Xuyên Thành Tra Công Đi Ngược Kịch Bản

24: Nhiệm Vụ Mới


trước sau


“Anh không sao chứ?” Cậu giơ tay vẫy vẫy trước mặt An Dương.
An Dương không sao, hắn chỉ muốn trở về thăng thiên.
An Dương chật vật lau mặt: “Không có việc gì, lát nữa tôi gọi lại cho cô ấy, cám ơn cậu.”
“Không có gì.” Chàng trai trẻ lộ ra nụ cười niềm nở, xoay người rời khỏi văn phòng.
【Trên trời rơi xống một em gái Lâm ~ như một đóa Khinh Vân vừa xuất núi ~~】
Hệ thống trong đầu An Dương nhây nhây mà hát, hát xong còn lè lưỡi, học theo giọng phát thanh nói.
【Ở thời đại quốc gia này, còn không có cân nhắc vì đông đảo giai cấp quần chúng độc thân phấn đấu phân phát vợ đâu, bây giờ cậu có phải là đặc biệt vui vẻ không, kí chủ An Dương?】
Đúng vậy! Tôi! Vui! Vẻ! A!!!
Tôi vui vẻ cái đầu cậu!!
Tôi chỉ muốn an ổn đắc ý sống qua ngày!
Tại sao lại là tra công, kịch bản này tôi thực sự không muốn!
An Dương rê.n rỉ, ôm đầu ngồi xuống, chỉ cảm thấy đầu đau vô cùng.
【Kí chủ An Dương, có muốn tui cung cấp cho cậu chuyện về vị hôn thê Hạ Yến Thuần không?】
“Cậu nói đi.” An Dương yếu ớt gật đầu.
Giang Kế Cầu gặp Hạ Yến Thuần lúc anh ta đi du học.


Hai người đã xác định mối quan hệ bạn trai và bạn gái sau khi về nước.

Đến nay đã được hai năm, hai người trai tài gái sắc xứng đôi vừa lứa.

Họ luôn là một cặp đôi hoàn hảo trong mắt người thân và bạn bè, một giai thoại truyền kì.
Hạ Yến Thuần có gia thế hiển hách, mặc dù từ nhỏ là viên ngọc quý trên tay Hạ gia nhưng lớn lên cô không có tính tiểu thư mà rất thân thiện.
Điều quan trọng nhất là Giang Kế Cầu và Hạ Yến Thuần đã đính hôn, kết hôn chỉ là sớm hay muộn thôi.
An Dương nghe hệ thống bla bla giới thiệu như đang đọc truyện, hắn cắn rách môi nhưng chỉ có thể nuốt vào bụng, hắn chỉ muốn cho mình trước đây hai cái tát, sao có thể tùy tiện giao Cố Vân Thanh cho Giang Kế Cầu.
Chợt nhớ tới cái gì đó, An Dương đưa tay sờ bả vai hắn, quả nhiên trên vai Giang Kế Cầu có một vết thương do đạn bắn đã gần lành lặn, An Dương hỏi hệ thống: “Giang Kế Cầu tiếp xúc với Cố Vân Thanh bao lâu rồi?”
【Năm tháng.】
“Năm tháng…” An Dương lẩm bẩm nói, xong lại như nhớ tới cái gì, lục lọi một chút: “Điện thoại…điện thoại đâu?”
An Dương từ trong túi lấy ra hai cái điện thoại, một cái đã tắt nguồn, cái còn lại có số của Cố Vân Thanh trong danh bạ.

Thỏ khôn có ba hang, năm tháng không có bị phát hiện ăn vụng, Giang Kế Cầu cẩn thận cũng không thừa.
Ngay khi An Dương mở máy, điện thoại liền rung lên, dọa An Dương sợ tới mức suýt chút nữa ném điện thoại ra ngoài.


Trên màn hình điện thoại hiện lên mấy cuộc gọi nhỡ, đều là cùng một người, Hạ Yến Thuần.
An Dương cầm điện thoại trong tay, do dự có nên gọi lại hay không, gọi lại thì hắn lại không biết nên nói gì.
Em yêu, anh có chuyện muốn nói với em, anh đã lừa dối em.
Ài, không đúng.
Bảo bối, anh có chuyện muốn nói với em, anh ngoại tình rồi.
Cảm giác càng không đúng…
An Dương hai tay ôm đầu gục xuống bàn, suy nghĩ lung tung, chuông điện thoại reng lên cắt đứt suy nghĩ hỗn loạn vô dụng của hắn.
An Dương sợ tới mức giật mình, ý nghĩ đối phó còn chưa có lướt qua trong đầu, thân thể đã vội vàng tiếp điện thoại, theo bản năng bắt lấy: “A lô?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ trong veo như chim Oanh hót: “Ồ, cuối cùng anh cũng mở máy rồi, anh bận lắm à?”
“Ừm, thật ngại quá.” An Dương ấp úng.
Đầu bên kia hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Cùng nhau ăn trưa đi, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Được.” An Dương hoàn toàn rơi vào trạng thái đứng máy.
Giọng nữ thông báo địa điểm, căn dặn vài tiếng, cuối cùng nói hắn làm việc tiếp đi, rồi mới cúp máy.
Điện thoại vừa kết thúc, giọng điệu hệ thống hiếm khi nghiêm túc trong đầu An Dương truyền đến.
【Nhiệm vụ lần này là kết hôn với Hạ Yến Thuần, tiến độ trước mắt đã hoàn thành 50%, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, kí chủ có thể trở về thế giới ban đầu.】

