An Dương có thể khẳng định mặt mình tuyệt đối không dài như vậy.
Anh ta không đẹp trai bằng mình!
An Dương soi gương sờ khuân mặt, cuối cùng đưa ra kết luận, hoàn toàn không phát hiện trọng điểm của mình đã lệch đi.
Đây là một khuôn mặt coi như cương nghị, vẻ ngoài chắc chỉ tầm hai mươi tuổi, gò má sắc như dao, mặt mũi sáng sủa, đôi mắt sâu.
Cho nên bây giờ rốt cuộc là tình huống gì, An Dương thở dài, hai tay chống lên bồn rửa mặt, đầu đụng gương hết lần này đến lần khác.
Mình sẽ không phải là xuyên qua chứ?
Đột nhiên An Dương nhớ đến tình tiết của một vài cuốn tiểu thuyết và phim truyền hình mà mình đã xem rồi ngẩng đầu lên, tiếng đập cửa bên ngoài vang lên ầm ầm.
"Cậu chủ, cậu không sao chứ, cậu đã ở trong nhà vệ sinh gần nửa tiếng rồi.
" Tiếng người ngoài cửa tràn ngập lo lắng.
An Dương đứng thẳng người đi mở cửa, vẻ mặt người ngoài cửa dè dặt, khác hẳn người đàn ông bước vào phòng với vẻ mặt dữ dằn buổi sáng.
An Dương hít sâu một hơi, vừa nghĩ nên nói thế nào, lại đột nhiên sững sờ, sau đó giống như kẻ ngốc lắc lư trái phải, giống như đang tránh né cái gì đó, ánh mắt lại nhìn thẳng về phía trước, cuối cùng giơ tay lên quơ quơ khoảng trống trước mặt, như muốn xua đuổi cái gì đó.
"Cậu chủ? Có bệnh chúng ta phải đến bệnh viện!" Người đàn ông không nhịn được kêu lên một tiếng kéo lấy hắn.
"Chờ một chút.
" An Dương hất tay anh ta ra, lại ôm lấy vai người khác dựa vào, cuối cùng chỉ về phía trước hỏi: "Anh có thấy cái gì không? Nó ở đây này.
"
Người đàn ông gắt gao trừng mắt cuối cùng đáp: "Cửa nhà vệ sinh.
"
"Không thấy gì khác? Chỉ có cửa nhà vệ sinh thôi à?" An Dương nhìn chằm chằm vào mắt anh ta.
Người đàn ông sợ hãi gật đầu.
An Dương híp mắt, đứng dậy sải bước vào nhà vệ sinh, rầm một tiếng đóng cửa lại.
"Cậu chủ!!" Người đàn ông ở bên ngoài đập cửa: "Rốt cuộc cậu làm sao vậy!"
An Dương cũng không biết mình bị làm sao!
Trước mắt hắn xuất hiện nửa khung điện tử trong suốt, phía trên còn có một hàng chữ.
【Xin chào, tớ là hệ thống, cậu có thể thông qua tớ để hiểu rõ toàn bộ thông tin về nguyên chủ.
】
"Mẹ khiếp! Đây là thứ đồ chơi gì?" An Dương không nhịn được kêu lên, lại nghe thấy tiếng đập cửa ầm ầm bên ngoài, đành phải vội vàng im miệng.
Giống như nhận được mệnh lệnh gì đó, chữ trên khung điện tử rất nhanh liền biến mất lại đổi thành một hàng mới.
【Ràng buộc thành công với kí chủ An Dương, xin hỏi hiện tại cậu đã hiểu nhiệm vụ lần này chưa?】
Chờ đã? Ràng buộc gì, ai cùng cậu ràng buộc, nhiệm vụ gì cơ, chơi game sao? An Dương há hốc miệng ngơ ngác tại chỗ giống như một con cá thiếu oxy.
Màn hình điện tử trước mắt như có thể hiểu được tâm tư hắn, lại xuất hiện biến hóa.
【Kí chủ hoàn thành nhiệm vụ là có thể trở về thế giới ban đầu.
】
Lúc này, cuối cùng An Dương cũng có phản ứng: "Không phải tôi bị xe tông sao? Cậu nói tôi có thể trở về? Còn sống trở về?"
【Đúng vậy, còn sống trở về thế giới ban đầu, xin hỏi hiện tại cậu đã hiểu nhiệm vụ lần này chưa?】
"OK!" Nội tâm An Dương tràn đầy vui vẻ, hắn còn chưa có bạn gái, không đúng hắn còn chưa cống hiến hết cho chủ nghĩa xã hội, mới không phải cái loại người nông cạn ngày ngày nhớ thương bạn gái.
【Nhiệm vụ lần này là công lược Cố Vân Thanh, tùy theo nhiệm vụ phát triển mà hệ thống sẽ đưa ra các chỉ dẫn khác, cậu có thể thông qua tớ để hiểu rõ toàn bộ thông tin về nguyên chủ.
】
Cố Vân Thanh? Ai vậy? Đầu An Dương hơi đau, hai chữ "công lược" cho hắn ấn tượng xấu, giống như loại cảm giác bong bóng màu hồng hoa rơi đầy màn hình trong game Otome giải cứu nhân vật nữ chính vậy.
An Dương từ nhỏ đã không giỏi giao thiệp với con gái, mặc dù ngoại hình của hắn rất đẹp trai cũng thu hút sự chú ý của các bạn nữ vì thích chơi thể thao, nhưng dưới sự dạy dỗ phải tôn trọng phái nữ của mẹ hắn, An Dương nhất định sẽ từ chối tỏ tình nếu không thích bạn nữ đó, tuyệt đối không ôm tâm tư chơi đùa trì hoãn thanh xuân của người ta.
Sau đó, bởi vì hắn chưa từng thích ai mà cô đơn suốt hai mươi bốn năm.
Tiếng