Nhưng mà ngoài dự kiến của cậu, ngày 13 tháng 2 hôm ấy, Sở Thành hỏi cậu, “Ngày mai em có kế hoạch gì không?”
“Không có.” Quý Khinh Chu thành thật nói, “Dạo gần đây anh rất bận mà đúng không, vậy nên ngày mai chúng ta cùng ăn một bữa cơm là được rồi, anh cứ bận việc của anh đi, em làm cơm xong sẽ mang đến công ty tìm anh.”
“Ngày mai là lễ tình nhân, em tính chỉ ăn bữa cơm với anh, sau đó để anh tiếp tục bận rộn công việc à?”
“Thế nhưng cũng đâu thể trì hoãn công việc của anh được.” Quý Khinh Chu rất lý trí nói.
Sở Thành cảm thấy cậu thật quá hiểu chuyện, “Vậy nên ngày mai em không có sắp xếp gì hết đúng không?”
Quý Khinh Chu gật đầu.
“Thế thì vừa lúc anh có, ngày mai, em nghe theo sự sắp xếp của anh đi.”
Lần này Quý Khinh Chu tò mò, “Anh sắp xếp gì thế?”
“Thì dẫn em ra ngoài chơi.”
“Đi đâu vậy? Không đúng, ngày mai anh được nghỉ phép à? Được không đó? Sắp đến kì nghỉ tết rồi, anh đi chơi thế này, đến lúc đó có thể nghỉ tết đúng hạn được hay không?”
“Được mà, nếu không phải vì dành ra hai ngày cho ngày mai và ngày mốt, anh cũng chẳng tăng ca nhiều thế này.”
“Vậy nên, anh sẽ đi chơi với em trong hai ngày tới luôn sao?”
Sở Thành khẽ nhéo gương mặt cậu, “Đúng vậy, có vui không?”
Quý Khinh Chu gật đầu.
Sở Thành cười cười, “Vậy ngủ đi, ngày mai anh sẽ dẫn em ra ngoài chơi.”
Quý Khinh Chu nằm trong lòng ngực anh, cũng không hỏi anh là sẽ đi đâu nữa, chỉ âm thầm suy đoán trong lòng.
Sáng hôm sau, Quý Khinh Chu rời giường, ăn sáng cùng Sở Thành, sau đó hai người cùng bước ra cửa. Cậu ngồi trên xe, nhìn phong cảnh ven đường dần dần trở nên quen thuộc, nháy mắt liền biết điểm đến của chuyến đi lần này, “Anh muốn dẫn em đến căn biệt thự kia à.”
“Không phải em rất thích sao?” Sở Thành nhìn cậu một cái.
Đúng là Quý Khinh Chu rất thích, cậu chợt nhớ đến chuỗi ngày hai người sống ở căn biệt thự lần đó, vô thức nở nụ cười.
Sở Thành thấy hai mắt cậu cong cong, liền biết ngay là cậu rất thích nơi đó, bởi vì dù sao thì, nửa ngày an lạc chốn nhân gian, luôn khiến con người thong thả hưởng thụ.
*Nửa ngày an lạc chốn nhân gian (Hựu đắc phù sinh bán nhật nhàn) – trích bài thơ Đăng Sơn (登山)
Một đường đi thẳng lên núi, Quý Khinh Chu xuống xe, tuy cậu chỉ mới ghé qua đây một lần, nhưng cậu nhớ rất rõ đường dẫn đến căn biệt thự.
“Anh mở cửa đi.”
Sở Thành bước tới mở cửa biệt thự ra, dẫn cậu vào trong. Hai người đi đến sân vườn thả đồ vật trước, kế đó Sở Thành hỏi cậu, “Đói bụng không? Em muốn ăn một chút gì không?”
“Không đói, chúng ta nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ làm gì?”
“Xem phim đi.” Sở Thành nói.
