Xuyên Thành Tra Công Đi Ngược Kịch Bản

27: Tương Phản


trước sau


Khi Cố Vân Thanh tiến vào phòng bao tiếp rượu, An Dương đang ngồi ở đồn cảnh sát uống trà.
Đúng vậy, ngồi ở đồn cảnh sát uống trà.
An Dương đang đờ đẫn cầm tách trà nguội lạnh không biết túi trà đã được pha bao nhiêu lần với vẻ mặt tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi muốn làm gì.
Hơn mười giờ tối, cảnh sát trực ban rất tức giận, đập bàn một cái, ba ngón tay cầm bút chỉ vào An Dương, đầu bút thiếu chút nữa đâm vào mặt hắn: “Nói!”
Tôi nói, tôi nói, tôi thẳng thắn sẽ được khoan hồng.
An Dương cảm thấy ý thức giác ngộ của mình rất cao, đặt tách trà xuống, nghiêm túc nói: “Là như này, đồng chí cảnh sát, buổi tối hôm nay lúc tôi đưa vị hôn thê của tôi ra sân bay đi ra nước ngoài…” Chà, vị hôn thê của Giang Kế Cầu.
“Tưởng mình anh có vị hôn thê à? Hả?” Đồng chí cảnh sát cắt ngang, vỗ tay đập bàn, trên mặt cẩu độc thân tức giận: “Nói trọng điểm.”
“Đúng vậy, có một tên trộm giật mất túi xách muốn bỏ chạy.” An Dương rất khâm phục khả năng tóm tắt của mình, hắn đơn giản như vậy tóm tắt lại toàn bộ.
Tuy nhiên, vị cảnh sát này tỏ vẻ bất bình: “Anh nói rõ cho tôi! Giật túi của ai?”
“Vị hôn thê của tôi.”
Anh cảnh sát độc thân nửa đêm bị ép tăng ca xoạt một tiếng đã bẻ gãy cây bút trong tay.
??????
Mẹ kiếp, anh à, là anh hỏi mà!!!
“Được rồi, không nói vị hôn thê, nói tên trộm đi.” An Dương vội vàng an ủi.
Anh cảnh sát gật đầu: “Giật túi, rồi sau đó.”
“Tôi chưa kết hôn…”

Anh cảnh sát chọc một nửa cây bút vào bàn.
???
“Kế tiếp, những lời anh định nói tiếp, không được xuất hiện ba chữ vị hôn thê này, có nghe thấy không!” Anh cảnh sát nghiến răng nghiến lợi nói.
“Được thôi.” An Dương vội vàng gật đầu, nhưng trong lòng lại gào thét.
Anh cảnh sát, anh vừa bị đá à? Anh nói đi, có phải không?!
Anh cảnh sát cảm thấy nhẹ nhõm, anh ta duỗi tay áo, lấy ra một cây bút mới bắt đầu ghi chép khẩu hình: “Tên trộm giật túi, rồi sau đó thì sao?”
“Rồi sau đó, bạn gái của tôi…”
Anh cảnh sát bẻ gãy chiếc bút thứ hai.
Anh còn muốn tôi thế nào!!!
Muốn thế nào!!!
An Dương từ trên ghế nhảy dựng ra sau mấy bước, dựa vào trong góc nhìn anh cảnh sát hất bàn, theo sau đó là một chị cảnh sát mặt tròn rụt rè đi vào.

Chị cảnh sát dịu dàng đỡ lấy cái bàn, chào hỏi An Dương rồi tiếp tục ghi chép.
Kỳ thật chuyện này nhắc tới cũng coi như là khá thú vị.
An Dương đồng ý đưa Hạ Yến Thuần đến sân bay nhưng không ngờ máy bay bị trì hoãn do vấn đề thời tiết, Hạ Yến Thuần nghĩ đã muộn nên đổi sang lộ trình ngày hôm sau.


Vì vậy, An Dương bị kéo lê trên phố suốt một ngày, tối ngày hôm sau lại đưa cô ra sân bay.
Cả hai bắt taxi đến sân bay, đang kéo hành lý để đi vào thì đột nhiên một tên trộm không biết từ đâu xuất hiện, giật lấy túi xách của Hạ Yến Thuần rồi bỏ chạy.
An Dương phản ứng nhanh, mấy bước liền đuổi kịp, đánh ngã tên trộm, tên trộm thấy tình thế không ổn, liền vung một dao.
Hạ Yến Thuần đang đi giày cao gót không dám chạy, khi cô đuổi tới đã trông thấy tên trộm nâng dao lên đâm An Dương.
Sau đó.
Sau đó…..
Sau đó, An Dương liền trơ mắt nhìn Hạ Yến Thuần kiểu tóm đúng chuẩn, chẳng những không ngăn tên trộm mà còn uỵch một tiếng vặn gãy cánh tay của anh ta.
Vặn gãy.
Gãy.
Sau khi vặn xong, tên trộm ngã nhào xuống đất bắt đầu kêu gào như heo bị giết, Hạ Yến Thuần vẻ mặt ngây thơ vô số tội hỏi An Dương: “Em không cẩn thận dùng quá sức, hình như vặn trật khớp tay anh ta rồi.”
An Dương chật vật xoa mặt, nghĩ thầm Giang Kế Cầu thật con mẹ nó là dũng sĩ, vị hôn thê lợi hại như này cũng dám vụng trộm, sau này bị phát hiện không biết là chết như thế nào.
Nhìn thấy chú an ninh cầm dùi đi về phía này, An Dương đẩy Hạ Yến Thuần một cái: “Em đi đăng kí trước đi, nhỡ đâu lại bị chậm trễ thì phải đợi thêm một ngày.”
Hạ Yến Thuần chớp mắt nhìn An Dương rồi lại nhìn tên trộm trên mặt đất, có chút ngại ngùng nhẹ giọng hỏi: “Vậy người này xử lý thế nào?”
“Không sao, anh sẽ lo liệu.


trường hợp xấu nhất, chỉ cần nói anh làm tổn thương anh ta là được.” An Dương cảm thấy giọng nói ôn nhu bây giờ của Hạ Yến Thuần nghe thực sự vô cùng….
Kinh dị!!!
“Cánh tay hắn chỉ bị trật khớp, cảnh sát có lẽ sẽ không làm khó anh.” An Dương nói xong lại yên lặng ở trong lòng bổ sung thêm một câu hẳn là thế đi.
“Nếu không nhìn ra nội thương, có lẽ cũng sẽ không làm khó anh phải không?” Hạ Yến Thuần vẻ mặt đơn thuần chớp chớp mắt.
“???” An Dương lòng đầy nghi hoặc, nhìn thấy Hạ Yến Thuần đi đôi giày cao gót dường như có thể xuyên thủng tấm ván gỗ một

cước đá vào bụng tên trộm, vươn tay đoạt lại cái túi.
Một cước này trực tiếp đạp tên trộm kia gào hét như heo bị giết khiến hắn nghẹn ở trong cổ họng.
An Dương lại chật vật xoa mặt, cảm thấy khuôn mặt ngây thơ đáng yêu này của Hạ Yến Thuần quả thực là sự lừa dối lớn nhất trên đời.
“Em đi đây, tháng sau gặp lại, anh nhớ cân nhắc việc sống chung.” Hạ Yến Thuần cười hì hì, từ trong tay An Dương cầm lấy vali, xoay người lẻn vào sân bay.
Chú an ninh đúng lúc đi tới, nói giọng phổ thông không rõ: “Chuyện gì đây? Người này sao có thể là trộm! Này là có chuyện gì?”
An Dương nhìn trời nhìn đất, nhìn trái nhìn phải, đang suy nghĩ xem mình có thể dùng đôi chân dài của mình trốn đi hay không, lại bị chú an ninh dùng dùi chọc trở về: “Muốn chạy, cậu muốn chạy đi đâu, cậu coi tôi là trẻ con à, thoạt nhìn trông có vẻ nhã nhặn liền muốn chạy hả, cậu đi với tôi.”
Có câu nói rất hay, nếu bạn gặp rắc rối thì hãy gọi cho cảnh sát.

Chú an ninh biết rõ điều này liền gọi cho người tuần tra một cuộc điện thoại.

Vì vậy, An Dương tiến vào đồn cảnh sát với vinh dự như vậy.
Thật là người nghe muốn cười, người gặp muốn cười lớn, vui tai vui mắt.
Sau khi nghe An Dương kể lại, chị cảnh sát bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc.

An Dương nhìn khuôn mặt nín cười của cô cảm thấy cách biểu đạt đồng tình của vị này có chút khác thường.


Chị cảnh sát vỗ vỗ mặt, làm ra vẻ nghiêm túc: “Được rồi, đoán chừng tên trộm kia cũng không muốn dây dưa, hắn muốn được bồi thường một khoản tiền, anh nhìn xem có thể chấp nhận được không, được thì bồi thường xong là anh có thể rời đi.”
An Dương nhìn một chút, số tiền vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được, vì vậy hắn đi ra cửa bồi thường cho tên trộm.
Tên trộm ôm cánh tay rê.n rỉ, nửa sống nửa chết ngã ở đó, sau khi An Dương bồi thường, hắn lập tức lấy lại tinh thần muốn đi ra ngoài, lại bị anh cảnh sát độc thân chấp hành nhiệm vụ còng tay lại: “Giật túi còn muốn đi? Nghĩ đẹp nhỉ?”
An Dương đứng sang một bên biểu thị động tác này vô cùng được lòng người, với tư cách là một người dân, chúng tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình.

Sau đó, hắn bị anh cảnh sát độc thân giống như ăn phải thuốc súng, đá một cước ra khỏi đồn cảnh sát.
An Dương vừa ra khỏi đồn cảnh sát, điện thoại liền reo lên, hắn lấy điện thoại ra xem, thấy trên màn hình hiện thị ba chữ Cố Vân Thanh, vội vàng bắt máy nhưng đầu bên kia lại truyền đến một giọng nói xa lạ.
Âm thanh vừa mở miệng đã gào thét: “Mẹ khiếp, Giang Kế Cầu, bây giờ anh đang ở đâu?”
“Tôi ở đồn cảnh sát.” Đầu óc An Dương bỗng chốc hơi đơ, thành thật đáp.
Đầu bên kia tắt cụp điện thoại.
An Dương đang định gọi lại, điện thoại lại vang lên, vẫn là giọng nói xa lạ kia, nhưng giọng điệu lại chuyển sang cẩn thận thăm dò: “Xin hỏi, Giang Kế Cầu phải không?”
“Là tôi.” An Dương lại nhìn màn hình điện thoại, xác nhận là Cố Vân Thanh gọi điện thoại tới.
“Chết tiệt, anh ở đồn cảnh sát sao? Anh cuối cùng là vì chơi gái bị bắt vào à?” Đầu bên kia xác định đúng người, liền liến thoắng chửi mắng hắn.
An Dương giải thích một lúc bản thân là thấy việc nghĩa hăng hái làm, cần được khen thưởng, anh không thể chê bai tôi như vậy, tôi rất tủi thân nhưng tôi không nói.
Mà câu nói tiếp theo từ giọng nói xa lạ khiến An Dương đứng hình.
“Vậy con mẹ nó anh hiện tại rốt cuộc có thể tới đây hay không? Mẹ khiếp, tôi đoán chừng Cố Vân Thanh chết ở bên ngoài anh cũng không biết!”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện