Tô Liễn mỉm cười nói, “Trước khi rời khỏi giới giải trí, người tôi muốn hợp tác nhất chính là cậu ấy.”
Quý Khinh Chu có chút kinh ngạc, “Thế nhưng khi đó, anh phát triển tốt hơn anh ấy mà.”
“Đúng vậy. Nhưng dù vậy cũng không gây trở ngại, cậu ấy là thần tượng của tôi.”
Quý Khinh Chu không ngờ Tô Liễn và Liên Cảnh Hành lại có một mối quan hệ như vậy, cậu nhớ khi Liên Cảnh Hành gọi điện thoại nói với cậu về Tô Liễn, lúc ấy anh còn tỏ vẻ tiếc nuối về một tài năng, ai mà ngờ, người mà anh tiếc nuối, lại chính là fan của anh. Đương lúc Quý Khinh Chu cảm thấy không thể tin được việc này, chợt nghe thấy một tràng tiếng cười nhạo đến từ người bên cạnh.
Cậu theo tiếng nhìn qua, Tô Liễn cũng đưa mắt nhìn, Thịnh Văn Hi tỏ vẻ bình tĩnh, nói, “Anh không có ý gì đâu, anh chỉ cảm thấy năm đó, nói thế nào thì em cũng là một ảnh đế tam kim, thế mà lại là fan của một idol phim truyền hình, khi ấy cậu ta làm fan của em nghe còn được.”
Sở Thành nghe lời này, cảm thấy bầu không khí ngập tràn vị chua.
Tô Liễn cảm thấy dường như Thịnh Văn Hi không thích cậu nhắc đến Liên Cảnh Hành, vì thế liền chuyển đề tài, hỏi Quý Khinh Chu các tình huống có thể xảy ra trong lúc ghi hình chương trình. Quý Khinh Chu kiên nhẫn chia sẻ rất nhiều, cho đến khi Tô Liễn cảm thấy tạm ổn rồi và cũng cần phải mua nhiều thứ nữa, lúc này mới nói lời từ biệt với Quý Khinh Chu, rời khỏi phòng.
“Chắc chắn Thịnh Văn Hi thích Tô Liễn.” Vừa mới đóng cửa lại, Sở Thành liền tỏ vẻ chắc chắn nói, “Bằng không anh ta cũng sẽ không chua như thế khi nghe Liên Cảnh Hành đã từng là idol của Tô Liễn.”
“Đúng là chua thật, nhưng cả chương trình này đều có đàn anh bên cạnh, chẳng lẽ ngài ấy có thể ngăn không cho Tô Liễn nói chuyện với đàn anh được sao?”
“Cũng không phải không có khả năng. Thế nhưng chuyện Tô Liễn là fan của Liên Cảnh Hành, đúng là khiến người khác phải kinh ngạc, có lẽ trước khi ghi hình Thịnh Văn Hi cũng không biết được điều này, bằng không cũng chẳng muốn đến tham gia chương trình này đâu.”
“Đúng vậy.”
“Hiện tại anh lại có chút chờ mong về buổi ghi hình ngày mai ghê.” Sở Thành xấu xa nói.
Quý Khinh Chu đẩy anh một cái, “Anh đúng là vì muốn xem náo nhiệt mà không ngại lớn chuyện mà.”
“Đó là vì trận náo nhiệt này rất hay, đâu phải chuyện gì của người ta anh cũng muốn xem đâu.”
Ngoài cửa, Tô Liễn cùng Thịnh Văn Hi đang đi về phòng, cậu hỏi, “Anh không thích tôi nhắc đến Liên Cảnh Hành sao?”
“Không.” Thịnh Văn Hi phủ nhận, “Anh chỉ cảm thấy cậu ta không có tư cách để làm thần tượng của em.”
“Đâu phải bây giờ, chỉ là trước kia thôi.”
“Thế lại càng không có tư cách.” Thịnh Văn Hi không chút lưu tình nói.
