Dương Phàm không ngờ điều kiện lại như vậy, hắn sửng sốt hồi lâu mới hỏi anh, "Quý Khinh Chu là ai?"
Không có gì lạ khi hắn không biết cậu, mặc dù gần đây Quý Khinh Chu đang hot trên mạng nhưng vẫn chưa tới mức cả nước đều biết đến, Dương Phàm thì không thường lên Weibo hay diễn đàn, hàng ngày hắn bận rộn với công việc kinh doanh các thứ, làm gì có thời gian để ý tới một người mới đang nổi từ dịp Tết Nguyên Đán cho được.
Sở Thành gửi qua Wechat cho hắn mấy bức ảnh của Quý Khinh Chu, "Nếu anh không yên tâm thì có thể để cậu ấy đi casting thử.
Cậu ấy từng hợp tác với Liên Cảnh Hành trong một bộ phim, kỹ năng diễn xuất không có vấn đề gì đâu."
Dương Phàm nghe vậy thì gật đầu, hắn nhìn mấy bức ảnh của Quý Khinh Chu, hình như hơi quen quen, "Để tôi suy nghĩ." Dương Phàm nói.
"Được.
Phải rồi, về chuyện đầu tư anh không phải lo, nếu bộ phim này quay tôi sẽ đầu tư, có điều yêu cầu của tôi rất nghiêm khắc, tôi không cần bộ phim này phải kiếm được nhiều tiền nhưng nhất định phải quay cho tốt."
"Anh cứ yên tâm, tôi muốn mua IP này là vì muốn quay thật tốt về câu chuyện cũ đó, nhưng mà Sở tổng đầu tư..."
"Không được sao?"
"Không phải không phải, tôi chỉ tò mò Quý Khinh Chu có quan hệ gì với anh, mà anh vừa yêu cầu cho cậu ấy đóng nam chính lại còn sẵn sàng bỏ vốn ra đầu tư."
"Không liên quan gì đến Quý Khinh Chu." Sở Thành đáp, "Chỉ cần bộ phim này khởi quay thì chắc chắn tôi sẽ đầu tư, bởi vì nhà đầu tư có quyền lên tiếng tuyệt đối, tôi nhất định phải có quyền phát biểu trong bộ phim này.
Có điều," anh thấp giọng, "Nếu nam chính không phải Quý Khinh Chu thì tôi sẽ không bán bản quyền.
Anh suy nghĩ đi rồi nhanh chóng cho tôi câu trả lời."
"Được."
Dương Phàm cũng không để Sở Thành đợi lâu, hắn là một người làm việc rất hiệu quả, sau khi cúp máy hắn lập tức đi xem tư liệu về Quý Khinh Chu, biết cậu từng diễn [Một Bức Thư Tình], [Phá Quang] và mới đi casting [Cơ Thiên Lệnh] vừa lên thông báo chọn nam chính xong, Dương Phàm nhanh chóng liên lạc cho đạo diễn của [Cơ Thiên Lệnh].
Hắn và đạo diễn Lý của [Cơ Thiên Lệnh] chung một giới, ít nhiều gì cũng quen biết sơ sơ tương đối dễ nói chuyện, hắn uyển chuyển hỏi về biểu hiện của Quý Khinh Chu lúc thử vai.
Đạo diễn Lý rất thưởng thức Quý Khinh Chu còn hơi tiếc vì cậu không xuất hiện trong bộ phim của mình, không khỏi khen cậu nhiều hơn vài câu khiến Dương Phàm có hơi bất ngờ.
Cuối cùng, đạo diễn Lý hỏi Dương Phàm, "Cậu hỏi tôi chuyện này làm gì đấy?"
Dương Phàm cũng không gạt hắn, "Tôi chuẩn bị quay một bộ huyền huyễn, có người đề cử Quý Khinh Chu cho tôi mà tôi chưa xem cậu ta diễn bao giờ, tôi nghe nói cậu ta từng thử vai chỗ chú nên gọi hỏi chú thử."
"Thế thì đúng là tiện cho cậu," đạo diễn Lý nói, "Vốn là tôi định để cậu ấy diễn nam chính nhưng nhà đầu tư nhất quyết không chịu, bởi vậy tôi đành phải đổi người, chứ tôi là tôi muốn chọn Quý Khinh Chu ấy chứ.
