Cơm nước xong, Quý Khinh Chu thu dọn hành lý, Sở Thành lái xe chở cậu ra sân bay. Quý Khinh Chu nghĩ sắp xa nhau hơn 20 ngày nên định hôn anh một cái, nhưng bị vướng yêu cầu không được chủ động mà Sở Thành đưa ra đành phải nhịn xuống nói tiếng tạm biệt, Sở Thành nói câu chú ý nghỉ ngơi, nhìn cậu xuống xe tiến vào sân bay.
Ngày thứ 2 Quý Khinh Chu tiến tổ, chụp poster riêng của Lâm Lạc Dương và chụp poster hai người cùng Liên Cảnh Hành, đoàn phim không PR gấp, vẫn kín tiếng quay chụp như trước.
Cơ cấu của bộ phim này khá xịn, ngoại trừ nam chính Liên Cảnh Hành ra thì nữ chính Ngô Thái Văn cũng từng đạt giải nữ phụ Kim Quế, nam phụ Kha Vũ đóng vai Hà Vọng là diễn viên ngự dụng của đạo diễn, những người khác cũng là diễn viên thuộc phái thực lực, Quý Khinh Chu rất quý trọng cơ hội này, phần lớn thời gian đều ở tại trường quay, vừa xem người khác đóng phim vừa nghe đạo diễn chỉ dạy, thời gian còn lại thì xem kịch bản.
Kịch bản đầy đủ khắc hoạ nhân vật Lâm Lạc Dương phong phú hơn một ít.
Ví dụ như, không phải Lâm Lạc Dương bị câm bẩm sinh mà là bị sang chấn tâm lý sau sự cố, so với sử dụng ngôn ngữ ký hiệu để giao tiếp thì Lâm Lạc Dương thích dùng văn tự để trò chuyện hơn.
Ví dụ như, thật ra Lâm Lạc Dương rất thông minh, trừ việc bị câm ra thì cậu không kém gì người khác, cậu biết vẽ, biết kéo violin, biết nấu ăn, dù không nói chuyện được cũng có thể thông qua Wechat, QQ vui vẻ tán gẫu cùng mọi người.
Lại ví dụ như, thật ra Lâm Lạc Dương luôn cảm thấy hổ thẹn với Lâm Lạc Phong, cậu luôn nghĩ mình là gánh nặng trên vai Lâm Lạc Phong, cậu mong một ngày Lâm Lạc Phong thành gia lập nghiệp, bỏ xuống gánh nặng là cậu, nhưng lại sợ sau khi rời khỏi anh mình, cậu sẽ rất cô độc.
Hoặc ví dụ sâu hơn, thật ra Lâm Lạc Dương từng thích một người, cậu thích ủy viên học tập lớp mình, đó là một cô gái có mái tóc dài, dáng người hơi thấp, cười rộ lên sẽ thấy hai lúm đồng tiền.
Mà kịch bản khắc hoạ cũng chỉ giới hạn tới đây, nhưng bấy nhiêu đã đủ rồi, Quý Khinh Chu nghĩ, đủ để mọi người tiếc thương cho sinh mệnh trẻ tuổi này.
Quý Khinh Chu thuộc loại hình diễn viên bẩm sinh, thế nên dù chưa có nhiều kinh nghiệm diễn xuất nhưng cậu nhập vai rất nhanh, giàu cảm xúc và giỏi phỏng đoán đặc điểm tính cách của nhân vật, đúc kết lại rất có sức thuyết phục. Cậu diễn mấy cảnh với Liên Cảnh Hành, không phải cảnh quan trọng gì mà là những tương tác đơn giản hàng ngày, không có lời thoại chỉ có hành động và cảm xúc, cả hai diễn rất ổn, đạo diễn rất hài lòng, bản thân Quý Khinh Chu cũng rất vui.
Để thể hiện tốt vai diễn này và trải nghiệm tâm lý của người câm tốt hơn, cậu bắt đầu ngừng nói chuyện trong cuộc sống thường ngày, chỉ dùng văn tự để giao tiếp.