Tô Liễn nhìn anh, có chút bất mãn, “Tuy khi đó cậu ấy không bằng tôi, nhưng cậu ấy đã từng giúp đỡ tôi, cậu ấy khiến tôi cảm nhận được giới giải trí này không hỗn tạp như những gì mọi người vẫn thường nghĩ.”
“Nhưng sự thật vẫn là, giới giải trí này rất hỗn tạp.”
“Vậy nên mới nói, cậu ấy là một tồn tại đặc biệt.”
Thịnh Văn Hi nhìn cậu, “Đáng tiếc cậu ta không nhớ rõ em.”
“Đó là chuyện thường tình mà,” Tô Liễn cũng đã từng là một thần tượng nên rất hiểu chuyện, “Tình cảm của fans đối với thần tượng chính là tình cảm đơn phương một chiều, cậu ấy chỉ giúp tôi một chuyện nhỏ, cũng không biết tôi thích cậu ấy. Nghiêm túc mà tính thì, chúng tôi chưa từng có một buổi nói chuyện đàng hoàng với nhau.”
“Nghe em nói kìa, có vẻ như em rất tiếc nuối nhỉ?” Thịnh Văn Hi cố ý nói.
“Nghe anh nói kìa, anh đang ghen nhỉ?” Tô Liễn nhìn anh.
Thịnh Văn Hi nhìn cậu, không nói gì.
Tô Liễn lấy thẻ phòng ra, quẹt mở cửa, “Yên tâm đi, đã nhiều năm trôi qua rồi, tôi không còn tâm tư ấy đâu, hiện tại gặp lại cậu ấy, cũng chỉ là xuất phát từ một ít tâm tình năm đó, muốn nói chuyện, muốn kết giao bạn bè, chỉ thế mà thôi.”
Cậu nói xong, đang chuẩn bị đóng cửa, chợt nghe “Phanh” một tiếng, cánh cửa nặng nề đóng lại, giây tiếp theo, cậu đã bị Thịnh Văn Hi nắm chặt bả vai đè ở trên cửa.
“Thế cũng không được.” Thịnh Văn Hi nhìn cậu, ánh mắt thâm trầm, “Em muốn kết giao với ai cũng được, nhưng Liên Cảnh Hành thì không, có lẽ sau này thì được, nhưng hiện tại thì không.”
Tô Liễn nhìn anh, có chút không muốn, “Vì sao?”
“Bởi vì anh không đồng ý.” Thịnh Văn Hi nói.
Thịnh Văn Hi nhìn người đang đứng trước mặt, bên tai chợt vang lên đoạn đối thoại mới nghe được cách đây không lâu, khi đó anh vừa mới mang Tô Liễn quay về thành phố S, để cậu gặp bạn bè của anh, thế nhưng lại ngoài ý muốn gặp phải người đã từng ái mộ anh.
Đối phương tìm cơ hội, cản đường Tô Liễn và nói, “Cậu cho rằng anh ấy thật sự thích cậu sao? Chẳng qua là bởi vì cậu có bệnh, thấy cậu đáng thương, bởi vì xem xét bệnh tình đáng thương của cậu nên mới thích cậu. Chờ cậu hết bệnh rồi, anh ấy sẽ không thích cậu nữa đâu. Thời gian tôi quen biết anh ấy lâu hơn cậu nhiều, tôi hiểu rõ anh ấy hơn cậu nhiều.”
Thịnh Văn Hi đang muốn lao ra bảo đối phương cút đi, chợt nghe thấy Tô Liễn nói rõ ràng từng câu từng chữ, “Cậu cho rằng khi tôi hết bệnh rồi, tôi vẫn sẽ thích anh ta sao?” Tô Liễn bật cười, rõ ràng rất êm tai, nhưng lại khiến Thịnh Văn Hi kinh hãi, cậu nói, “Trước khi tôi sinh bệnh, anh ta không phải loại người mà tôi sẽ thích.”
