Xuyên Thành Tra Công Đi Ngược Kịch Bản

46: Đến


trước sau


Mỗi dịp cuối năm, sắp đến kỳ nghỉ Lễ là ông chủ lại phí hết tâm tư nghĩ ra những chiêu trò để bóc lột sức lao động của nhân viên, dường như muốn dùng thời gian tăng ca để bù lại toàn bộ thời gian nghỉ phép bảy ngày.

Vì vậy, một đám người trong văn phòng với quầng thâm dưới mắt ở trong lòng thầm chửi mắng chủ nghĩa tư sản bóc lột tàn ác, vừa gõ bàn phím vừa vừa loay hoay với số liệu.
“Các anh em, hãy kiên trì thêm một chút, tôi…” Liễu Nhất Trạch còn chưa nói hết câu liền gục xuống.
Anh Mã dùng nắm đấm đấm hắn không chút thương tiếc: “Cậu bớt diễn đi, cậu gõ xong mã mà anh yêu cầu lúc sáng chưa? Gõ xong chưa hả?”
“Bản chất của bóc lột là áp bức! Chúng ta phải phản kháng, phải cải cách, phải đứng lên!” Liễu Nhất Trạch bị đánh tỉnh lại bắt đầu vung vẩy hai tay ăn nói linh tinh.
“Liễu Nhất Trạch, anh không muốn tiền thưởng cuối năm nữa à?” Bạch Tuệ cầm ly nện hắn.
“Tất nhiên là muốn rồi.” Nghe đến hai chữ tiền thưởng, Liễu Nhất Trạch kinh sợ một giây, rồi lại dựa lưng vào ghế tiếp tục công việc.
An Dương cầm cốc lên nhấp một ngụm cà phê đậm đặc, lại vuốt sống mũi hai lần, thở dài một hơi, hơn nửa tháng này hắn bận rộn đến mức nôn mửa, đi làm, ăn cơm, về nhà đi ngủ hai điểm tạo thành một đường thẳng.

Mấy ngày nay, hắn không ngủ đủ sáu tiếng miễn cưỡng mới hoàn thành công việc hàng ngày, mỗi ngày hắn đều bị nhấn chìm trong số liệu của công việc cho nên hắn cũng không có quá nhiều thời gian để nghĩ về Cố Vân Thanh.
Việc đầu tiên khi hắn thức dậy mỗi ngày chính là tự hỏi tối hôm qua cậu có ngủ ngon không.
Vào thời điểm ăn trưa mỗi ngày hắn sẽ nghĩ hôm nay cậu ăn có ngon không.
Mỗi ngày, trước khi đi ngủ hắn sẽ nghĩ có nên gửi tin nhắn chúc cậu ngủ ngon không.
Ừm hắn thực sự không có quá nhớ cậu, chỉ ba lần một ngày mà thôi.
“Các anh em, ngày mai là được nghỉ rồi, mọi người kiên trì lên nha~” Ông chủ chậm rãi đi tới, nhìn một đám người ủ rũ ngả nghiêng trong văn phòng liền nhiệt tình bày tỏ quan tâm cùng khích lệ.

Mọi người cũng bày tỏ hết sức cảm động đồng thời ở trong lòng hỏi thăm thân thiết mấy đời tổ tông của ông chủ.

Mà lúc này, Cố Vân Thanh cũng đang cầm điện thoại ngẩn người ở trong nhà.
Cậu ấn rồi lại tắt màn hình điện thoại, luôn vô thức ấn vào giao diện tin nhắn.
Cậu đã hơn nửa tháng không có gặp An Dương rồi, một loại cảm xúc gọi là nhớ nhung bắt đầu như có như không quanh quẩn cậu, cậu cố gắng làm cho mình trở nên bận rộn để phớt lờ cảm xúc kỳ lạ khiến cậu cảm thấy rất bất an này.

Rèn luyện, làm việc, đọc sách, những phương pháp này lúc đầu còn hữu dụng nhưng nửa tháng sau, sự nhớ nhung này càng bành trướng lên ở trong lòng cậu, từng chút một chiếm lấy nội tâm cậu.
Cố Vân Thanh muốn gửi tin nhắn cho An Dương, muốn hỏi hắn gần đây thế nào, muốn nói cho hắn biết cậu đã tìm được một công việc ở quán bar, muốn nói cho hắn dạ dày của cậu dạo này đã tốt hơn rất nhiều, sức ăn của cậu đã trở lại bình thường, muốn hỏi hắn lúc nào mới đến nấu cho cậu ăn.
Muốn gặp hắn.
Thật sự rất muốn.
Cố Vân Thanh hít một hơi thật sâu, gõ mấy chữ “Cậu đang bận à?” trên màn hình điện thoại rồi lại vội vàng xóa đi, suy ngẫm một lúc lại gõ “Cậu đang đi làm sao?”
Do dự hồi lâu, cậu vẫn là nhẹ nhàng xóa nội dung tin nhắn đi, ngộ nhỡ hắn đang bận, đang sứt đầu mẻ trán vì công việc, cậu lại gửi tin nhắn qua sẽ làm phiền đến hắn.
Cố Vân Thanh thở dài một hơi, đặt điện thoại lên trên bàn, lại thuận tay cầm quyển sách lên, ép buộc bản thân đọc sách, nhưng mạch suy nghĩ vẫn luôn rời rạc.
Nhạc chuông tin nhắn êm tai kéo cậu từ trong mạch suy nghĩ trở về, cậu cầm điện thoại lên chỉ nhìn lướt qua liền phấn khích và vui vẻ không chút do dự tràn ngập vào trong lòng cậu.
Trên màn hình hiển thị cái tên An Dương chói mắt như vậy nhưng nội dung tin nhắn lại vô cùng đơn giản: Cậu đang làm gì thế?
Cố Vân Thanh nghĩ một lát rồi gõ nhẹ: Tôi đang đọc sách, gần đây cậu rất bận sao?
Không lâu sau, An Dương liền nhắn lại: Bận muốn chết!!! Nhưng mà cũng may ngày mai là được nghỉ rồi, ngày mai tôi sang nhà cậu nấu cho cậu ăn nhé? Lần trước đã nói rồi.
Lần gặp này ngoài vui sướng ra trong lòng Cố Vân Thanh còn dâng lên một cảm giác chờ mong, ngay cả bản thân không tự chủ được khóe mắt cong lên nở nụ cười cậu cũng không biết.
Được nha.
An Dương xem tin nhắn trả lời của Cố Vân Thanh rồi mới gõ xong dãy mã số cuối cùng, hắn duỗi thẳng lưng một cái, cười nói: “Các anh em, tôi được giải phóng rồi!”

Bên kia Bạch Tuệ cũng kêu r.ên một tiếng: “Em cũng sắp xong rồi, không được, tối nay em phải cùng bạn thân đến quán bar buông thả một chút, chữa lành tâm hồn yếu đuối này của em do phải tăng ca trong mấy ngày nay mới được.”
“Dẫn anh theo với.” Liễu Nhất Trạch vẫy tay với vẻ mặt quá bạt mạng.
“Tới đi.” Bạch Huy lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Liễu Nhất Trạch nhìn cô gái nhỏ này ồ một tiếng: “Em sẽ không phải là đi…”
“Đúng rồi nha, giống lần trước dẫn ~ anh ~ đi ~ đó ~” Bạch Tuệ cười hắc hắc khiến Liễu Nhất Trạch run rẩy.
“Quán bar nào?” An Dương tò mò.
“Gay bar! Cô gái nhỏ này lần trước lừa tui nói chỗ đó thú vị lắm kết quả lại dẫn tui tới gay bar!” Liễu Nhất Trạch phẫn nộ chỉ trích.
“Con gái cũng có thể đi gay bar sao?” An Dương lại một lần nữa bắt đúng trọng điểm.
“Có thể chứ, còn có trai thẳng, một số là bạn bè dẫn đến, còn có một số là do tò mò.” Bạch Tuệ gõ bàn phím lạch cạch, sau khi gõ xong dãy số cuối cùng thở dài một hơi, sau đó chạy tới chọc Liễu Nhất Trạch: “Tối nay quán bar kia có tổ chức sự kiện! Anh đi đi, đi mà?”.

Truyện Teen Hay
“Không đi.” Liễu Nhất Trạch tỏ vẻ mình là một người đàn ông trong sáng, thuần khiết và ngây thơ, đi đến đó nếu có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao.
Bạch Tuệ vẻ mặt đau khổ lắc đầu hỏi Mã béo: “Chàng trai này tuổi còn nhỏ sao đã ngốc rồi? Sau này không ai thèm lấy thì phải làm sao?”
“Giết đi, gần đây giá thịt lợn lại tăng rồi.” Hai mắt Mã béo đỏ lên tăng ca cũng không ngẩng đầu.
“An lang, A béo bắt nạt tui.” Liễu Nhất Trạch lên án.
An Dương vỗ vỗ vai anh Mã: “Mã huynh, anh thật là quá đáng.”
Mã béo liếc mắt: “Làm sao?”
“Anh bắt nạt Liễu Nhất Trạch vậy mà không có dẫn em theo.” An Dương tỏ vẻ hắn rất là buồn.

Liễu Nhất Trạch nói nếu tui mà có đao liền chặt mấy người thông đồng với nhau thành trăm mảnh.
Ba người bọn họ ầm ĩ lên, Bạch Tuệ ở bên cạnh cười hì hì hẹn bạn đi quán bar.
Ban đêm rất nhanh liền buông xuống, thành phố mang theo hai loại cảm

xúc yên tĩnh và ồn ào, Bạch Tuệ trang điểm tinh xảo dẫn theo bạn thân đi vào quán bar đang vô cùng sôi động vì diễn ra sự kiện, Liễu Nhất Trạch lưỡng lự vài lần vẫn là ngồi xe taxi đến quán bar Blues, anh Mã vẫn tiên phong cố gắng ở lại tăng ca hơn nữa mỗi phút mỗi giây đều hỏi thăm mấy đời của ông chủ.
An Dương ở nhà giặt giũ xong liền tìm mẹ An quan tâm hỏi bà hắn có thể dọn ra ngoài ở riêng không, sau đó lại một lần nữa chịu khuất phục trước mẹ An “con còn chưa có vợ, sao suốt ngày cứ muốn dọn ra ngoài ở riêng thế, con ghét bỏ cha mẹ phiền phức có phải không?”
An Dương nghĩ thầm con dâu chứ gì con không phải đang cố gắng sao, rồi quay người gửi tin nhắn cho Cố Vân Thanh: Trưa mai cậu muốn ăn gì?
Lúc Cố Vân Thanh nhận được tin nhắn, cậu đang thay quần áo ở trong phòng thay đồ của quán bar Blues, cậu suy nghĩ một chút rồi trả lời hắn “Cậu làm món gì cũng được, tôi đều muốn ăn”, gửi xong liền bắt gặp Doãn Tầm đi tới: “Tiểu Vân Thanh, em đang cười ngây ngô cái gì đó?”
“Không có gì.” Cố Vân Thanh cất điện thoại đi, chỉnh lại nơ, sửa sang lại đồng phục nhân viên trên người mình.
Duẫn Tầm cười hắc hắc vài tiếng: “Anh cảm thấy em rất khác trước kia.”
“Hả? Khác như thế nào?” Cố Vân Thanh khó hiểu.
“Lúc trước, anh cảm thấy em luôn là dáng vẻ không quan tâm đến bất cứ điều gì.” Doãn Tầm suy nghĩ một lúc mới trả lời.
Cố Vân Thanh cụp mắt xuống, mím môi.
Bởi vì lúc đó cậu không thấy được hy vọng hay tương lai, khắp nơi đều là bóng tối, cậu lảo đảo bước đi nhưng dù cậu đi về hướng nào thì bản thân cũng sẽ bị thương tích khắp người, cậu cứ như vậy mà quên đi bản thân sống ra sao cũng được tất cả đều không còn quan trọng nữa.
“Còn bây giờ, anh cảm thấy em làm việc có tinh thần hơn, quan trọng nhất là cuối cùng em cũng tự yêu thương chính mình.

Lúc trước, ông chủ bảo em đi tiếp tượu, mấy lần em đều uống giống như là phát điên vậy.” Doãn Tầm nhớ tới trước kia không khỏi nhướng mày.
“Bây giờ sẽ không như vậy nữa.” Cố Vân Thanh khẽ nói.
Cậu muốn trở nên tốt hơn, ưu tú hơn và muốn có dũng khí để đối mặt với mọi thứ.
Cậu muốn đứng bên cạnh người kia, muốn mỗi thời khắc đều có thể nhìn thấy nụ cười vui vẻ của hắn.
Loại tâm tình này càng ngày càng mãnh liệt, mang theo tình cảm không thể nói rõ ăn sâu vào trong lòng cậu, ngày càng bành trướng.
Hai người thay xong quần áo mới vừa đi ra phía sau hội trường liền trông thấy ông chủ quán bar Blues đang nói gì đó với một người đàn ông mặc âu phục đi giày da, người đàn ông kia chắp hai tay lại giống như đang có chuyện gì đó cầu xin hắn.
“Anh ơi, có chuyện gì à?” Doãn Tầm kỳ quái đi qua hỏi.

“Quán bar bên cạnh hôm nay tổ chức sự kiện, nhân viên không đủ muốn sang đây mượn vài người.” Ông chủ quán bar Blues có chút khó chịu xoa xoa mũi.
Ông chủ quán bar bên cạnh nhìn Duẫn Tầm và Cố Vân Thanh với đôi mắt sáng ngời: “Chỉ cần hai người bọn họ thôi!”
“À, được thôi, giúp một chút tiện kết giao bạn bè luôn.” Ông chủ quán bar Blues còn chưa nói gì, Duẫn Tầm đã nói một cách thờ ơ.
Ông chủ quán bar Blues cau mày: “Nhưng bên cạnh là gay bar.”
“Không có việc gì, quán bar của chúng tôi có quy định không được chạm vào nhân viên phục vụ.” Ông chủ quán bar bên cạnh vội vàng nói.
Thấy ông chủ quán bar Blues vẫn còn chần chừ, ông chủ quán bar bên cạnh lấy từ trong túi ra hai chiếc nhẫn bạc đưa qua: “Hai người các cậu đeo cái này vào ngón út đi, ở trong quán bar của chúng tôi ngón út mà đeo nhẫn bạc thì có nghĩa là đã có chủ rồi sẽ không có người tới quấy rối các cậu đâu, như vậy được không, chúng tôi thực sự là không có đủ nhân lực.”
Duẫn Tầm và Cố Vân Thanh liếc nhìn nhau, nhận lấy chiếc nhẫn bạc đeo vào tay.
Ông chủ quán bar Blues nhìn trái nhìn phải nói: “Quá nhỏ, trong quán bar lại tối như thế, các em vẫn nên kiếm một cái lớn đeo vào cổ đi.”
“Anh cần xích chó à!” Ông chủ bên cạnh dở khóc dở cười: “Chẳng lẽ muốn treo cái bảng viết tôi có chủ rồi đừng chạm vào tôi ở trên cổ bọn họ mới được sao?”
“Ừm, cũng được đó.” Ông chủ quán bar Blues vẻ mặt nghiêm túc.
Ông chủ bên cạnh nghẹn lời ngay sau đó an ủi: “Được rồi, tôi sẽ trông chừng hai người bọn họ, anh yên tâm đi, chúng ta đi thôi.”
An Dương đang nằm ở trên giường chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì điện thoại đột nhiên điên cuồng vang lên, hắn do dự mấy lần có nên nhận hay không, ai ngờ điện thoại kêu mãi không ngừng tỏ vẻ ngươi mà không nhận ta liền ầm ĩ chết ngươi.

An Dương thở dài một cái đành phải nhấc điện thoại lên nhận, ngay sau đó hắn bị tiếng ồn ào bên kia truyền đến khiến lỗ tai suýt chút nữa muốn điếc.
An Dương rít gào một tiếng xoa xoa lỗ tai mình, thật lâu sau mới nghe rõ Bạch Tuệ đang gọi cái gì.
“An soái, em nhìn thấy Vân Thanh ở quán bar!”
“Em ấy làm việc ở quán bar mà.” An Dương giải thích.
“Nhưng mà đây là gay bar! Gay bar đó!!” Bạch Tuệ hét vào điện thoại.
Đây chính là nơi chơi thận không chơi tâm khắp nơi đều tràn ngập hormone, tràn ngập gì mà cậu độc thân tôi cũng độc thân, tôi nhìn cậu rất vừa mắt, nếu không thì chúng ta tới làm chút chuyện không thể miêu tả đi! Gay bar đó!
“A a a a, có một cậu con trai đeo hoa tai đang đặt tay lên vai Vân Thanh!! An soái, rốt cuộc anh có tới đây không?”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện