Edit: Yến Tử Tranh
Tranh chủ là truyenwiki1.com, nơi khác đều là ăn cắp. Hãy đọc chính chủ!
___________________
“Cha, con thỏ này ở đâu ra vậy ạ?”
Tô Đậu Tử xách theo một con thỏ, bước chân ngắn nhỏ đi vào trong bếp.
Còn chưa đi đến phòng bếp, đã bị Phúc thẩm ở trong phòng làm đế giày cho Tô Nhật Nguyệt thấy được, vội vàng chạy ra, hô một câu “Tiểu thiếu gia cẩn thận, để ta tới là được.” Tiếp gà rừng từ trong tay Tô Đậu Tử đi.
Tô Đậu Tử nhìn Phúc thẩm cầm gà rừng vào nhà bếp, thất thần đứng trong chốc lát, sau hô to một tiếng “Cha” xoay người chạy vào phòng bọn họ.
Trong phòng, Tô Nhật An đang hỏi Tiết Văn Hãn vì cái gì cây trâm không thể dùng loạn.
Tiết Văn Hãn nhìn thoáng trên đầu y, sau có thâm ý cười: “Nguyên nhân về sau ta sẽ nói cho các ngươi, các ngươi chỉ cần nghe ta là được.” Tầm mắt Tiết Văn Hãn xẹt qua mặt hai huynh đệ Tô Nhật An Tô Nhật Nguyệt: “Chẳng lẽ ta còn có thể hại các ngươi sao?”
“Dạ.” Tô Nhật An tin tưởng Tiết Văn Hãn.
Tô Nhật Nguyệt tuy rằng rất muốn biết, nhưng thấy ca không hỏi, cậu cũng ngượng ngùng hỏi lại, ấp úng.
Tiết Văn Hãn nhìn cậu một cái, lại nói: “Ta hôm nay gặp cái thợ săn thôn Đong Pha kia ở hậu sơn Tam Xóa .” Tiết Văn Hãn không hỏi, còn không biết tiểu thợ săn tên gọi là gì.
Nghe Tiết Văn Hãn nói, Tô Nhật Nguyệt hưu ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tiết Văn Hãn, đôi mắt dường như đang hỏi “Hắn nói gì với ngươi?”
Bạch Dương Câu tổng cộng chỉ có bốn nhà thợ săn, Đông Pha chỉ có một nhà, tiểu thợ săn còn không phải là vị hôn phu của cậu sao? Cũng khó trách Tô Nhật Nguyệt sẽ như vậy.
Tô Nhật An bị bộ dáng của cậu làm sượng một chút, giơ tay chụp trên đầu cậu một cáo: “Cũng không biết e lệ.”
Tô Nhật Nguyệt bĩu môi, “Có gì phải e lệ chứ.” Một chút không để bụng, sau lại nhìn về phía Tiết Văn Hãn.
Tiết Văn Hãn nói: “Hắn nhờ ta cho ngươi một con thỏ cùng một con gà rừng, ta để trên hành lang, đợi chút ngươi trở về liền mang về.”
“Được.” Tô Nhật Nguyệt ánh mắt sáng lên, thật là nửa điểm cũng không thẹn thùng.
Hắn mới vừa nói xong, Tô Đậu Tử bước chân ngắn nhỏ hự hự đi vào, vừa tiến vào liền ôm Tiết Văn Hãn một cái.
Tiết Văn Hãn ở trên đầu nó nhẹ nhàng xoa xoa: “Người cha quá hôi, chờ cha tắm một cái, lại ôm con, nha?!”
Trong rừng dạng cây gì cũng có, hôm nay hắn đụng phải một cái cây đặc biệt đặc biệt hôi, hôi đến mức thiếu chút nữa hắn không ra khỏi rừng được, hiện tại đã qua lâu nên đỡ hơn một chút, nhưng trên người vẫn còn hôi.
Tuy rằng trước kia không quen biết cũng chưa thấy loại cây này, nhưng hôm nay Tiết Văn Hãn đại khái cũng đoán được mùi hôi của cái cây kia là khí độc, Tô Đậu Tử tuổi còn nhỏ sức đề kháng kém, hắn sợ ôm Tô Đậu Tử một hồi nó lại “Hôi choáng váng”.
Nghe Tiết Văn Hãn nói, Tô Đậu Tử còn chưa phản ứng lại, Tô Nhật An liền trảo một cái đã bắt được nó, khẩn trương hỏi: “Chàng đi như thế nào lại đụng phải cái cây kia, không có việc gì đi?” Cây hôi đó nằm rất sâu trong rừng.
Y không nghĩ tới Tiết Văn Hãn thế nhưng sẽ đi đến đó.
Trong lòng vừa tức vừa lo.
“Không có việc gì không có việc gì.” Nghe Tô Nhật An sốt ruột hỏi, Tiết Văn Hãn theo bản năng duỗi tay ôm y vào lòng, vừa định ôm lại nghĩ đến người mình quá hôi, lại đẩy Tô Nhật An ra.
Tô Nhật An bị hắn kéo tới đẩy đi không những không sinh khí ngược lại càng lo lắng, cũng bất chấp Tô Nhật Nguyệt ở bên cạnh ngượng ngùng bắt lấy tay Tiết Văn Hãn muốn kéo hắn đi nhà lang trung: “Mau, đi nhà lang trung với ta nhờ lang trung đại thúc xem cho ngươi, nhanh lên.” Đi rất nhanh, bước chân đều rối loạn.
Tô Nhật Nguyệt ở bên cạnh nhìn hai người không coi ai ra gì khanh khanh ta ta, tiểu ca nhi chưa thành thân mặt đỏ bừng, có chút xấu hổ ho khan hai tiếng, sau ngồi xổm xuống bế Tô Đậu Tử đồng dạng bị làm lơ lên, căng da đầu nói: “Ngũ ca, ngươi đừng quá lo lắng, Ngũ ca phu nếu đã trở lại đã chứng minh hắn không sao, có sao liền không về được.”
Tô Nhật Nguyệt xấu hổ, nói xong cũng không biết mình nói cái gì.
Cái cây Xú Xú ( hôi ) kia y cũng biết, phải nói là mọi người trong thôn đều biết, nó rất sâu trong rừng…… Cái mùi đó hung chết không ít thôn dân.
Không nghĩ tới Tiết Văn Hãn nhìn thấy cây Xú Xú cư nhiên còn sống trở về.
Nghĩ đến đây, Tô Nhật Nguyệt đột nhiên lại có chút sùng bái Tiết Văn Hãn.
Cảm thấy Ngũ ca phu thật lợi hại.
Tô Đậu Tử không biết xảy ra chuyện gì, nhưng thấy A Mỗ dáng vẻ khẩn trương, nó cũng khẩn trương theo, thân hình nho ở trong lòng Tô Nhật Nguyệt đề cao cảnh giác, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm A Mỗ, nghẹn miệng, nhìn dáng vẻ giây tiếp theo liền khóc ra tới.
Tiết Văn Hãn thấy được, kéo lại Tô Nhật An, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay y, an ủi: “Ta không sao, giống như Nguyệt ca nhi nói, nếu là có việc gì ta còn có thể trở về sao? Đừng lo lắng nha?” Nói lại vỗ vỗ sau lưng Tô Nhật An: “Ta đi tắm rửa một cái, ngươi đi xem Đậu Tử.” Lại không xem tiểu gia hỏa thật sự muốn khóc ra tới.
Tô Nhật An còn có chút bất an.
Tiết Văn Hãn cười cười, nâng nâng tay, “Ngươi xem ta này không phải không có việc gì sao? Thật sự không có việc gì, đừng sợ, được không?!” Nói xoa xoa gương mặt y, lại lặp lại một câu: “Thật không có việc gì, đừng lo lắng, ta đi tắm rửa, lại không tắm liền hôi chết.”
Nói, Tiết Văn Hãn rời đi.
Tô Nhật An ấp úng “Dạ” một tiếng, còn có chút không yên tâm, nhưng xem bộ dáng Tiết Văn Hãn xác thật không giống như là có việc, trái tim thoáng buông xuống.
Quay mặt đi, liền nhìn thấy Tô Nhật Nguyệt đỏ mặt đôi mắt sáng quắc nhìn mình.
Tô Nhật An bị nhìn đến nghẹn một chút.
Vừa rồi không cảm giác, hiện tại bị Tô Nhật Nguyệt nhìn như vậy, đột nhiên y liền ngượng ngùng.
“Oa, Ngũ ca, ngươi cùng Ngũ ca phu quan hệ thật tốt.” Cậu mỗi ngày nhìn thấy tam ca tam tẩu, tam ca tam tẩu quan hệ tuy rằng cũng tốt, nhưng so với Ngũ ca cùng Ngũ ca phu……
Khó trách nhiều người trong thôn hâm mộ Ngũ ca như vậy.
Đặc biệt là những tiểu ca nhi tiểu cô nương, mỗi ngày đều nguyền rủa Ngũ ca cậu bị hưu, vì việc này cậu còn đang nhau một trận với những người đó, đánh gãy một cái răng cửa của một cái tiểu ca nhi, sau đó bị cha cậu hung hăng mà đánh một trận, hiện tại nhớ tới trên lưng vẫn còn đau.
Nếu về sau quan hệ của cậu cùng ai kia cũng tốt như vậy thì tốt rồi.