Tối hôm đó, Thịnh Văn Hi hỏi cậu những lời này là có ý gì, Tô Liễn giải thích, hơn nữa còn bảo đảm sẽ không bao giờ nói những lời này nữa, thế nhưng dường như những lời này vẫn như một cây kim, vẫn luôn đâm vào lòng Thịnh Văn Hi. Đương nhiên, sở thích của một người sẽ thay đổi dựa theo chuyển biến tâm tình của họ, đặc biệt là loại người mắc phải căn bệnh tâm lý như Tô Liễn, hiện tại cậu đang thích anh, nhưng đâu ai biết được sau này khi cậu khỏi bệnh rồi, cậu sẽ chuyển sang thích người khác đâu, Thịnh Văn Hi không thể mạo hiểm như vậy, cho nên tuyệt đối không được kết giao với Liên Cảnh Hành.
Tô Liễn nhìn Thịnh Văn Hi, hồi lâu sau mới hạ thấp đường nhìn, chớp chớp mắt.
Thịnh Văn Hi thấy dường như cảm xúc của cậu đang dần hạ xuống, sợ cậu sinh ra cảm xúc tiêu cực, anh duỗi tay ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng giải thích, “Chỉ là hiện tại không thể kết giao với cậu ta thôi, nếu em muốn nói chuyện với cậu ta, anh sẽ đi cùng với em, em không được đi một mình, chờ về sau thích hợp rồi, anh sẽ để hai người kết giao. Em có thể kết giao với những người khác, anh sẽ không ngăn cản, được không?”
Anh hôn nhẹ lên má Tô Liễn, khẽ nói, “Đáp ứng anh được không? Anh muốn em đáp ứng anh, anh cần em đáp ứng anh, Tô Tô, đáp ứng anh đi.”
Tô Liễn nghe anh nói như vậy, rốt cuộc tâm tình mới rút ra khỏi dòng cảm xúc mất mát khi bị anh phản đối, cậu hỏi, “Anh muốn tôi đáp ứng anh ư?”
“Ừm, hãy đáp ứng anh.”
Tô Liễn gật đầu, “Được rồi, tôi đáp ứng anh.”
Thịnh Văn Hi nghe vậy, cúi đầu hôn cậu, không ngừng khẳng định: “Em thật tốt, anh rất thích em.”
Từ lúc Tô Liễn sinh bệnh, cậu rất thích được người khác thừa nhận và đòi hỏi, cậu cười cười, chủ động hôn Thịnh Văn Hi, cùng anh thân thiết.
“Em còn muốn đi mua đồ nữa không?” Thịnh Văn Hi hỏi.
“Đi chứ, bằng không đến lúc ghi hình chúng ta phải làm sao đây? Tôi đi lấy áo khoác, buổi tối ở đây lạnh hơn tôi tưởng tượng nhiều.”
“Để anh.” Thịnh Văn Hi ngăn cản cậu, “Anh đi lấy áo khoác cho em, em uống chút nước đi, dường như nửa ngày rồi em chưa uống nước.”
Tô Liễn không thích uống nước cho lắm, “Lại uống nước.”
“Ngoan, uống nửa chai thôi là được.”
Tô Liễn bất đắc dĩ đi đến chiếc bàn tròn bên trong phòng, Thịnh Văn
Hi rót nước cho cậu, Tô Liễn bất đắc dĩ thở dài, bắt đầu uống nước. Thịnh Văn Hi đi vào phòng trong, lấy áo khoác cho cậu.
Thế nhưng điều khiến Quý Khinh Chu cùng Thịnh Văn Hi kinh ngạc chính là, đợt ghi hình lần này, tổ chương trình yêu cầu các đội không được tự mang theo đồ ăn, toàn bộ đều phải nộp lên.
“Nghiêm khắc đến thế sao?” Mọi người khiếp sợ nói.
“Nếu mọi người muốn ăn gì đó, có thể tìm hỏi xin các vị đồng hương.” Người chủ trì nói, “Thế nhưng Khinh Chu cùng Sở Thành là đội khách mời, cho nên bọn họ có thể mang theo đồ ăn.”
Quý Khinh Chu cùng Sở Thành vui mừng nhìn nhau, đều cảm thấy cả hai lần đến tham gia chương trình này, vận may của cả hai đều không tồi.
Bởi vì Quý Khinh Chu cùng Sở Thành chỉ tham gia ghi hình một tập, cho nên tổ chương trình quyết định đội phát sóng trực tiếp đầu tiên của mùa này sẽ do Quý Khinh Chu cùng Sở Thành làm.
Quý Khinh Chu cùng Sở Thành nghe vậy cũng không có ý kiến gì, sau khi chọn và tìm được nhà, hai người liền mở phát sóng trực tiếp lên.
Cậu không thường xuyên phát sóng trực tiếp, vì vậy mỗi lần phát sóng trực tiếp, đều luôn hấp dẫn rất nhiều fans cùng người qua đường vây xem.
“Đây là căn nhà chúng tôi phải ở trong mùa này, nhìn thấy căn nhà này tôi chợt nhớ đến căn nhà mà chúng tôi đã quay khi còn tham gia chương trình vào mùa một, đúng là cũ nát như nhau.”
Lập tức trên khu bình luận là một tràng “Ha ha ha ha ha ha” nổi lên.
Quý Khinh Chu cùng Sở Thành vào nhà, cho mọi người xem một vòng tình hình căn nhà, sau đó ngồi xuống ghế, nhìn vào màn hình nói, “Một lát nữa, chúng tôi sẽ phải quét tước nhà ở.”
“Anh ơi cố lên.”
“Vất vả anh rồi.”
“Anh với anh Sở Thành, ai sẽ làm việc nhà vậy?”
“Đương nhiên là anh nha.” Quý Khinh Chu nói, “Đôi khi A Thành cũng làm, cũng giúp đỡ anh.”
Fan CP Thừa Chu nghe thế liền hét lên, có fans bình tĩnh hỏi, “Nói vậy là, anh với anh Sở Thành đang ở chung với nhau sao?”
Quý Khinh Chu nhìn Sở Thành, Sở Thành “Ừ” một tiếng.
Nháy mắt khu bình luận toàn là “A a a a a”.
Quý Khinh Chu biết ngay là sẽ như vậy, cậu không muốn các fan hỏi quá nhiều về chuyện tình cảm cá nhân của cậu, vì thế bèn chủ động nói, “Mọi người đừng hỏi mấy câu về chuyện tình cảm nữa, hỏi mấy câu về chương trình nha.”
Nhưng mà so với chương trình giải trí này, rõ ràng các fan quan tâm đến chuyện tình cảm cá nhân của cậu hơn.
“Anh và anh Sở Thành bên nhau từ khi nào vậy? Bên nhau từ lúc cùng ghi hình chương trình hồi năm ngoái sao?”
“Anh bé đang mang chiếc nhẫn lần trước đăng trên weibo kìa, thật xinh đẹp.”
“Dây chuyền của anh và anh Sở Thành không phải là dây chuyền tình nhân ạ? Anh đeo nó cũng nhiều năm rồi á.”
“A a a a, anh với anh Sở Thành có thể cùng nhau nói một lời nào đó gửi đến các fan Thừa Chu không?”
Quý Khinh Chu nhìn khu bình luận nhảy lên hàng loạt câu hỏi về chuyện tình cảm của cậu và Sở Thành, chợt cảm thấy thật đáng sợ, “Hôm nay phát sóng trực tiếp đến đây thôi nha, kết thúc nha mọi người.”
Quý Khinh Chu nói xong, lập tức rời khỏi phát sóng trực tiếp, đặt điện thoại lên bàn.
“Thật là đáng sợ, sao bọn họ có thể hỏi nhiều vấn đề như vậy chứ?”
“Em cứ thành thật trả lời là được thôi mà, sợ cái gì?”
“Em không có thói quen nói chuyện tình cảm của mình ở trước ống kính, huống chi đó còn là chuyện của hai chúng ta.”
Sở Thành cảm thấy cậu sống rất nội tâm, trước kia hai người chưa công khai thì thôi đi, thế nhưng sau khi công khai rồi, Quý Khinh Chu cũng không thích khoe ân ái lên vòng bạn bè hay trên weibo.
“Nhưng nếu em cứ né tránh không nói, chắc chắn sẽ có người cảm thấy cảm tình của chúng ta đang bị rạn nứt.”
Quý Khinh Chu nghe vậy, chợt nhớ đến lần tham gia hoạt động hồi tháng 6, khi ấy cậu cũng từ chối trả lời câu hỏi liên quan đến chuyện tình cảm, cuối cùng giới truyền thông lại quy chụp, đưa tin nói 《Quý Khinh Chu từ chối trả lời chuyện tình cảm, liệu có phải tình cảm đang bị rạn nứt hay không?》.
“Mệt thật sự, minh tinh yêu đương thật mệt quá đi.”
“Không sao, cùng lắm thì sau này cứ để anh đăng, anh thay em khoe ân ái.”
“Anh không sợ người khác nói anh nhiệt tình đơn phương đeo bám em sao?” Quý Khinh Chu mỉm cười nhìn anh.
Sở Thành lại gần cậu, khẽ nói, “Anh đeo bám em sao? Rõ ràng là anh đang đeo đuổi em.”
Quý Khinh Chu bật cười.
Sở Thành ôm cậu, hỏi, “Đuổi tới chưa?”
Quý Khinh Chu nghĩ, “Hiện tại xem như đuổi tới, còn sau này thì, phải xem biểu hiện của anh thế nào.”
“Anh nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.” Anh vừa nói vừa hôn Quý Khinh Chu một cái.
“Ngại quá, cắt ngang chút nha,” camera-man lúng túng nói, “Anh Liên bảo tôi nhắc nhở anh Quý một chút, phát sóng trực tiếp của anh chưa có tắt kìa.”
Quý Khinh Chu khiếp sợ, “Không phải tôi đã thoát rồi sao?!”
“Nhưng hình như hiện tại vẫn còn đang phát sóng trực tiếp.”
Quý Khinh Chu:……
Quý Khinh Chu cầm điện thoại di động lên, quay lại giao diện phát sóng trực tiếp, chỉ thấy dưới khu bình luận là một loạt các câu:
“A a a a a a tôi đi chết đây.”
“Tôi đã chết rồi, ngọt quá đi, đây là tình yêu thần tiên gì thế này?”
“Hu hu hu, hôm nay lại vì tình yêu Thừa Chu tốt đẹp mà rơi lệ một ngày rồi!”
“Ông trời ơi, tôi cũng muốn có một tình yêu như vậy!”
Quý Khinh Chu:……
Sở Thành giúp cậu tắt phát sóng trực tiếp, anh cười hôn cậu một cái, “Không sao, dù sao cũng chưa nói gì không nên nói, lỡ nghe rồi thì cứ để cho bọn họ nghe đi.”
“Em thật ngu ngốc quá đi.” Quý Khinh Chu thật sự không ngờ lại có ngày cậu phạm phải loại sai lầm này, “Em đây là đang bị tình yêu làm cho mê muội đầu óc sao?”
“Chủ yếu là vì bình thường em không có hay phát sóng trực tiếp, cho nên thế này cũng thường thôi.”
“Nếu lần sau có phát sóng trực tiếp, anh tới phụ trách đi, em sẽ không bao giờ đụng đến chuyện phát sóng trực tiếp này nữa.”
Sở Thành gật đầu, “Được rồi để anh, hiện tại chúng ta thu dọn nhà cửa trước đi.”
“Anh dọn đi.” Quý Khinh Chu nhìn một vòng xung quanh căn nhà, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Sở Thành, “Hiện tại đã đến lúc anh biến hình rồi đó, thiếu gia à.”
Sở Thành:……
Quý Khinh Chu làm một động tác mời, “Ánh đèn sân khấu âm nhạc đều giao lại cho anh, đến đây đi thiếu gia, mau thể hiện kết quả một năm trước anh đã biến hình đi.”
Sở Thành nhìn căn nhà cũ nát ở trước mặt, đầu có chút đau đau, “Em cũng giúp anh chứ đúng không?”
“Đương nhiên.” Quý Khinh Chu gật đầu, “Bởi vì dù sao thì, em cũng là bạn trai của anh mà.”
===========
- -----oOo------