Liên Cảnh Hành là người đầu tiên phát hiện, hỏi cậu, "Em làm gì vậy?"
Quý Khinh Chu gõ chữ: Mô phỏng nhân vật.
Liên Cảnh Hành hơi kinh ngạc, "Nghiêm túc thế."
Quý Khinh Chu khẽ mỉm cười, trả lời lại: Do trước đây em chưa diễn người câm bao giờ, nên em muốn làm quen với việc không nói gì.
"Vậy em cố lên."
Quý Khinh Chu gật đầu, thiếu điều nói cảm ơn anh hai.
Đạo diễn nhìn cậu như vậy, cảm thấy cậu rất nghiêm túc, thảo luận với biên kịch một chút, tăng thêm hai cảnh cho cậu. Quý Khinh Chu cầm điện thoại gõ chữ: Cảm ơn chú.
Đạo diễn cười trả lời, "Cháu cứ tiếp tục duy trì trạng thái bây giờ đi nhé."
Quý Khinh Chu ra dấu Ok, cong mắt nhìn đạo diễn.
Không nói lời nào trong thời gian dài, Quý Khinh Chu phát hiện lúc cậu gõ chữ dần trở nên lời ít ý nhiều, cậu có lòng trải nghiệm nhân vật nên cũng không sửa mà cứ để vậy cho tự nhiên.
°
Sở Thành lúc nhàn rỗi nhìn thấy tờ lịch trên bàn, kinh ngạc phát hiện mình và Quý Khinh Chu đã một tuần không liên lạc. Anh nhìn điện thoại, phát hiện lần liên lạc gần nhất là cuối tuần trước, anh hỏi Quý Khinh Chu ở đoàn phim ổn không? Quý Khinh Chu nhắn lại mọi việc đều ổn. Sau đó, không có sau đó.
Sở Thành thấy sai sai, lúc trước Quý Khinh Chu thường hay tán gẫu với anh, thật ra cậu khá dính người, lúc thân mật thích được hôn, lúc chán thích trò chuyện, giống đứa trẻ chưa lớn vậy, sao giờ tự dưng lại độc lập rồi?
Sở Thành cầm điện lên gọi cho Quý Khinh Chu, Quý Khinh đang ở trường quay, lo lúc nói chuyện bị người khác nghe được nên không bắt máy mà nhắn Wechat cho anh: Sao thế?
Sở Thành hỏi: Sao không nghe máy?
Quý Khinh Chu rep anh: Đang ở trường quay, không tiện.
Sở Thành: Gần đây bận không?
Quý Khinh Chu: Cũng thường.
Sở Thành nhìn hai chữ "Cũng thường" này của cậu, nghĩ trong đầu thế sao cậu không chủ động liên hệ với tôi, nhưng anh gõ được một nửa thì nhớ ra mình bảo Quý Khinh Chu đừng chủ động quá, giờ nói vậy chẳng phải là tự vả à? Nên anh xoá đi gõ lại: Cần tôi tới tham ban không?
Quý Khinh Chu thấy không cần lắm, hai tuần nữa cậu quay xong rồi, giờ để Sở Thành ngồi máy bay sang đây thì không đáng, mắc công lắm, nên cậu rep lại: Không cần.
Thật ra đây không phải kiểu nói chuyện của cậu, dựa theo kiểu nói chuyện của cậu thì sau khi nói không cần cậu sẽ nói rõ lý do rồi giải thích cho Sở Thành: Tôi sắp về rồi, giờ anh bay qua đây không đáng, mắc công lắm.
Nhưng vì ảnh hưởng từ Lâm Lạc Dương nên cậu quen gõ chữ ít vậy rồi.
Nhưng Sở Thành không biết việc đó, anh chỉ thấy khung chat hiển thị hai chữ "Không cần", cảm thấy chắc mình bị ảo giác rồi, không thì sao có thể là không cần?! Vậy mà Quý Khinh Chu lại không cho anh tới tham ban?? Chẳng phải cậu rất thích anh tới tham ban hả? Hồi trước đóng phim còn hay hỏi anh chừng