Mỗi dịp cuối năm, ông chủ công ty lại bắt đầu rục rịch, không cần biết tình hình kinh doanh của một năm này ra sao, máy đánh chữ cuối cùng có người sửa hay không, bình nước nóng lạnh còn có thể nóng không, tiền thưởng cuối năm đến cùng là được phát nhiều hay ít, một đám cẩu độc thân tiếp tục ăn cẩu lương hay là đã kết hôn, những điều này sang năm lại nói cũng không sao, tóm lại cuối năm nhất định phải có một buổi họp mặt thường niên kinh thiên địa khiếp quỷ thần.
Bạn hỏi tại sao ư?
Tổng kết quá khứ, hướng tới tương lai, ngẫm lại đắng cay nghĩ tới ngọt bùi, ôi thôi, tất cả đều không phải.
Chẳng qua là do sếp muốn làm, sếp muốn chơi, người tuổi trẻ làm gì mà phải suy nghĩ nhiều như vậy.
Một đám người trải qua nhiều hình thức họp mặt thường niên khác nhau chẳng hạn như xem ông chủ đập tảng đá vào ngực, khiêu vũ cưỡi ngựa, buổi hòa nhạc cá nhân và các loại hình thức tra tấn khác thì cuối cùng năm nay ông chủ cũng hoạt động văn nghệ!
Buổi liên hoan khiêu vũ giao lưu hữu nghị!
Nghe cái tên này, quả thật là một cái tên cao cấp và khí thế, cho nên lúc một đám cẩu độc thân đang gào khóc kêu ông chủ thật tốt thì ông chủ muôn năm cũng đã mặc lễ phục tây trang đi tới khách sạn, toàn thể chỉnh tề ở trước cửa.
Bên trong đại sảnh là hội trường khiêu vũ đang phát các bản nhạc âm hưởng.
Hội trường! Khiêu vũ! Giao lưu hữu nghị! Buông thả! A!
Cảm giác tràn đầy hưng phấn, nhịp điệu khiến người ta muốn cất cao giọng hát vang, nhịp trống khiến người ta bay nhảy như một chú thỏ.
Cùng với đó là thân thể mập mạp cố sức uốn éo của ông chủ giữa hội trường đang chào đón bọn họ nhảy cùng mình.
Thật là cay mắt biết bao!
Cái gọi là dũng sĩ chân chính chính là dám đối mặt với cuộc sống ảm đạm, dám mặc âu phục nhảy múa ở hội trường.
Cách giải thích này của ông chủ vô cùng sâu sắc, khâm phục, đáng khâm phục.
Chị cả bộ phận tiêu thụ trang điểm tinh xảo suýt chút nữa thì cảm động mà khóc thành tiếng, chỉ thấy chị vén váy lễ phục lên cằn nhằn, đi đến trước mặt sếp, sau đó dùng giày cao gót đánh sếp bất tỉnh, cuối cùng ung dung đổi sang nhạc khiêu vũ.
Thế giới hòa bình, xúc động lòng người.
Cùng lúc đó, cửa nhà Cố Vân Thanh vang lên tiếng gõ nhẹ, cậu bối rối mở cửa rồi lại thất thần.
An Dương mặc âu phục đen nhánh tôn lên dáng người vô cùng đẹp trai, mái tóc chải ngược ra sau, đôi mắt cười gần như khiến người ta không thể cưỡng lại được: “Cậu chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đi thôi?”
“Tôi…Tôi…” Cố Vân Thanh trầm mặc hồi lâu, rốt cục hoàn hồn: “Tôi không có lễ phục.”
“Không sao, như này rất tốt.” An Dương giúp Cố Vân Thanh kéo khóa chiếc áo khoác bông màu trắng xanh, bên trong cậu mặc áo sơ mi nhung màu trắng: “Đến khách sạn nóng, cậu cởi áo khoác ra, chỉ cần mặc áo sơ mi trắng là được rồi.”
“Được.” Cố Vân Thanh ánh mắt né tránh.
Họp mặt thường niên còn chưa có chính thức bắt đầu, một đám người bộ phận kĩ thuật đã bắt đầu dùng bữa, chị cả bộ phận tiêu thụ tức giận chạy tới cho mỗi người một cái đập, giảng đạo lý nói đây là lý do vì sao bọn họ không có bạn gái, lúc này không đi hẹn em gái khiêu vũ mà còn ở đây ăn cơm.
Một đám người khúm núm vâng dạ xong lại tiếp tục ăn, vẻ ngoài chết cũng không hối cải.
Chị cả giận tái mặt, chống nạnh một bên hét lớn: “An Dương đâu?”
“Đúng kiểu trêu hoa ghẹo bướm mà.” Bạch Tuệ đang nhét bánh ngọt vào trong miệng, hai má phồng lên giống như một con sóc tích trữ lương thực.
“Lát nữa bảo cậu ấy đến tìm chị nha.” Chị cả thở dài vài tiếng rồi dặn dò Bạch Tuệ.
Bạch Tuệ gật đầu, Mã béo ở bên cạnh cô vừa ăn vừa hỏi: “Liễu tai họa đâu?”
Bạch Tuệ: “Ảnh đang đến…đường…tám.”
Mã béo bất đắc dĩ: “Em có thể nuốt xuống rồi lại nói tiếp được không?”
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện, Bạch Tuệ đang muốn trả lời lại thì Liễu Nhất Trạch đã đi tới.
Hôm nay, hắn không mặc áo sơ mi kẻ sọc nữa mà thay bằng lễ phục, mắt kính gọng đen cũng được tháo xuống và đeo lên kính áp tròng, đôi mắt mảnh tôn lên các đường nét trên khuôn mặt của hắn trông có vẻ rất rắn rỏi nhưng không biết tại sao âu phục của hắn lại có chút bẩn, giống như vật lộn ở đâu đó.
Bạch Tuệ sững sờ nhìn một lúc rồi vỗ bả vai Liễu Nhất Trạch nói: “Chúc mừng anh, từ nay về sau ở trong lòng em anh chính là công.”
Liễu Nhất Trạch tỏ vẻ hắn hoàn toàn không hiểu cô đang nói cái gì.
“Ôi, Liễu huynh, này là bị ngã ở đâu rồi?” Mã béo nhìn hắn cười nói.
“Đừng nhắc nữa, trên đường em không cẩn thận đụng phải một chiếc xe.” Liễu Nhất Trạch ủ rũ vỗ vỗ quần áo.
“Em không sao chứ?” Anh Mã nhét bánh ngọt vào trong miệng.
“Không sao, chỉ có điều em vội vàng chạy tới đây cho nên tí nữa họp mặt thường niên kết thúc còn phải đi bồi thường cho người ta.” Liễu Nhất Trạch bĩu môi, duỗi tay cầm lấy địa chỉ mà người con trai đeo hoa tai kia viết cho mình, phía trên viết bốn chữ nghiêng ngả quán bar Blues: “An Dương đâu? Vừa rồi ở bãi đỗ xe em còn nhìn thấy hắn mà.”
“Cái gì! An soái dẫn theo người nhà tới rồi sao?!” Hai mắt Bạch Tuệ liền sáng lên.
“Anh vừa rồi còn đang đắm chìm trong bầu không khí tại sao mình lại xui xẻo như vậy nên không chú ý.” Liễu Nhất Trạch dõng dạc.
Bạch Tuệ lắp bắp chạy ra ngoài một lúc sau