Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Tô Đậu Tử liền tỉnh.
Vừa tỉnh người còn mơ mơ màng màng đã bắt đầu tìm Tô Nhật An.
Hô một tiếng “A Mỗ” sau đó thói quen tính duỗi tay sờ Tô Nhật An, lại phát hiện sờ đến một vách tường lạnh như băng.
Tiểu gia hỏa một cái linh một cái, lập tức liền thanh tỉnh.
Thanh tỉnh liền phát hiện trong ổ chăn cư nhiên chỉ có một mình nó, mà A Mỗ nó —— không biết chạy đi đâu rồi.
Tiểu gia hỏa lập tức tủi thân, một bên sờ soạng sờ một bên oa oa oa khóc rống lên.
Người từng chăm con đều có một loại năng lực đặc thù, đôi mắt nhắm người cũng ngủ, nghe được tiếng khóc của tiểu hài tử sẽ theo bản năng duỗi tay đi hống tiểu hài tử. ( chuẩn. Đã từng chăm em, bình thường ngủ như chết, mà đã ngủ với em nó rục rịch cái là tui tỉnh liền. )
Tô Nhật An cũng vậy, người còn ngủ tay đã theo thanh âm vói qua vuốt lưng Tô Đậu Tử, trong miệng còn lẩm bẩm nói “Đậu Tử ngoan, A Mỗ ở đây.”
“A Mỗ.” Nghe được âm thanh của Tô Nhật An, Tô Đậu Tử vội vàng ngừng khóc, tay chân bò vào chăn của Tô Nhật An.
Tiến chăn liền chui vào lòng Tô Nhật An, chui vào mới phát hiện trên eo A Mỗ nó có một bàn tay. Ôm toàn thân A Mỗ vào lòng.
Tiểu gia hỏa lập tức càng ủy khuất, hừ một tiếng, dẩu dẩu cái miệng nhỏ, vươn tay cổ đủ khí thế muốn đem cái tay kia từ hắn A Mỗ trên người lấy ra.
Nhưng nó mới vừa đụng tới cái tay kia, còn chưa có dùng sức, cái tay kia liền tự động nâng lên.
Tô Đậu Tử sửng sốt một chút, vội vàng chui vào lòng ngực A Mỗ nó, nằm im.
Mới vừa nằm xong, cái tay kia liền rơi xuống, chẳng những ôm lấy A Mỗ, còn ôm lấy nó.
Ngay sau đó, Tô Đậu Tử liền nghe được âm thanh của cha, “Nằm im, ngủ tiếp một lát.” Nói, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng nhỏ của nó.
Tô Đậu Tử sớm đã đã quên tối hôm qua nó và A Mỗ cùng ngủ với cha, đột nhiên nghe thấy âm thanh của cha còn kinh ngạc một chút: “Cha, ngươi như thế nào ở đây nha……”
Tô Đậu Tử nói mới vừa nói xong, liền cảm giác được tay A Mỗ đặt trên vai nó dịch tới trên bụng nó.
Chuẩn xác mà nói là trên tay cha nó.
Ngay sau đó, Tô Đậu Tử liền nghe A Mỗ hung hung nói: “Lấy tay ra.”
“Ngoan, ngủ tiếp một lát.” Cha không lấy tay ra, ngược lại tay còn nhẹ nhàng vỗ vỗ dường eo của A Mỗ nó.
Sau đó Tô Đậu Tử liền cảm giác được thân thể A Mỗ cứng đờ, không nói gì, cũng không cử động.
Tô Đậu Tử vốn dĩ còn chưa tỉnh ngủ, không lâu sau lại ngủ tiếp.
Lại lần nữa tỉnh lại, cha cùng A Mỗ đều đã tỉnh.
Cha đang làm tường, A Mỗ lại vội vàng thêu thùa may vá.
Nhìn thấy Tô Đậu Tử tỉnh lại, Tô Nhật An vội vàng buông kim chỉ trong tay, hỏi Tô Đậu Tử: “Muốn đi tiểu sao?”
“Đi.” Tô Đậu Tử đánh ngáp, duỗi tay muốn A Mỗ ôm.
Tô Nhật An đem người bế lên, sau đó đột nhiên Tô Đậu Tử nghĩ tới chuyện mới nhìn thấy vào buổi sáng thức dậy.
Hỏi A Mỗ, kết quả bị Tô Nhật An nói sang chuyện khác.
Tô Nhật An cũng không có biện pháp.
Da mặt y tuy rằng không tệ, nhưng cũng ngượng ngùng nói với hài tử là “Cha ngươi đem ngươi dịch qua” .
Chỉ có thể pha trò.
Cũng may Tô Đậu Tử cũng không có mãi miết theo đuổi, mặc xong quần áo, đi tiểu sau liền chạy tới phòng bọn họ ở tìm cha nó.
Tô Đậu Tử đi rồi, Tô Nhật An liền trở lại làm giày cho Tiết Văn Hãn, tốc độ làm giày của y hơi chậm, cả buổi sáng liền một cái đế giày cũng chưa làm xong.
Tiết Văn Hãn bên kia, bởi vì có hai người Phúc thúc giúp đỡ, tốc độ tốc hành, một buổi sáng liền đem vách tường làm tốt.
Làm xong vách tường, Tiết Văn Hãn ỷ vào việc Tô Nhật An không hiểu này đó, lấy cái này làm lý do buổi tối ngủ cùng Tô Nhật An.
Không phải ngủ trong phòng hắn mà là phòng Tô Nhật An.
Một đến một đi, qua mấy ngày Tô Nhật An cũng quen việc buổi tối ngủ cùng hắn, lúc ngủ cũng không bảo Tiết Văn Hãn về bên kia.
Tiết Văn Hãn thuận lý thành chương bá chiếm một bên giường của Tô Nhật An.
Nếu không có siêu cấp bóng đèn là Tô Đậu Tử thì càng hoàn mỹ.
Bởi vậy, sau khi thu phục Tô Nhật An, Tiết Văn Hãn lại bám riết không tha bắt đầu đầu đọc Tô Đậu Tử, nam hài tử là phải ngủ một mình.
Nhưng mà , Tô Đậu Tử ngủ cùng Tô Nhật An nhiều năm như vậy.
Ban ngày đáp ứng rồi, chờ buổi tối đi ngủ lại không làm.
Ôm A Mỗ nó chết sống không buông tay, hơn nữa…… Tiểu gia hỏa mỗi lần đều đặc biệt tự giác ngủ giữa hai người.
Tiết Văn Hãn cũng là bất đắc dĩ.
Mỗi lần như người ngủ rồi liền đem người dịch tới bên cạnh, hai lần đầu Tô Đậu Tử tỉnh lại phát hiện vị trí mình thay đổi còn sẽ ồn ào, sau đó nhiều rồi cũng quen.
Tiết Văn Hãn đối với kết quả này thực vừa lòng.
Đặc biệt là Tô Nhật An chỉ cần hắn không làm ra tiếng vang, không đánh thức Tô Đậu Tử, liền tùy ý hắn giở trò.
Mỗi ngày trôi qua đều mỹ tư tư.
Làm xong vách tường, thêm mấy cái bàn ghế cùng với xe