Quý Khinh Chu không có ý kiến, cậu chợt phát hiện căn phòng bên cạnh khoảng sân lần trước Sở Thành dẫn cậu đi tham quan đã được anh đổi thành một phòng chiếu phim cỡ nhỏ, lần trước bọn họ chưa kịp xem phim, vừa khéo lần này hai người có thể cùng nhau xem rồi.
Sở Thành bảo cậu chọn một bộ phim nào mà cậu cảm thấy hứng thú, sau đó hai người cùng nhau nằm trên ghế mát xa nhìn lên màn chiếu.
Bộ phim cũng không tệ lắm, Quý Khinh Chu xem rất hài lòng, xem phim xong, hai người cũng đã có chút đói bụng, chuẩn bị bắt đầu nấu cơm. Đương nhiên Sở Thành sẽ nấu cùng với Quý Khinh Chu, anh nói, “Anh sẽ làm món em thích, ngược lại em cũng sẽ làm món anh thích, một người làm hai món là được rồi.”
“OK.” Quý Khinh Chu không ý kiến.
Bước đầu chuẩn bị nguyên liệu, cậu làm vô cùng nhanh nhẹn, không được bao lâu đã xắt thịt và đồ ăn xong hết cả rồi, ngược lại Sở Thành thong thả hơn nhiều, tay nghề của anh có chút vụng về, Quý Khinh Chu nhìn, tươi cười trên mặt dần dần gia tăng, cậu cũng không cười ra tiếng, chỉ ngẫu nhiên mở lời chỉ dẫn anh.
Mùa đông trời tối sớm, một bữa cơm ăn xong, bầu trời cũng đã tối đen như mực.
Sở Thành hỏi Quý Khinh Chu, “Em muốn đi ngâm suối nước nóng không?”
“Muốn.”
“Vậy đi thôi.”
Quý Khinh Chu đi theo anh đến suối nước nóng, cậu nhớ suối nước nóng được xây ở trong hoa viên, mùa này, hoa mai sẽ nở vô cùng xinh đẹp. Thế nhưng, khi cậu sắp đến gần hoa viên, Quý Khinh Chu đứng nhìn từ xa, lại mơ hồ cảm giác dường như hoa viên ngày hôm nay không giống với hoa viên mà ngày hôm đó cậu đã đến xem.
Cậu tò mò đi qua, cả người đều kinh ngạc tại chỗ, dường như không thể tin được mà nhìn khung cảnh trước mắt.
Trên mỗi cây mai đang nở hoa khoe sắc, có treo vô số những ngọn đèn ngôi sao lớn bé khác nhau, ánh sáng dịu dàng tỏa ra, bao phủ cả một vườn hoa hồng phía dưới. Những đóa hoa hồng nở rộ dưới ánh trăng, dưới ánh đèn, lại giống như một ngọn hỏa diễm sáng bừng trong màn đêm đen nhánh, câu lấy hồn người, đẹp không sao tả xiết.
“Thích không?” Sở Thành ôm lấy cậu từ phía sau hỏi.
Quý Khinh Chu gật đầu, “Anh làm khi nào vậy, nhiều hoa hồng thế này, đèn ngôi sao nữa, chắc cũng phí không ít thời gian của anh đúng không?”
“Cũng không có gì.” Sở Thành nhẹ nhàng nói, “Em thích là được.”
“Em rất thích.” Quý Khinh Chu ngẩng đầu nhìn anh.
Sở Thành hôn cậu một cái, dịu dàng nói, “Anh có quà cho em.”
Anh thả Quý Khinh Chu ra, từ trong túi lấy ra một hộp quà, đưa cho Quý Khinh Chu.
Quý Khinh Chu mở ra, liền thấy bên trong là một chiếc ghim cài áo hình hoa hồng vô cùng tinh mỹ, dưới ánh đèn, hoa hồng sáng rực hệt như một viên kim cương lấp lánh.
“Hôm đó em đi nhận giải, anh đã rất muốn cài nó lên tây trang của em, anh nghĩ, nhất định em cài nó lên sẽ rất đẹp.”
Quý Khinh Chu quý trọng nhìn một hồi, mới cầm chiếc ghim cài áo lên, nói với anh, “Lần sau bước trên thảm đỏ, em sẽ cài nó.”
“Ừ.”
“Em cũng chuẩn bị quà cho anh đó.” Quý Khinh Chu nói, “Nhưng nó ở trong túi của em rồi, để em đi lấy.”
Nói rồi cậu liền chuẩn bị quay về khoảng sân hai người thả đồ khi nãy, thế nhưng lại bị Sở Thành cản lại, Sở Thành nói, “Không vội, chúng ta ngâm suối nước nóng trước đã.”
Quý Khinh Chu nghĩ, “Ừ cũng được.”
Rất nhanh hai người đã vào suối nước nóng, Quý Khinh Chu cảm nhận được độ ấm dòng nước, chợt cảm thấy cả người đều dần dần thả lỏng. Cậu dựa vào vách tường, nhìn biển hoa trước mắt, sau đó lại nhìn những ngọn đèn ngôi sao cách đó không xa, có một làn gió nhẹ thổi qua, những chiếc đèn nhẹ nhàng đong đưa hệt như những ngôi sao băng lướt qua giữa màn đêm tối.
“Thật xinh đẹp.” Quý Khinh Chu nỉ non.
Cậu cúi đầu nhìn về phía mặt nước suối nước nóng, trên mặt nước có vài cánh hoa mai, hoa hồng lác đác rơi xuống, Quý Khinh Chu duỗi tay vớt một cánh hoa hồng, cánh hoa kia rất mỏng, dưới ánh đèn và ánh trăng sáng rực, cánh hoa chợt giống như một con thuyền nhỏ, lay động trong lòng bàn tay cậu.
Quý Khinh Chu nhìn cánh hoa trên tay, cúi đầu hôn một cái, sau đó xoay người về phía Sở Thành, trên môi phủ một cánh hoa hồng nhìn anh.
Sở Thành sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng, Quý Khinh Chu đã lại gần, cách một lớp cánh hoa hôn anh. Sở Thành cũng thuận thế ôm lấy cậu, cách một lớp cánh hoa, hai người hôn nhau.
Hai người hôn nhau một hồi, cánh hoa đã bị hai người
đẩy ra khỏi khóe miệng, lại một ngọn gió nhẹ thổi qua, cánh hoa chợt như một khối ru by phất phới theo gió, lại lần nữa rơi xuống mặt nước lấp lánh cách đó không xa, chỉ còn lại hai người không hề có gì ngăn trở hôn môi.
“Em muốn thử ở chỗ này không?” Sở Thành khẽ hỏi cậu.
Quý Khinh Chu không muốn, cậu lắc đầu, nói với Sở Thành, “Về phòng đi.”
Từ trước đến nay Sở Thành đều chiều theo ý cậu, vì vậy anh cũng không nói gì, trực tiếp bế cậu lên, phủ một áo tắm dài lên người cậu, sau đó ôm cậu đi đến căn phòng gỗ nhỏ bên trong hoa viên.
Khoảnh khắc bước vào căn phòng, Quý Khinh Chu mới chợt phát hiện, không chỉ hoa viên, mà căn phòng này cũng tràn đầy hoa hồng, chỉ khác là hoa trong hoa viên toàn là hoa hồng đỏ, hoa trong phòng thì vừa có đỏ, vừa có trắng, mà cũng vừa có xanh. Cậu vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy trên nóc phòng cũng treo rất nhiều đèn ngôi sao.
Sở Thành đặt cậu trên giường, Quý Khinh Chu ngẩng đầu, thấy được bầu trời đầy sao bên ngoài khung cửa sổ, cậu xoay người muốn duỗi tay mở cửa sổ ra, nhưng lại bị Sở Thành ôm lấy, “Có gió nên đừng mở, sẽ cảm lạnh.”
Nghe vậy, Quý Khinh Chu bèn dừng tay, quay đầu nhìn anh.
Sở Thành hôn cậu, dần dần đẩy ngã xuống giường.
Quý Khinh Chu chú ý trên giường được rải rất nhiều cánh hoa hồng, cậu cúi đầu nhìn nhìn, quả nhiên trên người cậu cũng dính một vài cánh hoa. Sở Thành nhìn theo ánh mắt của cậu, liền thấy trên làn da trắng nõn của cậu dính rất nhiều cánh hoa hồng màu đỏ, mỗi một cánh hoa chợt giống như mỗi một con bướm nhỏ nhẹ nhàng đậu rồi lại bay.
Anh kéo tay cậu qua, dần dần thả từng nụ hôn xuống mỗi một cánh hoa trên tay cậu, mỗi một nơi có dính cánh hoa đều được anh hôn xuống.
Cuối cùng khi hôn đến môi Quý Khinh Chu, anh dịu dàng nói, “Lễ Tình Nhân vui vẻ.”
Quý Khinh Chu “Ừ” một tiếng, dưới một mảnh hoa hồng rực rỡ cùng anh leo l3n đỉnh Haruna.
Giữa hành trình, cậu chợt cảm nhận được một làn hương hoa rất nồng, cả người bỗng dưng như say, cậu thấy được một đóa lại một đóa hoa hồng, dịu dàng nở rộ trong mắt Sở Thành.
Sau khi xuống đỉnh Haruna, Quý Khinh Chu yên tĩnh dựa vào ngực Sở Thành. Sở Thành vừa giúp cậu lau sạch các cánh hoa rơi rớt trên người, vừa hỏi, “Em có nhớ, ngày lễ tình nhân năm ngoái, anh đã tặng em thứ gì không?”
“Nhớ, hoa hồng và chocolate.” Quý Khinh Chu không hề nghĩ ngợi nói.
“Vậy năm nay, em có muốn chocolate nữa không?”
Quý Khinh Chu cười nhìn anh, “Em không muốn thì anh sẽ không tặng cho em sao?”
Sở Thành khẽ nhéo mặt cậu một cái, sau đó xoay người kéo cánh tủ đầu tường ra, bên trong là một chiếc tủ lạnh nhỏ, anh mở tủ lấy ra một hộp chocolate được gói giấy giống hệt như hộp chocolate năm ngoái. Quý Khinh Chu vui mừng tiếp nhận, nhanh chóng mở lớp giấy bên ngoài ra, quả nhiên, liền thấy bên trong là những viên chocolate hình túi phúc giống hệt như năm ngoái.
Cậu lấy một cái ra nếm thử, sau đó liền ngẩng đầu cười với Sở Thành, “Giống loại năm ngoái em ăn.”
Sở Thành mỉm cười nhìn cậu, Quý Khinh Chu đút một viên chocolate cho anh, sau đó lại nhịn không được lại gần muốn hôn anh.
Cậu nhớ hình như năm ngoái cậu cũng làm như thế, cùng Sở Thành ăn một viên chocolate, một viên chocolate vị hôn.
Quý Khinh Chu cảm thấy rất vui vẻ, những chuyện đã từng phát sinh, Sở Thành đều nhớ rất rõ, những thứ mà cậu đã từng muốn, cũng đều nhận được trong hôm nay. Năm ngoái, khi cùng Sở Thành trao đổi quà, cậu cảm thấy như vậy là đã khiến cậu vui vẻ lắm rồi, nhưng năm nay, khi cậu và Sở Thành chính thức trải qua một lễ tình nhân đầu tiên bên nhau, lúc này cậu mới phát hiện, hóa ra, cậu có thể được vui vẻ nhiều hơn thế nữa.
“Năm ngoái em đã muốn cùng anh trải qua kỳ nghỉ lễ tình nhân.” Quý Khinh Chu khẽ nói.
Sở Thành nghe vậy, có chút đau lòng, thật ra anh cũng không biết khi nào thì Quý Khinh Chu đã thích anh, khi hai người ở chung với nhau, cho dù có đôi khi Quý Khinh Chu sẽ cho anh cảm giác dường như cậu có tâm muốn vượt rào, nhưng cũng bởi vì cậu vẫn luôn tuân thủ nội quy hợp đồng, nên cũng không biểu hiện ra hành động vượt rào gì với anh.
Nếu không phải bởi vì cậu đối xử với anh khác với những người chung quanh, hay nếu không phải bởi vì ngày hôm đó anh thổ lộ, Quý Khinh Chu không hề nói gì thầm đáp ứng anh, chắc có lẽ anh cũng không hoàn toàn dám khẳng định cậu đã từng thật sự thích anh.
Nhưng hiện tại, Sở Thành đã biết, chắc hẳn cậu đã thích anh trước cả ngày lễ tình nhân năm ngoái.
“Năm ngoái chúng ta cũng trải qua cùng nhau mà.” Sở Thành ôm lấy cậu, anh dịu dàng nói, “Về sau, chúng ta cũng sẽ cùng trải qua thêm nhiều năm nữa, lễ tình nhân năm sau này, lễ tình nhân năm tới nữa này, mãi cho đến khi lễ tình nhân bảy tám chục tuổi luôn.”
“Năm ngoái, đột nhiên anh nhắn wechat nói phải về, có phải bởi vì anh nghe Diêu Tu Viễn nói em đi ăn cơm với Ứng Niên, nên anh đã ghen đúng không?”
“Chứ gì nữa?” Sở Thành thẳng thắn thành thật nói, “Anh không được ghen sao? Anh có quyền được ghen nhất đấy em biết không?”
Quý Khinh Chu bật cười, “Sao ai anh cũng ăn dấm hết vậy, đàn anh cũng ăn, Ứng Niên cũng ăn, anh không ngại chua sao?”
“Không ngại,” Sở Thành nhìn cậu, “Ai bảo anh thích em.”
Quý Khinh Chu thầm nói, khi đó anh vẫn chưa thích em đâu, thế nhưng ngoài miệng cậu vẫn nhịn không được hỏi, “Khi đó anh đã thích em rồi à?”
“Đương nhiên rồi, không phải anh vẫn luôn rất thích em sao?”
“Bắt đầu từ khi nào vậy?”
Sở Thành nghĩ ngợi một hồi, bắt đầu từ khi nào mà anh thay đổi tâm tư với Quý Khinh Chu, thậm chí còn dần dần sinh ra tâm lý muốn che chở cho cậu nhỉ? Không phải ban đầu, cũng không phải ngày cậu về nhà anh từ chối lái xe với anh, có lẽ là buổi tối hôm đó, buổi tối đầu tiên hai người gặp nhau trong bệnh viện, khi ấy Quý Khinh Chu đã khiến anh cảm thấy cậu rất đáng thương, hoặc cũng có thể là chiều ngày hôm đó, khi Quý Khinh Chu đi bơi với anh, lần đầu tiên anh hôn Quý Khinh Chu.
Sở Thành nghĩ vậy, đột nhiên nở nụ cười, “Có lẽ là từ lúc anh hôn má trái của em, em ám chỉ anh nên hôn thêm má phải của em nữa.” Anh nói.
Đó là lần đầu tiên anh cảm thấy, Quý Khinh Chu thật sự muốn thực hiện hợp đồng này một cách nghiêm túc, cậu bắt đầu nỗ lực thích ứng quan hệ giữa hai người bọn họ, cũng bắt đầu suy nghĩ cho anh.
Thế nhưng Quý Khinh Chu không tin, “Sớm như vậy sao?”
Lúc ấy cậu chỉ mới xuyên qua đây, chưa được mấy ngày đâu.
=================