không rõ, vì sao lại có người có thể cảm thấy đúng lý hợp tình nhúng tay vào chuyện của người khác như vậy, hơn nữa còn treo hẳn cờ tốt trên người. Chuyện hủy hợp đồng lớn thế này, chẳng lẽ không cần nói trước với cậu một tiếng sao? Cậu không đáng được tôn trọng một chút sao?

“Em ghét anh ta,” Quý Khinh Chu nói, “Em ghét người không tôn trọng em.”

“Không sao,” Sở Thành nói, “Dù sao cũng là người không quan trọng, ít nhất những người quan trọng đối với em, đều sẽ luôn tôn trọng em.”

Anh hôn hai bên thái dương Quý Khinh Chu, sau đó khẽ nói, “Anh vĩnh viễn luôn tôn trọng em, được không?”

Quý Khinh Chu ngẩng đầu nhìn anh, Sở Thành dịu dàng cười cười với cậu, lúc này tâm tình của cậu mới tốt hơn được một chút, tường thuật lại chuyện của Thịnh Văn Hi cho Sở Thành nghe.

Sở Thành vừa nghe xong, còn khiếp sợ nói, “Chẳng lẽ anh ta không sợ, cho dù sau này em có ký hợp đồng với anh ta, cũng không muốn nhận diễn bộ phim của anh ta sao?”

“Anh ta đã không xem xét đến mong muốn của em trực tiếp hủy hợp đồng giúp em, thì sẽ để ý đến chuyện em có muốn nhận diễn bộ phim của anh ta hay không ư? Anh ta xem em là gì, em là một món hàng có thể mua bán, anh ta chỉ cần thanh toán tiền, liền có thể có được quyền sử dụng em, đã là hàng hóa, thì làm gì có tư cách biểu đạt tư tưởng của chính mình!”

Sở Thành thấy cậu lại sắp tức giận, liền nhẹ nhàng dỗ dành, “Đừng nóng đừng nóng, không phải đã từ chối rồi sao? Anh trai anh sẽ không cho phép chuyện này phát sinh, em yên tâm.”

“Lỡ như anh trai của anh cảm thấy, là em đang không hài lòng với hiện thực lúc bấy giờ, muốn đi ăn máng khác, nên đã liên hệ Thịnh Văn Hi, để anh ta ra mặt thay em thì sao?” Nghĩ đến đây, cậu chợt cảm thấy phiền, “Căn bản anh của anh có thể đã không có ấn tượng tốt với em rồi, hiện tại lại còn như vậy……”

Quý Khinh Chu cảm thấy đau đầu quá đi.

“Sẽ không.” Sở Thành ôm cậu khuyên nhủ, “Anh trai anh vẫn có ấn tượng không tồi về em mà, em không cần lo lắng, hơn nữa, hiện tại quan hệ của chúng ta như thế này, nếu em thật sự là người truy danh trục lợi không thỏa mãn hiện thực, thì không phải càng nên bám chặt lấy đùi của anh hay sao? Đi theo Thịnh Văn Hi thì có lợi gì.”

“Thì để lấy thưởng.”

“Trên đời này đạo diễn có thể lấy thưởng không chỉ có một mình anh ta. Yên tâm đi, anh trai anh sẽ không hiểu lầm, em cảm thấy em hiểu anh ấy, nhưng anh mới là người hiểu rõ anh ấy nhất.”

“Tuy em không hiểu nhiều về anh ấy, nhưng em hiểu anh, anh sẽ dỗ em, sẽ nói những lời em thích nghe.”

“Anh dỗ em đã lâu vậy rồi, hiện tại tâm tình của em đã tốt hơn được chút nào chưa?”

Quý Khinh Chu bị những lời này của anh chọc cười, cậu nhìn Sở Thành, chợt cảm thấy đúng là Sở Thành cái gì cũng có thể nói được, mỗi lần cậu không vui, chỉ cần Sở Thành ở bên cạnh cậu, thì lần nào tâm tình của cậu cũng sẽ vui vẻ hơn.