Nếu cậu không yên tâm thì để tôi gửi video cậu ấy casting cho cậu xem."
Dương Phàm nghĩ thầm tôi làm gì có tư cách ấy, Sở Thành đã nói rõ tới vậy rồi, hắn mà mua [Chá Cô Thiên] thì nhất định phải để Quý Khinh Chu đóng nam chính, không thì còn khuya Sở Thành mới bán bản quyền.
Bản quyền không có thì quay cái đếch gì.
Thế nên Dương Phàm lập tức cho Sở Thành câu trả lời chính xác, "Tôi đồng ý để Quý Khinh Chu đóng nam chính, vậy giờ chúng ta bàn chuyện hợp đồng đi Sở tổng."
°
Tối đó Sở Thành liền nói chuyện này cho Quý Khinh Chu biết, anh vốn không định kể cho Quý Khinh Chu, anh muốn để cậu nghĩ là đoàn phim thấy cậu thích hợp nên mới liên hệ với cậu.
Nhưng cân nhắc đến việc sau khi tiến hành quay chụp, thỉnh thoảng anh đến tham ban giấu kiểu gì được chuyện anh đầu tư, thế là nói luôn cho Quý Khinh Chu biết.
Quý Khinh Chu nghe anh nói mà thấy hơi ảo.
"Nói vậy thì tính ra anh là đại thần văn mạng hả?"
"Kiểu kiểu thế."
"Gì mà kiểu kiểu thế," Quý Khinh Chu nói, "Lúc tôi lên web Tân Văn Hóa đặt mua [Cơ Thiên Lệnh], tôi thấy [Chá Cô Thiên] hơn [Cơ Thiên Lệnh] hẳn mười mấy bậc trên bảng xếp hạng, [Cơ Thiên Lệnh] là IP cỡ lớn tác giả còn được phong thần, vậy chẳng phải anh còn hơn người ta luôn sao?"
"Nói thế không sai, nhưng đấy đâu phải nghề chính của tôi, cũng nên khiêm tốn tí."
Quý Khinh Chu:...!Sở Thành mà biết khiêm tốn cơ, ảo thật đấy.
"Vậy giờ anh đang nổi giận vì lam nhan hử?" Quý Khinh Chu hỏi.
Sở Thành cười, nhìn lam nhan trước mặt anh, "Em không ngại tí gì luôn ấy nhỉ."
"Chẳng lẽ không đúng à?"
"Đúng đúng đúng, cũng vì lam nhan họa thủy là em đấy thôi."
Quý Khinh Chu hơi ngượng, "Thật ra anh cũng không cần làm thế, mấy chuyện vầy tôi nhìn thoáng lắm, mất tài nguyên này thì sẽ có tài nguyên khác bù đắp, để anh dùng tiền đầu tư nếu mà kiếm lời được thì tốt, còn nếu bị lỗ thì không hay."
"Sao lại lỗ?" Sở Thành hỏi ngược lại, "Bản thân cuốn tiểu thuyết này đã rất nổi tự nó có sẵn fans rồi, em còn diễn tốt nữa, đội ngũ sản xuất của Dương Phàm cũng xịn chưa kể có cả tôi vào giám sát, sao lại lỗ cho được?"
Quý Khinh Chu nhìn anh, Sở Thành cười, "Sở dĩ phim chuyển thể trở nên phổ biến trên thị trường trong những năm gần đây, vì nó là một mô hình nhiều người được lợi.
Một cuốn tiểu thuyết được chuyển thể thành phim truyền hình, fans của nguyên tác sẽ tự động trở thành khán giả và tự mở các cuộc thảo luận với nhau, điều này sẽ thúc đẩy sự phổ biến của phim và độ nổi tiếng của phim cũng được cung cấp lại cho cả nguyên tác, thúc đẩy doanh số xuất bản và lượt đăng ký trực tuyến, kèm theo đó giá trị của tác giả và số lượng truy cập Internet cũng tăng lên.
Đây là một kết quả tốt cho tất cả mọi người, bởi vậy phim chuyển thể mới thịnh hành đến thế."
"Tôi đã không bán bản quyền của mình trong nhiều năm rồi, không phải vì tôi nghĩ chúng nó đã đủ nổi tiếng, mà vì tôi không ưng ý diễn viên nào cả, tôi không muốn nam chính của mình mang một khuôn mặt mà tôi không thích, nên tôi cứ mắc kẹt