"Đây là gì thế?" Anh chỉ mặt dây chuyền.
Mặt dây chuyền này giống hệt cái anh nhờ người ta khắc cho Quý Khinh Chu, điểm khác biệt là Thanh Hạnh của mặt dây chuyền này nằm trong một cái khung hình vuông.
Quý Khinh Chu chỉ vào mặt dây chuyền giải thích: "Đây là Thanh Hạnh, đây là bức tường, Thanh Hạnh được bức tường bao quanh, hồng hạnh sẽ vượt tường nhưng Thanh Hạnh thì không." Cậu nhìn Sở Thành, dịu dàng nói, "Em sẽ không rời khỏi bức tường."
[Câu này có nghĩa là em sẽ không rời xa anh đó nguyên đoạn trên ý của Chu Chu là "Em là Thanh Hạnh, Thanh Hạnh sẽ không vượt tường như hồng hạnh, cũng như A Hạnh sẽ không rời khỏi A Tường, em sẽ không rời xa anh." ???? tui chết rồi, tỏ tình gián tiếp trời đất ơi.]
Sở Thành nghe cậu nói chỉ cảm thấy tim mình đập mạnh một cái, anh nhìn thẳng vào mắt Quý Khinh Chu, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì, cảm giác ấm nóng trong lồng ngực càng thêm rõ ràng, đè chặt lên trái tim anh khiến anh không thở nổi.
Anh đưa tay ra ôm Quý Khinh Chu vào lòng, yên lặng không nói gì.
Quý Khinh Chu cũng ôm anh, "Sinh nhật vui vẻ."
"Ừ." Sở Thành đáp rồi nghiêng đầu qua hôn Quý Khinh Chu một cái, ôm cậu thật chặt.
Quý Khinh Chu để anh ôm một lúc, chợt nhớ đến cái gì, buông Sở Thành ra nhìn thẳng vào mắt anh, vui vẻ nói, "Em là người đầu tiên đó." Cậu nói, "Em là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật anh."
Sở Thành biết cậu đang nói đến ngày sinh nhật chính xác của mình, cười nói, "Đúng, em là người đầu tiên."
Quý Khinh Chu cầm dây chuyền đeo lên cổ cho anh, ngắm nghía một lúc rồi nhìn lại dây chuyền trên cổ mình, hài lòng nói: "Ngủ nào."
Sở Thành tưởng cậu sẽ nói gì đó về sợi dây chuyền của hai người, không ngờ cậu nhìn xong thì đi ngủ luôn, nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Quý Khinh Chu nằm xuống đắp chăn lên, Sở Thành cũng nằm xuống với cậu vươn tay ra tắt đèn, Quý Khinh Chu quay qua ôm lấy anh, dựa lên người anh nhắm mắt ngủ.
Sở Thành sờ miếng ngọc trên cổ, anh không ngờ Quý Khinh Chu sẽ tặng cho anh một món quà như vậy, cũng như không ngờ anh lại không ngăn Quý Khinh Chu đeo lên cho anh.
Sở Thành không có thói quen đeo trang sức, thậm chí rất ít khi đeo đồng hồ, anh thấy mấy thứ này rất phiền phức nên cũng không thích đeo.
Nhưng bây giờ anh lại nhận sợi dây chuyền của Quý Khinh Chu.
Đột nhiên Sở Thành muốn kết thúc giao ước giữa anh và Quý Khinh Chu, cũng sắp hết hạn rồi, sớm kết thúc coi như tặng cho em ấy một món quà, nhưng khi anh cảm nhận được nhiệt độ của Quý Khinh Chu, thì khó giải thích được có chút không nỡ.
Anh bất giác nghiêng đầu nhìn Quý Khinh Chu, không biết sau hai tháng nữa khi em rời khỏi tôi thì sẽ thế nào, em sẽ gặp phải dạng người gì đây, liệu có chuyện gì xảy ra với em không.
Em vừa đơn thuần vừa tốt tính, giới giải trí lại sâu như vậy, lỡ bị người ta lừa mất phải làm sao bây giờ?
"Quý Khinh Chu." Anh thấp giọng gọi cậu.
Quý Khinh Chu "Ơi" một tiếng đáp lại.
Sở Thành nhìn cậu, trong màn đêm một màu đen kịt, nhẹ nhàng mở miệng, "Em nhớ này, về sau dù gặp phải chuyện gì em đều có thể tới tìm tôi, cũng có thể dùng danh nghĩa của tôi đi bàn điều kiện với người khác."
Quý Khinh Chu đã có chút buồn ngủ, nghe không hiểu anh đang nói gì, "Ừ" một tiếng theo quan tính.
Cậu cố mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn Sở Thành, làm nũng với anh, "Anh hát một bài đi."
"Em nghe cả buổi rồi vẫn chưa đủ à."
"Em muốn nghe anh hát." Quý Khinh Chu thủ thỉ, "Lúc nãy ở KTV anh đâu có hát bài nào, anh hát cho em nghe đi."
Lúc này Sở Thành mới nhận ra ban nãy trong KTV mình không có hát, anh nhìn người trong lòng, hỏi cậu, "Hát gì đây? Hát ru cho em ngủ à?"
"Cũng được, hát bài anh thích đi." Quý Khinh Chu không hề kén chọn.
Sở Thành nghĩ thử, anh không nhớ được bài hát ru nào, nhưng nhớ ra bài anh thường hay hát.
Quý Khinh Chu buồn ngủ lắm rồi sắp gục tới nơi, thế là giục Sở Thành, "Anh hát đi."
Sở Thành nghe giọng cậu bắt đầu khàn khàn là biết cậu sắp ngủ rồi, lúc này mới chậm rãi mở miệng, âm sắc của anh rất đẹp, khi hát nghe rất dịu dàng, mang theo vài phần trầm thấp cùng vài phần lưu luyến.
Quý Khinh Chu mơ màng nghe anh hát:.
Truyện hay luôn có tại -- TRUMtгuyen .оrg --
- --
Chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn
Chẳng thể giấu đi vẻ đẹp này
Có người kề bên tựa như có được mùa xuân
Dù phải chết cũng không hối tiếc
- --
Cậu vô thức chui vào vòng tay Sở Thành, Sở Thành thuận thế ôm lấy cậu, vừa nhét cậu vào chăn vừa nhẹ nhàng hát:
- --
Sắc nước hương trời
Mặc đời khó khăn
Mặc đời ngắn ngủi
Em tình tôi nguyện, em đến vì tôi, tôi hướng về em
May mắn làm sao chúng ta thật xứng đôi biết bao
Ah, hãy để tôi chắp tay bái non sông, cưới em về trong niềm vui sướng
Người người cùng hát vang khúc ca lưu truyền từ thời thiên cổ
Em nhìn xem núi kia đang mỉm cười, làn nước nơi xa ấy thật mênh mông làm sao
Từ đời này qua đời khác, đến khi sông cạn đá mòn
- --
Quý Khinh Chu nghe đến câu "Từ đời này qua đời khác, đến khi sông cạn đá mòn", chậm rãi mất đi ý thức, dưới tác động của chất cồn cộng với cơn buồn ngủ, dần dần tiến vào mộng đẹp.
°
Hôm sau Quý Khinh Chu thức dậy rất trễ, cậu nhìn điện thoại không thể tin được đã 11 giờ hơn, "Sao lại muộn như vậy."
"Em hỏi em ấy." Sở Thành xem cuộc vui, "Lần sau còn uống rượu nữa không?"
Quý Khinh Chu tỉnh hẳn, đồng thời cũng nhớ ra chuyện xảy ra tối qua sau khi cậu uống rượu, thực sự cậu không thể tin nổi mình mới uống 4 ly đã gục, lại càng không dám tin dáng vẻ khi say của mình là thế.
Quý Khinh Chu che mặt, "Tôi mất trí nhớ rồi."
Sở Thành bật cười, "Xem ra em còn nhớ tối qua mình đã làm gì nhỉ."
Quý Khinh Chu lắc đầu không chịu nhận, "Không có, tôi không nhớ gì hết."
"Thế để tôi giúp em nhớ lại nhé?"
Quý Khinh Chu câm nín nhìn anh, "Chúng ta nhảy qua đoạn này đi."
"Lần sau còn uống nữa không?"
"Không uống nữa." Quý Khinh Chu buồn phiền hết sức, "Kỳ lạ, rõ ràng tửu lượng của mẹ tôi uống tốt lắm mà, sao