Tô Nhật Nguyệt hâm mộ không thôi.
“Các ngươi về sau cũng sẽ tốt.” Tô Nhật An có chút ngượng ngùng, giơ tay ôm Tô Đậu Tử sắp khóc trong lòng Tô Nhật Nguyệt lại đây, sờ sờ đầu Tô Đậu Tử.
“A Mỗ.” Tô Đậu Tử miệng một phiết, Tô Nhật An cho rằng nod muốn khóc, tiểu gia hỏa lại không có khóc, hít hít cái mũi, đem đầu oa tới trong lòng Tô Nhật An.
Tô Nhật An vỗ vỗ lưng nó cùng Tô Nhật Nguyệt nói chuyện.
Tiết Văn Hãn tắm rửa xong trở về, Tô Nhật An gặp người không có việc gì mới thoáng yên tâm, cùng Tiết Văn Hãn nói chuyện Tô Tam Lâm qua đời, hỏi Tiết Văn Hãn có muốn đến nhà Tô Tam Lâm ngồi một chút hay không.
Tiết Văn Hãn liền Tô Tam Lâm là ai cũng không biết, nghe hắn nói còn ngốc một chút, hỏi: “Tô Tam Lâm là ai?”
“Một người tuổi trẻ trong thôn.” Đều họ Tô, quan hệ rất xa.
Nhưng tập tục nơi này của bọn họ, trong thôn có người qua đời, nam nhân toàn nếu không có thù với người chất đều sẽ đến nhà ngồi một chút trước khi chôn, thời điên hạ táng lại giúp đỡ một ít.
Cho nên, Tô Nhật An mới hỏi Tiết Văn Hãn.
“Bây giờ đi sao?” Tiết Văn Hãn cũng không quá hiểu biết tập tục nơi đây.
“Không cần, buổi tối đi là được.” Tô Nhật An nói: “Buổi tối đi ngồi một lát, để người khác biết chàng có đi là được?”
“Đi ngang qua sân khấu?” Tiết Văn Hãn đột nhiên cười.
“Hả…… Ừm.” Tô Nhật An có chút xấu hổ.
Tô Đậu Tử cười khúc khích trong lòng Tô Nhật Nguyệt, sau đó duỗi cánh tay ra, muốn Tiết Văn Hãn ôm một cái: “Cha, con cũng phải đi, cha mang theo con với, chúng ta cùng đi.”
“Con đi làm cái gì?” Tiết Văn Hãn và Tô Nhật An còn chưa nói lời nào, Tô Nhật Nguyệt đã đánh một cái lên mông nhỏ của nó: “Nới có người chết, đi về lỡ có chuyện gì thì sao?”
Người chết lại không phải gì thứ tốt, Tô Đậu Tử tuổi lại quá nhỏ, vạn nhất bị những đồ vật không sạch sẽ chạm, trở về thượng thổ hạ tả, đến lúc đó muốn khóc cũng không kịp.
Nhưng Tô Đậu Tử lại nói: “Con đã đi rồi.”
Tô Nhật Nguyệt: “……”
Tô Nhật An: “……”
“Khi nào đi?” Tiết Văn Hãn hỏi.
“Sớm, buổi sáng.” Thấy người lớn vẻ mặt nghiêm túc, Tô Đậu Tử đột nhiên liền có chút sợ hãi, cái miệng nhỏ gắt gao mà mím lại, móng vuốt nhỏ cũng gắt gao nắm quần áo Tô Nhật An.
Buổi sáng nó cùng mấy tiểu ca nhi trong chơi đùa, mấy người kia nói muốn đi, nó cũng đi theo.
“Không có việc gì, đi liền đi.” Tiết Văn Hãn đem Tô Đậu Tử ôm tới. Đã đi, còn có thể thế nào, chỉ cần không có việc gì là được.
Tiết Văn Hãn ôm Tô Đậu Tử, lúc sau ba người lại nói vài câu chuyện Tô Tam Lâm qua đời —— kỳ thật cũng không xem như ba người, chủ yếu là Tô Nhật Nguyệt nói, Tô Nhật An cùng Tiết Văn Hãn nghe: Nguyên lai là Tô Tam Lâm cùng ca nhi chưa lập gia đình Từ Đông đi hậu sơn Tam Xóa đốn củi, từ trên núi lăn xuống tới mất đi tính mạng.
Hiện tại hai nhà nháo đại.
Nhà Tô Tam Lâm muốn nhà Từ Đông lui tiền lễ hỏi, còn muốn bồi thường một tuyệt bút tiền, nhà Từ Đông không muốn, nhà Tô Tam Lâm tìm người đem Từ Đông đánh một trận, đánh gãy một chân, còn nơi nơi tuyên truyền nói Từ Đông là khắc tinh, khắc chết vị hôn phu.