Cậu duỗi tay ôm lấy cổ Sở Thành, cọ cọ bên tai anh, nhẹ nhàng nói, “Có một chút.”

“Vậy là tốt rồi.”

Quý Khinh Chu ôm anh, chợt nhớ đến lời Thịnh Văn Hi nói, chúng ta có niềm đam mê giống nhau, sẽ có được nhiều đề tài hơn, đúng là nói tầm phào, cậu chưa bao giờ có cùng niềm đam mê với Thịnh Văn Hi, càng sẽ không có chung nhiều đề tài. Sở Thành là một thương nhân thì sao, tuy chức vụ ngành nghề của cả hai khác nhau, lĩnh vực cũng khác nhau, nhưng cả hai đều luôn tôn trọng lẫn nhau, nhân nhượng cho nhau, cũng có chung đề tài vĩnh viễn sẽ không bao giờ nói hết được.

Sở Thành sẽ không ép buộc cậu, chỉ có ở bên Sở Thành, cậu mới luôn được tự do tùy hứng.

Suốt quãng đường về sau đó, Sở Thành dỗ cậu một hồi, sau đó lại chuyển chủ đề, hàn huyên một vài chủ đề mà cậu cảm thấy hứng thú, lúc này Quý Khinh Chu mới dần dần cảm thấy vui vẻ hơn.

Trở về nhà, Sở Thành để Quý Khinh Chu đi tắm trước. Quý Khinh Chu cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, Sở Thành nhìn cậu đóng cửa lại, nháy mắt vẻ dịu dàng trên mặt liền tan biến, anh lấy di động ra gọi cho Thịnh Văn Hi. Anh đương nhiên biết số điện thoại của Thịnh Văn Hi, ngày đó khi Thịnh Văn Hi đưa số điện thoại cho Quý Khinh Chu, Quý Khinh Chu có đưa anh nhìn thoáng qua, khi đó anh đã nhớ kỹ.

Trí nhớ của anh vô cùng tốt, đặc biệt là những lúc anh thật sự muốn nhớ.

Thịnh Văn Hi nhìn dãy số lạ gọi đến trên màn hình di động, đợi một hồi, thấy tiếng chuông vẫn vang liên tục, lúc này mới bắt máy.

Sở Thành cầm di động đi đến ban công, sau đó nói, “Là tôi, Sở Thành.”

“Anh gọi điện thoại cho tôi làm gì?” Thịnh Văn Hi khó hiểu nói, “Chúng ta đâu có chuyện gì để nói đâu nhỉ?”

“Đương nhiên là có rồi,” Sở Thành lạnh nhạt nói, “Về Quý Khinh Chu.”

Thịnh Văn Hi sửng sốt một chút, “Trước khi nói về chuyện đó, anh nói cho tôi biết, anh và cậu ấy có quan hệ gì?”

“Thứ tôi nói thẳng, Thịnh Văn Hi, anh không có tư cách biết chuyện này. Anh là cái gì của Quý Khinh Chu? Ngay cả bạn bè, anh cũng không phải.”

Thịnh Văn Hi lạnh lùng cười một tiếng.

Sở Thành bình tĩnh nói, “Hôm nay tôi gọi điện thoại cho anh, là vì muốn báo cho anh một chuyện, nếu anh thật sự thưởng thức em ấy, nếu anh thật sự cảm thấy em ấy là một người rất có tiềm năng, nếu anh thật sự muốn hợp tác với em ấy. Vậy thì đầu tiên, anh nên học hỏi một
điều, đó là tôn trọng em ấy. Quý Khinh Chu là một người rất tự chủ, tính tình em ấy tốt, nhưng không có nghĩa em ấy sẽ luôn hòa nhã như vậy, chuyện em ấy đã kiên trì, thì em ấy sẽ không bao giờ thay đổi, em ấy không thích người nhúng tay vào chuyện của em ấy. Nếu anh thật sự muốn tốt cho em ấy, thì trước tiên hãy lắng nghe ý kiến của em ấy, học tôn trọng em ấy, đừng cứ luôn giữ vững quyết định của mình, nhất ý cô hành, anh như vậy, em ấy sẽ không bao giờ muốn hợp tác với anh.”

*Nhất ý cô hành: Tự làm theo ý mình, không tiếp thu ý kiến người khác.

“Sở Thành, vậy anh đang dùng thân phận gì để nói những lời này với tôi? Anh là kim chủ, là người yêu, hay là bạn bè của cậu ấy?”

“Mặc kệ tôi có thân phận thế nào, tốt nhất anh nên lắng nghe lời khuyên của tôi.”

“Anh là người ngoài ngành, căn bản anh chẳng hiểu gì cả, anh có tư cách gì khoa tay múa chân với tôi? Anh cho rằng anh đầu tư hai bộ phim truyền hình cho cậu ấy là vì muốn tốt cho cậu ấy sao? Cậu ấy cứ ở bên cạnh anh, cho nên mới bị lá che mắt, mới ếch ngồi đáy giếng như vậy. Rõ ràng cậu ấy có thể đi xa hơn, nhưng lại vì sợ hãi không thể thoát vai được mà từ chối tôi, anh không cảm thấy rất buồn cười sao? Tôi có thể mời một bác sĩ tâm lý tốt nhất cho cậu ấy, có thể cho cậu ấy đội ngũ ekip chuyên nghiệp nhất, chỉ cần cậu ấy chịu bước ra khỏi cái vỏ đó, khắc phục nỗi sợ hãi này, thế nhưng cậu ấy lại không dám. Nếu như bây giờ, không có người lấy roi đánh vào mông cậu ấy vài cái, căn bản cậu ấy sẽ không dám đi về phía trước, hiện tại cũng chỉ có tôi, cũng chỉ có tôi mới có thể ép cậu ấy đi về phía trước, đây mới là vì muốn tốt cho cậu ấy, anh hiểu không?!”

“Không quất roi lên người anh, nên anh không cảm thấy đau đúng không? Sao anh có thể không thấy xấu hổ mà nói như vậy?” Sở Thành cảm thấy Thịnh Văn Hi quá cố chấp, “Người bị đánh không phải là anh, người không thể thoát khỏi vai diễn cũng không phải là anh, cho nên anh mới không cảm thấy đau đúng không? Anh lợi hại như vậy, vì sao anh không tự mình khắc phục, đổi một diễn viên khác đến nhận diễn bộ phim của anh đi? Tôi thật sự không rõ, Quý Khinh Chu không hề la khóc cầu xin anh được nhận diễn bộ phim này, anh lấy quyền gì mà quản em ấy nhiều như vậy? Anh là gì của em ấy? Anh nhập vai thế này, sao anh không tự nhập vai, tự diễn bộ phim của anh đi? Tôi thấy anh diễn rất không tồi đấy.”

“Anh ——”

“Thịnh Văn Hi, anh nên tự làm rõ một chút, từ đầu tới cuối, là anh cảm thấy em ấy thích hợp, muốn em ấy nhận vai, cảm thấy em ấy cần phải khắc phục điểm yếu bản thân, anh kiên quyết nhúng tay vào con đường diễn xuất của em ấy, liệu anh có phát hiện, chủ ngữ trong các câu trên đều là anh hay không. Quý Khinh Chu thì sao? Quý Khinh Chu lấy anh làm chủ ngữ, không hề có quyền lực, em ấy từ chối nhưng anh không đồng ý, em ấy không ngừng từ chối, cuối cùng anh rời đi nhưng giây tiếp theo, anh liền muốn thay em ấy thanh lí hợp đồng. Anh có tất cả mọi thứ trong tay, tất cả đều quay xung quanh anh thực hiện tư tưởng mong muốn của anh, nhưng Quý Khinh Chu vô tội, em ấy không làm gì cả, chỉ vì em ấy quá ưu tú, nên lỡ được anh coi trọng, liên tục hết ba lại bốn, quấy rối sinh hoạt của em ấy. Anh là chúa tể của thế giới này sao? Anh cảm thấy tốt là tốt, anh cảm thấy em ấy nên nhận diễn, em ấy nhất định phải nhận diễn, anh lợi hại như vậy, sao anh còn ở địa cầu làm gì, tôi thấy anh nên lên hệ Ngân Hà, toàn bộ hệ Ngân Hà đều thuộc anh quản mới đúng.”

Thịnh Văn Hi há miệng muốn phản bác, nhưng lại bị Sở Thành giành nói trước, “Chỉ có anh có bác sĩ tâm lý tốt nhất, có đội ngũ ekip chuyên nghiệp nhất hay sao? Anh có tin hiện tại tôi sẽ mời ngay một vị bác sĩ tâm lý tốt nhất cho anh hay không, để nhìn xem rốt cuộc vì cớ gì mà anh lại cố chấp, không chịu nghe hiểu tiếng người như vậy. Thịnh Văn Hi, suy bụng ta ra bụng người, nếu anh không muốn khắc phục sự cố chấp của bản thân, đổi một diễn viên khác trong bộ phim điện ảnh của anh, thì vì cớ gì anh lại yêu cầu Quý Khinh Chu phải khắc phục nỗi sợ bản thân, gượng ép nhận diễn bộ phim của anh? Anh không muốn tạm chấp nhận đây chỉ là một bộ phim điện ảnh, thì con mẹ nó đừng nói đến nghệ thuật với tôi, nghệ thuật không hề dừng lại ở riêng bộ phim điện ảnh của anh, Quý Khinh Chu không muốn hợp tác là quyết định vận mệnh của em ấy, em ấy chỉ có mỗi một cái mạng mà thôi, trên đời này không có gì đáng giá để em ấy phải hy sinh đánh đổi cả mạng sống của em ấy cả.”

“Nếu anh không thể tôn trọng em ấy, thì hãy cách xa em ấy ra, đừng để em ấy phải nghe thấy tên của anh nữa. Chẳng lẽ anh không biết hành động của anh sẽ làm em ấy bực bội, sẽ làm em ấy tức giận, sẽ làm em ấy khó chịu sao? Đương nhiên là anh biết, nhưng anh không quan tâm. Tôi quan tâm, cho nên tôi mới nói với anh, nếu anh còn hành động như vậy, đừng trách tôi không khách khí. Nếu tôi muốn, tôi có rất nhiều cách có thể khiến anh tức giận, khiến anh bực bội, khiến anh khó chịu, không tin, anh có thể thử xem?”

Sở Thành nói xong, liền thẳng tay cúp điện thoại, từ trước đến nay anh đều không đặt chuyện của Thịnh Văn Hi vào mắt, chỉ là một đạo diễn mà thôi, nhìn khắp cái giới giải trí này, thứ không thiếu nhất chính là đạo diễn cùng diễn viên, cho dù Quý Khinh Chu không quay bộ phim điện ảnh của Thịnh Văn Hi, cậu cũng sẽ lấy thưởng, cũng sẽ có được tương lai tốt hơn. Từ trước đến nay, Quý Khinh Chu không phải dạng người không có ai bên cạnh dìu dắt thì sẽ không sống được, cậu rất kiên cường, cho dù lúc ấy rời khỏi anh, cậu cũng không hề chậm trễ tiến độ công việc của cậu. Huống chi, chỉ là một Thịnh Văn Hi.

Sở Thành trầm mặc quay về phòng ngủ, an tĩnh ngồi ở trên sô pha chờ Quý Khinh Chu tắm rửa xong.

Không được bao lâu, Quý Khinh Chu đã tắm xong bước ra, cậu nhìn Sở Thành nói, “Anh vào tắm đi.”

Sở Thành khẽ đáp, sau đó đi vào phòng tắm.

Quý Khinh Chu ngồi ở trên giường ngẫm nghĩ, quyết định ngày mai đến bệnh viện thăm Uông Phương. Bệnh tình của Uông Phương đã được trị liệu gần một năm rồi, đã tốt hơn rất nhiều rồi, nếu mấy tháng nay thân thể bà không có chuyển biến gì quá xấu, vậy thì kỳ nghỉ tết sắp tới, bà có thể xuất viện vài ngày, về nhà ăn tết rồi.

====================

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện