Tô Ngũ Ngưu tuy rằng còn sống, nhưng mặt gã…… Đã không thể gọi là mặt nữa.
Sưng, nếu không phải còn thở, Tiết Văn Hãn thậm chí không dám xác định đó là mặt, không chỉ có sưng, trên mặt không biết có vật gì đó, ướŧ áŧ trơn trượt, nhão nhão dính dính, còn tản ra một cổ khí vị khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung .
Tiết Văn Hãn nghĩ tới phía dưới sẽ thực ghê tởm, nhưng không nghĩ tới sẽ ghê tởm tới vậy.
Cho dù là kiếp trước phải ngồi xổm dưới cống thoát nước vì nhiệm vụ cũng chưa ghê tởm như vậy, ghê tởm tới mức Tiết Văn Hãn một giây cũng không chịu nổi thêm nữa.
Ngừng thở, vội vàng đem Tô Ngũ Ngưu không thành bộ dáng lật lại, cột dây thừng vào người gã, trong khi cột Tô Ngũ Ngưu trên người gã không ngừng có vật nhỏ sột sột soạt soạt rơi xuống, có mấy vật nhỏ thậm chí muốn thông qua tay Tiết Văn Hãn bò đến lên người hắn.
Tiết Văn Hãn vội vàng ném ra.
Lại phát hiện cổ chân tê tê dại dại, rõ ràng có thứ gì đó bò lên chân hắn.
Cả người nổi da gà.
Tiết Văn Hãn cảm thấy hắn sắp điên rồi.
Hắn nếu là điên rồi, nhất định là do cái đám đồ vật không biết tên này bức điên.
Lại cảm thấy năm lượng bạc quá mệt, hẳn là phải năm mươi lượng.
Hoặc là dứt khoát không cứu, lại nghĩ biện pháp khác lập uy.
Nhưng cho dù hắn nghĩ nhiều hơn nữa, xuống cũng đã xuống rồi, không còn cách nào.
Nhanh chóng đến đem Tô Ngũ Ngưu cột chắc, Tiết Văn Hãn như bệnh tâm thần nhảy trên mặt đất vài cái, sau đó hô một tiếng lên trên: “Được rồi, kéo đi.” Còn không kéo, hắn thật sự sắp điên rồi.
Chờ người trên kia nghe được âm thanh kéo dây thừng lên, Tiết Văn Hãn vội vàng bò lên trên.
Hắn là một khắc cũng không muốn đợi
Cứ việc trên vách đá có rong rêu linh tinh trơn trơn dính dính, rất nguy hiểm.
Nhưng Tiết Văn Hãn cảm thấy so với việc đứng đây bị đám đồ vật không biết tên bò đầy người, rong rêu gì đó thật sự không đáng giá nhắc tới.
Huống chi hắn là từ trên xuống dưới, cũng coi như có kinh nghiệm.
Hơi cẩn thận chút thì tốt rồi.
Bởi vì tối, Tiết Văn Hãn cũng không dám bò quá nhanh.
Tô Ngũ Ngưu đều bị kéo lên một hồi lâu, hắn mới chậm rì rì từ phía dưới bò lên.
Vừa đến bên vách núi, một trận gió thổi qua, thổi mùi vị tanh tưởi trên người Tiết Văn Hãn và Tô Ngũ Ngưu tứ tán trong không khí, huân đến sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Mọi người đều không nhịn được lui lại mấy bước, lui đến trên hướng gió.
Một đám người làm lơ Tô Ngũ Ngưu không ra hình người thoi thóp trên mặt đất, ánh mắt nhìn về phía Tiết Văn Hãn như là ma quỷ bò lên từ địa ngục.
Trong hoảng sợ còn mang theo chút sùng bái.
—— đương nhiên là chỉ có mấy người trẻ tuổi không mang thù oán với Tiết Văn Hãn.
Lớn tuổi, trừ bỏ hoảng sợ, còn có chút cảm khái.
Còn những lão già hãm hại Tiết Văn Hãn, biểu tình trên mặt rất xuất sắc, không ai giống ai.
Có thể nói là cú lội ngược dòng xuất sắc.
Bất quá Tiết Văn Hãn cũng không có thời gian xem bọn họ.
Bởi vì trên người hắn thật sự quá ngứa, ngứa đến mức Tiết Văn Hãn không rảnh lo mặt mũi, sau khi lên trên, trực tiếp như bệnh tâm thần nhảy dựng lên.
Làm mọi người sửng sốt sửng sốt.
Có người đã nhát gan còn lắm miệng, nhìn thấy đỉnh đầu Tiết Văn Hãn dính đầy chất lỏng màu xanh lục, toàn thân lại dính một đống chất lỏng đen thui, còn nhảy nhảy, trực tiếp bị dọa choáng váng: “Này, đây là làm sao vậy?”
“Không, không phải là trúng tà chứ?” Người bên cạnh cũng sợ hãi.
Bộ dạng Tiết Văn Hãn thật sự quá dọa người.
Khe Tam Xóa có không ít người chết, chết oan cũng không thiếu, chính mình không cẩn thận ngã xuống, bị người đẩy xuống, còn có người chết mua không nổi quan tài bị người trong nhà ném xuống, vân vân.
Vô số kể.
Khe Tam Xóa là nơi cô hồn dã quỷ tụ tập.
Tưởng tượng đã cảm thấy đáng sợ.
Người khác cũng nghĩ đến, biểu tình trên mặt trở nên hoảng sợ: “Kia làm sao bây giờ a?” Lúc không trúng tà đã lợi hại như vậy, trúng tà còn muốn người sống sao?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, sắc mặt một cái tái hơn một cái.
Đặc biệt là một ít người nhát gan, trực tiếp sợ tới mức ngay cả đứng cũng không vững. Các ca nhi muội tử ngày thường nhìn nhau không thuận mắt, giờ phút này chỉ cần đứng chung một chỗ là sôi nổi dắt tay nhau.
Thoạt nhìn thân mật khăng khít.
Khó được hài hòa.
Ngay cả Tô Đậu Tử cũng sợ tới mức không dám động, lạnh run oa ở trong lòng Tô Thế Bình, nhỏ giọng lo lắng hỏi Tô Thế Bình: “Đại gia gia, cha ta có phải hay lại biến xấu hay không?”
Mới hai ngày, “Cha tốt” liền biến xấu.
Tô Đậu Tử đặc biệt khổ sở, nhưng mà nó không dám khóc.
Nó sợ nó khóc “Cha xấu” sẽ đánh nó, nghẹn nước mắt, tiểu bộ dáng thoạt nhìn thật đáng thương.
Tô Thế Bình xem đến đau lòng, một bên giơ tay thay nó lau hốc mắt đảo quanh nước mắt, một bên nói: “Không phải, cha con không có biến xấu.”
“Nhưng mà cha……” Tô Đậu Tử vẻ