"Là gì ạ?" Quý Khinh Chu hỏi thầy.
Giáo viên trả lời cậu, "Là sẽ dễ dàng hãm bên trong một nhân vật đi không ra."
Thầy thở dài, dùng tâm thái của một trưởng bối khuyên học sinh mình, "Vì vậy, đừng phân tích quá sâu, đừng nhận một vai quá nặng nề chán nản. Một khi em gặp khó khăn, không thể thoát ra, phần đời còn lại của em có thể bị hủy hoại vì bộ phim này."
Quý Khinh Chu không nói gì, thời điểm cậu đi học xem rất nhiều phim, cũng biết vài diễn viên rất ưu tú, cũng là vì nhập diễn quá sâu, diễn nhân vật thành chính mình, ảnh hưởng tới bản thân, gây ra các vấn đề tâm lý. Bọn họ thành tựu nhân vật kia, nhưng cũng bởi vì nhân vật đó mà vây khốn chính mình. Quý Khinh Chu rất bội phục những diễn viên này, nhưng cậu cảm thấy, cậu không phải là diễn viên như thế, đối với cậu mà nói, hạnh phúc sinh hoạt rất ngắn ngủi, so với nghệ thuật, cậu càng muốn quý trọng hạnh phúc trước mắt mình.
Trong quãng đời không tính là dài của Quý Khinh Chu, thời niên thiếu cha mẹ hòa bình ly hôn, làm cho cậu sâu sắc mà hiểu được, không phải bạn cho là như thế thì cuộc sống sẽ dựa theo quỹ đạo mà bạn nghĩ tiếp tục phát triển. Cậu rất lý trí tiếp nhận việc cha mẹ ly hôn, cùng mẹ mình sống nương tựa lẫn nhau, cậu không oán hận cha mẹ mình, chỉ là có chút tiếc nuối. Bắt đầu từ lúc đó, cậu học được không làm khó dễ chính mình, cũng không làm khó người khác. Hạnh phúc là có kỳ hạn, cho nên quý trọng thời gian hạnh phúc trước mắt là tốt rồi.
Trang Hướng Dương giúp Tưởng Vi Vi đem hành lý tới toà ký túc xá nữ sinh, vì là sinh viên đại học năm nhất mới ngày đầu báo danh, cho nên dì quản lý ký túc xá cho phép cậu lên lầu. Cậu đem hành lý Tưởng Vi Vi vào trong phòng ký túc xá, không ở lại quá lâu, quay người rời đi. Chỉ để lại một mình Tưởng Vi Vi ở ký túc xá nhớ lại tình cảnh vừa rồi, cảm khái cậu thật ôn nhu.
Cảnh diễn này quay rất nhanh, Quý Khinh Chu cùng Chu Linh một lần đã qua, sau đó Quý Khinh Chu xuống sân, đổi nam chính lên quay.
Cậu từ bên người Trần Ký Nguyên đi qua, Trần Ký Nguyên ngừng lại trước mặt cậu, Quý Khinh Chu ngẩng đầu nhìn anh ta, lễ phép kêu một tiếng, "Trần ca."
Trần Ký Nguyên nhìn cậu, không nói gì, khi đi ngang qua đụng vào vai cậu.
Quý Khinh Chu thình lình bị hắn va vào, có chút không hiểu ra sao, chỉ cảm thấy Trần Ký Nguyên dường như không thích cậu. Cậu tỉ mỉ nhớ lại một chút nội dung trong sách, xác nhận nguyên chủ trước kia hẳn là không có tiếp xúc cùng Trần Ký Nguyên, vậy thì, cậu và Trần Ký Nguyên có lẽ là lần đầu gặp mặt mới đúng, sao Trần Ký Nguyên lại chướng mắt cậu?
Quý Khinh Chu không nghĩ ra, cũng không muốn làm khó chính mình, không xoắn xuýt vấn đề này nữa, quay trở về khu nghỉ ngơi, yên tĩnh xem Trần Ký Nguyên cùng Chu Linh đóng phim.
Sở Thành buổi tối cùng Quý Khinh Chu tán gẫu, trí nhớ rất tốt hỏi cậu, "Có hình HD bức ảnh kia chưa?"
Quý Khinh Chu nghe vậy liền nhớ đến poster tuyên truyền đoàn phim post lên, chỉ có thể nói, "Vẫn chưa có."
"Lâu vậy."
Cậu suy nghĩ một chút, nói với Sở Thành, "Anh chờ một chút, tôi hỏi thợ chụp ảnh xem sao."
Quý Khinh Chu tìm được wechat thợ chụp ảnh, hỏi, "Lý ca, có thể đưa tôi hình chụp lúc trước của tôi được không?"
Thợ chụp ảnh qua chốc lát mới reply cậu, "Tôi xoá mất rồi, phía tôi bên này cũng không phụ trách chỉnh ảnh, chụp xong liền đóng gói toàn bộ gửi cho tiểu Kim, không lưu trữ."
Quý Khinh Chu thấy hơi tiếc, nhưng cũng hết cách rồi, chỉ có thể nói, "Không sao, cảm ơn." Cậu suy nghĩ một chút, lại hỏi, "Vậy có thể cho tôi wechat Kim ca không?"
Thợ chụp ảnh gửi cho cậu một cái wechat, Quý Khinh Chu nói cám ơn, add thêm retoucher tiểu Kim.
Tiểu Kim vừa nhìn ba chữ Quý Khinh Chu thấy hơi đau đầu, thầm nghĩ sẽ không phải cũng là tới hỏi hắn vụ poster tuyên truyền đi. Hắn nhấn đồng ý, hỏi, "Có chuyện gì không?"
Quý Khinh Chu trả lời: Xin chào Kim ca, tôi muốn xin ảnh gốc poster tuyên truyền của mình.
Tiểu Kim nhìn, suy nghĩ chẳng lẽ cậu ta định tự post ảnh gốc của mình đi vả mặt?
Hắn nghĩ tới ở đây, mượn cớ trả lời: Ngại quá tôi xoá hết rồi, bên phía tôi mấy bức ảnh qua tay nhiều lắm, sau khi post lên đều xoá cả.
Quý Khinh Chu không nghĩ tới hắn cũng xóa, chỉ có thể một bên trả lời không có chuyện gì, một bên suy nghĩ nên trả lời Sở Thành thế nào.
"Còn chưa có ra hình đây," Quý Khinh Chu châm chước gõ chữ, "Tôi là nam xứng mà, trước tiên cần ra ảnh nam nữ chính đã, chắc là phải chờ xong phần bọn họ mới tới tôi."
Cậu gửi xong, liền hối hận lúc trước mới chụp xong không tìm thợ chụp ảnh xin mấy tấm hình đó. Sớm biết đã lấy rồi.
Cũng may Sở Thành cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói, "Được rồi."
Quý Khinh Chu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục tán gẫu cùng anh, cậu hôm nay mới vừa quay cảnh đầu tiên, tâm tình rất tốt nói với Sở Thành, "Tôi xế chiều hôm nay quay phim, hợp tác với nữ chính, quay một lần là qua."
"Vậy cậu thật lợi hại." Sở Thành không tiếc rẻ ca ngợi.
Quý Khinh Chu có chút vui vẻ, liền nhớ tới chuyện nói với Sở Thành trước khi đi quay, hỏi, "Anh không phải nói là muốn tới tham ban sao? Khi nào anh đến?"
Sở Thành hỏi cậu, "Làm sao, nhớ tôi rồi?"
Quý Khinh Chu cũng không phải là nhớ anh, cậu và Sở Thành mỗi ngày đều nhắn tin tán gẫu trên wechat, bởi vậy hai người tuy rằng không ở cùng nhưng cũng không có quá nhiều cảm giác khoảng cách. Cậu chỉ là có chút muốn cho Sở Thành xem lúc cậu đóng phim, đây là chuyện cậu rất am hiểu, cũng là chuyện cậu cảm thấy mình có thể làm tốt, cho nên cậu muốn cho Sở Thành nhìn thấy.
Cậu không trả lời câu hỏi của Sở Thành, mà là hỏi ngược lại anh: "Anh không muốn xem tôi đóng phim
sao?"
"Cậu muốn cho tôi xem lúc cậu đóng phim à?"
Quý Khinh Chu nhìn anh đẩy vấn đề trở lại cho cậu, tuy rằng cảm thấy có hơi ngượng, nhưng vẫn trả lời "Ừ".
Sở Thành hỏi cậu, "Cậu lúc đóng phim và lúc bình thường có gì khác sao?"
"Đương nhiên là có, thời điểm đóng phim là tôi đang làm việc a."
"Vậy xem ra cậu rất am hiểu công việc này."
"Sao anh biết?"
"Nếu như không am hiểu, sao cậu lại chủ động muốn tôi đi xem."
Quý Khinh Chu cảm thấy anh cũng rất thông minh, "Tương đối am hiểu."
Sở Thành nở nụ cười.
"Anh cười cái gì?" Quý Khinh Chu hỏi anh.
"Cậu biết khổng tước trống vì sao lại xoè đuôi không?" Sở Thành nói.
"Vì tìm phối ngẫu a."
"Đúng vậy, khổng tước trống xòe đuôi là vì muốn dùng lông chim đẹp đẽ của nó hấp dẫn sự chú ý của khổng tước mái, bắt cặp với nó làm phối ngẫu. Vậy cậu bây giờ là đang muốn dùng trạng thái lúc đóng phim của mình hấp dẫn tôi sao?"
Quý Khinh Chu: "..."
"Anh nghĩ nhiều quá!" Quý Khinh Chu thẹn quá hoá giận nói, "Tôi mới không có."
Sở Thành cười ha ha, "Yên tâm đi, khổng tước tìm phối ngẫu là vì muốn ngủ cùng nó, coi như cậu không quay phim, tôi cũng nguyện ý ngủ với cậu."
"Tôi không nguyện ý!"
"Cậu nói cái gì?" Sở Thành cảm thấy nhãi con mình nuôi quả nhiên cao chạy xa bay cánh liền cứng, "Cậu lặp lại lần nữa."
Quý Khinh Chu lúc này mới đổi giọng, thập phần co được dãn được nói, "Tôi nói tôi cũng nguyện ý."
"Nguyện ý cái gì?"
Quý Khinh Chu, "..."
"Nói chuyện a, nguyện ý cái gì?"
Quý Khinh Chu yên lặng cúi đầu, thấp giọng nói: "Nguyện ý ngủ với anh." Cậu nói xong cảm giác lời này hơi xấu hổ.
Cố tình Sở Thành còn ở đầu dây bên kia nói, "Được thôi, papa đồng ý, chờ lần tới gặp mặt sẽ thỏa mãn cậu."
Quý Khinh Chu che mặt nghĩ, anh không cần gấp gáp thỏa mãn tôi đâu.
Hai người đánh trống lảng hàn huyên một đống, cuối cùng vẫn là Quý Khinh Chu nhớ lại vấn đề mình hỏi, "Vậy anh có tới tham ban không?"
"Cậu đều đã thịnh tình mời như thế, tôi thân là papa sao có thể không đáp ứng tâm nguyện của con mình đây? Đương nhiên sẽ đi, chỉ có điều hai ngày nay không đi được, chờ hai ngày nữa."
"Được." Quý Khinh Chu chỉ cần anh đến là được rồi.
Sở Thành nghe chữ "Được" của cậu, nở nụ cười, thầm nghĩ cậu còn rất dễ thỏa mãn.
Hai người bọn họ liền hàn huyên thêm một lúc, Sở Thành mới cúp điện thoại, Quý Khinh Chu có chút không muốn để điện thoại xuống, âm thầm mong đợi Sở Thành đến.
Khởi động máy ngày thứ ba, đoàn phim liên lạc truyền thông tiến hành tham ban, xem như là tạo thế cho khởi động máy, fans của Trần Ký Nguyên và Chu Linh cũng rất có tổ chức mà đến, Quý Khinh Chu là nam xứng, không có tiếng tăm, cho nên bất kể là phỏng vấn, hay là fans tham ban, đều không có quan hệ gì với cậu. Cậu yên tĩnh đứng ở góc, cúi đầu chơi điện thoại di động, nhưng còn chưa chơi bao lâu, liền bị Chu Thành Phong gọi đi.
Chu Thành Phong ném cho cậu một trái bóng rổ, hỏi cậu, "Biết chơi bóng rổ không?"
"Biết." Quý Khinh Chu đập đập, đem bóng rổ để lên ngón tay xoay một vòng, "Nam sinh nào không chơi bóng rổ chứ."
"Vậy chơi giỏi không?" Hắn hỏi.
"Bình thường thôi, trình độ phổ thông."
"Qua mấy ngày nữa có phải là có cảnh diễn chơi bóng rổ không?"
"Ừm."
"Vậy luyện chút đi."
Quý Khinh Chu vốn cũng là định đợi đến 2 ngày gần quay cảnh đó sẽ luyện một chút, lúc này tự nhiên là gật đầu, tiện tay làm mấy động tác không cần quá nhiều kỹ thuật, "Yên tâm đi, cái này không làm khó được em."
"Tốt." Chu Thành Phong nói xong, hướng cách đó không xa liếc mắt nhìn, Tiểu Tiền ra dấu OK với hắn.
Quý Khinh Chu không rõ ra sao, "Hai người các anh làm cái gì vậy? Có âm mưu gì?"
"Chờ một lát cậu sẽ biết." Chu Thành Phong cười cười, không trực tiếp trả lời cậu.
Quý Khinh Chu tò mò nhìn hắn, cảm thấy người đại diện của mình hơi thần bí.
Lúc xế chiều, Quý Khinh Chu đang đợi diễn, Tiểu Tiền lướt weibo, vui vẻ nói, "Quý ca, anh lên hot search."
"Hả?" Quý Khinh Chu có chút mơ màng.
Tiểu Tiền đem điện thoại di động đưa cho Quý Khinh Chu, "Anh xem."
Quý Khinh Chu nhận lấy điện thoại, Tiểu Tiền chỉ chỉ hot search thứ 38: 【 Cảm Giác Động Lòng 】
Quý Khinh Chu nhấn vào xem, thấy mấy cái đại V đều post trên blog: Cảm giác động lòng! Nhìn thấy bản thân lúc trước chơi bóng rổ.
Cậu hơi kinh ngạc, "Chuyện gì đây?"
"Sáng sớm hôm nay, trước khi Chu ca đi tìm anh, nói em chụp cho anh mấy tấm chơi bóng rổ, còn có quay thêm một đoạn video ngắn, em liền làm theo."
"Sau đó thì sao?" Quý Khinh Chu hỏi.
Tiểu Tiền lắc đầu, "Anh ấy không nói với em, chỉ nói em sau khi chụp thì gửi ảnh và video cho anh ấy."
Quý Khinh Chu hiếu kỳ, không biết sao Chu Thành Phong không có ở đây, cậu chỉ có thể gửi wechat hỏi: "Anh giúp em mua hot search à?"