Về đến nhà, đẩy cửa ra, nhìn thấy căn nhà gạch xanh ngói đỏ duy nhất trong thôn, Tiết Văn Hãn thở dài một hơi.
Sau đó liền nhìn thấy Tô Nhật An ôm Tô Đậu Tử đã ngủ rồi đi qua gian phòng bênh cạnh căn nhà, gian phòng thấp bé cũ nát, một trận gió lớn đi qua có thể thổi bay cả gian phòng.
Duỗi tay mở cửa gian phòng kia.
“Đi nhà ta đi.” Trước khi y đẩy cửa ra, Tiết Văn Hãn nói
Tra công tuy rằng bị lưu đày đuổi gϊếŧ, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, huống chi lão hoàng đế cũng không có tính toán dồn bọn họ vào chỗ chết, chỉ là soát nhà bọn họ, cũng không thu bạc trên người bọn họ.
Tuy rằng bạc trên người tra công không nhiều lắm, nhưng mấy vạn lượng vẫn phải có.
Mấy vạn lượng bạc, so với thị trấn kinh tế không mấy phát triển này đã là một đại phú hào. Hơn nữa tra công chạy trốn bởi vì lưu đày, sợ hãi bị những thúc thúc huynh đệ này đó phát hiện diệt cỏ tận gốc, chỉ có thể lưu lại nơi này. Cho nên, trừ bỏ Như Ý phường ở trấn trên, tra công liền ở lại tòa nhà gạch xanh ngói đỏ tuy nhìn không hoa lệ nhưng tuyệt đối đẹp trước mắt này.
Lúc trước, lúc trước tra công để Tô Nhật An ở căn phòng này, mọi người trong thôn còn không biết hắn tra như vậy, sôi nổi chúc mừng Tô Nhật An, lại không nghĩ rằng tra công ngay cả nhà cũng không cho Tô Nhật An bước vào.
Cho nên, Tô Nhật An liền cùng A Mỗ đang bệnh nặng dọn vào căn phòng sập xệ cũ nát dùng làm nhà kho kia. Sau đó Tô Đậu Tử được sinh ra, A Mỗ y liền qua đời.
Tô Nhật An liền từ cùng A Mỗ ở chung, đổi thành cùng Tô Đậu Tử ở chung.
Một lần chính là 5 năm.
Hiện tại đột nhiên nghe Tiết Văn Hãn nói vậy, Tô Nhật An còn ngây ra một lúc, sau đó hiểu được ý tứ của Tiết Văn Hãn, mới nói: “Không cần, cảm ơn.” liền đẩy cửa đi vào .
Trải qua này nửa ngày ở chung, Tiết Văn Hãn đã biết điểm yếu của Tô Nhật An là Tô Đậu Tử, nghe Tô Nhật An nói như vậy, hắn nói thẳng: “Trên người Đậu Tử có thương tích, giường đất trong phòng ngươi cứng như vậy, ngươi không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho Đậu Tử một chút.”
Tuy rằng chưa bước vào xem thế nào, nhưng Tiết Văn Hãn vẫn có thể đoán được đại khái, giường đất trong phòng Tô Nhật An khẳng định không mềm mại.
Một cái ca nhi mang theo một đứa trẻ, kiếm tiền xong còn phải phân cho tra công một nửa, đừng nói là mua đệm chăn, sợ là ngay cả ăn no cũng thành một vấn đề.
Tô Nhật An hơi hơi nhấp nhấp miệng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua gian phòng Tiết Văn Hãn ở thường ngày, lại cúi đầu nhìn Tô Đậu Tử đang ngủ say trong lòng ngực, biểu tình có chút giãy giụa.
Cuối cùng, hắn vẫn cắn chặt răng đáp ứng.
“Được. ” Một bộ anh dũng hy sinh.
Nhìn thấy y như vậy, Tiết Văn Hãn biết y đại khái là hiểu sai ý tứ của mình, đột nhiên bật cười.
Xấu xa không giải thích rõ ràng cho y, trong nhà có rất nhiều phòng trống, mỗi phòng đều có một bộ đệm chăn, không cần y ngủ chung với hắn.
Đẩy cửa ra, không hổ tốn mấy ngàn lượng bạc xây nên, bên trong xa hoa bên ngoài tuyệt đối không thể tưởng tượng được.
Đây là lần đầu tiên Tô Nhật An bước vào căn nhà này, nhất thời bị sự xa hoa bên trong chấn trụ, chân cũng không biết dặt ở đâu, co quắp đứng ở cửa.
“Vào đi.” Tiết Văn Hãn mở cửa lớn hơn