Hiện tại, toàn bộ người Bạch Dương Câu đều biết Từ Đông là sát tinh, khắc phu.
Tô Nhật Nguyệt nói đến kích động, hoàn toàn quên Tô Nhật An cũng từng bị người ta mắng qua sát tinh, khắc chết cha cùng A Mỗ.
Còn tiếp tục cảm xúc kích động nói: “Ngũ ca ngươi biết không? Người nhà cũng không phải thứ tốt lành gì, không lùi tiền còn chưa tính, cư nhiên còn không cho Từ Đông xem bệnh, nói là muốn lưu trữ tiền cho ca ca Từ Đông xây nhà, thật là tức chết ta, làm sao lại có loại người nhà như vậy, nếu mà cha ta cũng như vậy, ta, ta……”
Ta cả buổi cũng không nói ta cái gì.
Nếu cậu cũng sinh ở gia đình như vậy, hình như cũng không thể làm gì.
Nháy mắt như bóng cao su xì hơi, mềm đạp đạp oán giận: “Ngũ ca, ngươi nói xem ca nhi chúng ta sao lại khổ như vậy chứ?”
Nói xong nhìn thấy Tô Nhật An đứng dựa vào Tiết Văn Hãn, đột nhiên nhớ tới trước kia mọi người cũng thường xuyên mắng Tô Nhật An khắc tinh, sắc mặt nháy mắt trở nên xuất sắc, “Không phải, Ngũ ca, ta, ta ta không phải có ý kia…… Không, ta nói ta không phải cố ý nói khắc tinh, ta……” Lắp bắp.
Ngày thường miệng lưỡi lưu loát, lúc này thiếu chút nữa khóc tới nơi.
Cậu cũng không nên giải thích như thế nào.
Vốn dĩ nghe đến hai chứ khắc tinh, Tô Nhật An còn có chút khổ sở, nhưng nhìn thấy Nhật Nguyệt chân tay luống cuống, nháy mắt liền không khổ sở, còn bị chọc cười.
“Được rồi được rồi, ta không có việc gì.”
“Ta……” Tô Nhật Nguyệt còn muốn giải thích, nghe Tô Nhật An nói nháy mắt dừng lại, sau còn có chút không tin: “Thật, thật sự không có việc gì?”
Nếu là cậu mỗi ngày bị người ta nói là khắc tinh, cậu khẳng định sẽ thừa nhận không được, Ngũ ca thật lợi hại.
Tô Nhật Nguyệt nghĩ.
Tiết Văn Hãn một tay ôm Tô Đậu Tử một tay đỡ Tô Nhật An, nhìn thấy bộ dáng của cậu cũng không nhịn được cười.
Tô Đậu Tử càng khoa trương, khó được nhìn đến Tô Nhật Nguyệt 囧, cười đến đặc biệt vui vẻ, vui tới mức Tô Nhật Nguyệt ôm nó ra khỏi lòng Tiết Văn Hãn cũng không phát hiện, thẳng đến khi Tô Nhật Nguyệt đánh bạch bạch bạch mấy cái lên mông nhỏ của nó mới phản ứng lại.
Phản ứng lại, lập tức diễn tinh bám vào người, “A a a a” kêu lớn lên, một bên kêu còn một bên lau nước mắt cáo trạng: “Cha, cô mỗ đánh con, cha mau giúp con đánh hắn.”
Náo loạn một phen, chút không thoải mái vừa rồi cũng biến mất.
Buổi tối, Tô Nhật Nguyệt ăn cơm ở nhà Tiết Văn Hãn mới trở về, khi trở về Tiết Văn Hãn đem gà rừng cùng con thỏ củ tiểu thợ săn cho Tô Nhật Nguyệt.
Tô Nhật Nguyệt vừa mừng vừa sợ, còn có chút ngượng ngùng, biểu tình trên mặt…… Có thể nói là khá xuất sắc.
Xuất sắc tới mức Tô Nhật An luôn luôn ổn trọng cũng nhịn không được, cười trêu ghẹo vài câu, trêu ghẹo Tô Nhật Nguyệt đỏ mặt tía tai, cuối cùng hừ hừ vài tiếng, ngượng ngùng xoắn xít cầm gà rừng cùng con thỏ đi rồi.
Lúc sau, Tiết Văn Hãn đi nhà Tô Tam Lâm
—— kỳ thật Tiết Văn Hãn không muốn đi, nhưng Tô Nhật An vẫn luôn nhìn hắn, lại nói trên cơ bản các nam nhân nơi này đều đi, nếu hắn không đi về sau nhà bọn họ có đám tiệc cũng không ai tới, vân vân.
Tiết Văn Hãn nghĩ, về sau hắn còn muốn ở chỗ này