Tôi nói chứ, đều nói vạn sự khởi đầu nan, tại sao lần này đột nhiên tiến độ đã hoàn thành đến 50%!!
【Bởi vì Giang Kế Cầu và Hạ Yến Thuần đã đính hôn.】
Giọng điệu hệ thống cây ngay không sợ chết đứng, An Dương cạn lời.
Lần này không có mệnh lệnh chi nhánh lung tung?
【Cậu không đề cập đến còn tốt, vừa nhắc tui liền cảm thấy cậu đang tìm đường chết, tui đây nếu an bài cho cậu, cậu phải làm sao? Nhiệm vụ lần này

cậu tự phát huy thoải mái đi, tui không an bài nữa đâu!】
Hệ thống tức giận gào lên bằng giọng Đông Bắc, oán giận An Dương một lúc.
An Dương ấn huyệt thái dương, cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Nhìn thời gian trôi qua từng chút một, nháy mắt đã đến giờ hẹn với Hạ Yến Thuần, An Dương đứng dậy dưới sự trợ giúp của hệ thống 2.0, hắn tìm thấy nhà hàng mà mình đã hẹn trong điện thoại.
Lúc này đang là giờ ăn trưa, nhà hàng chật ních thực khách, mặc dù An Dương ở trong đám đông nhưng liếc mắt liền trông thấy một cô gái đang ngồi trong góc.

Cô gái hiển nhiên cũng nhìn thấy An Dương, đứng dậy vẫy tay gọi hắn đi tới.

Đó là một cô gái có dung mạo thuần khiết, mái tóc đen dài đến eo, nhìn gần ngũ quan càng đoan trang, trong mắt đều là ý cười, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

An Dương đi tới trước mặt Hạ Yến Thuần, vừa định kéo ghế ngồi xuống, thì đã nghe thấy một câu.
“Kế Cầu, chúng ta sống chung đi.”
An Dương bị dọa sợ run tay, lực trên tay hơi lớn, phát ra một tiếng bịch, chiếc ghế không vững rơi xuống đất, đập vào chân hắn.
Hạ Yến Thuần sợ tới mức đứng dậy với vẻ mặt lo lắng: “Anh không sao chứ?”

“Không…Không sao.” An Dương vừa xoa chân vừa ở trong lòng kêu lên, nhưng trên mặt miễn cưỡng nở nụ cười.
“Lần trước không phải chúng ta đã thống nhất rồi sao, chờ tháng sau em từ nước ngoài trở về sẽ sống chung, dù sao chúng ta cũng sắp kết hôn rồi.” Hạ Yến Thuần khoanh tay, ngồi trở lại chỗ của mình.
“Ừm, đúng.” An Dương máy móc trả lời.
“Vậy ngày kia em lên máy bay ra nước ngoài, anh đễn tiễn em đi.” Hạ Yến Thuần cười nói.
Cô ấy sắp ra nước ngoài? An Dương nghe Hạ Yến Thuần nói, ở trong đầu hỏi hệ thống.
【Công việc yêu cầu thực tập một tháng ở nước ngoài, lần trước đã nói qua với Giang Kế Cầu.】
“Ừm.” An Dương nhấc ghế lên, ngồi lên ghế, ngẩng đầu lại trông thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hạ Yến Thuần: “Làm sao vậy?”
“À, không sao, lần trước anh còn nói không biết có ổn không, hôm nay vậy mà lại đồng ý nhanh như thế.” Hạ Yến Thuần vui vẻ, giọng điệu cao hứng.
“Gọi, gọi món đi.” An Dương vội vàng đưa menu, bỏ qua chủ đề này.
Hai người tương kính như tân dùng bữa, An Dương sợ mình lỡ lời chỉ có thể cố gắng nói ít đi vài câu, Hạ Yến Thuần thỉnh thoảng hỏi về công việc của hắn, dưới sự trợ giúp của hệ thống 2.0 những câu hỏi này cũng không khó trả lời.
Sau khi ăn xong, hai người sóng vai nhau rời khỏi nhà hàng, An Dương lái xe đưa Hạ Yến Thuần về nhà dưới sự nhắc nhở của hệ thống.

Hạ Yến Thuần mỉm cười bước xuống xe, vẫy tay chào An Dương rồi hai người tạm biệt nhau rời đi.
Hạ Yến Thuần nhìn Giang Kế Cầu lái xe đi khuất bóng, khuôn mặt tươi cười đột nhiên trở nên lạnh lùng, cô vươn tay lấy điện thoại ra, tùy ý lướt qua danh bạ, cuối cùng ấn mấy lần.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói của Hạ Yến Thuần trở nên trầm mặc: “Anh à, lần trước em nhờ anh tìm thám tử tư, anh đã tìm được chưa?”
“Đúng vậy, em nghi ngờ Giang Kế Cầu lừa gạt em.” Hạ Yến Thuần bình tĩnh nói nhưng lại hơi dùng sức giữ điện thoại: “Ừm, em biết tất cả mọi người đều biết chuyện của bọn em, nếu hắn thật sự vụng trộm bên ngoài, vậy người kia cũng biết chuyện của bọn em.”
Giọng Hạ Yến Thuần dừng một chút, trên khuôn mặt thuần khiết xuất hiện một nụ cười lạnh lùng: “Vậy em nhất định sẽ xé xác cô ta.”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện