Bạch Thu hai má nóng lên, lập tức muốn đi ra ngoài, nhưng Hạ Trường Phong lại không chút lưu tình nói: "Cậu tại sao đứng xa như vậy? Đến lau lưng cho tôi."
Lý do anh ta đưa ra không thể bác bỏ, Bạch Thu không còn cách nào khác, đành cắn đạn đi tới, cầm khăn lau cho anh ta.
Lưng của anh ấy chắc và rộng, những đường cơ của anh còn dính giọt nước gợi cảm bất ngờ.
Dòng chảy của con sông nhỏ chảy xiết, ngay cả một người biết bơi cũng không dám nhảy xuống nơi Tiết Hải bị nhấn chìm, nhưng anh đã nhảy xuống mà không hề nghĩ ngợi gì.
Bạch Thu lau lưng cho anh, Hạ Trường Phong nói: "Hôm nay để Tiết Hải ở cùng cậu đi."
Bạch Thu ừ một tiếng giúp anh lau xong lưng, anh đi tìm quần áo, từ trong quần áo lấy ra hai viên kẹo cam, kẹo là hàng hiếm, quanh năm người trong thôn đều không nở mua kẹo.
Ngay cả khi cam lòng mua nó, nó là thứ mà người ta sẽ giữ như một mặt tiền, đứa nhỏ không thể tìm ra ăn được.
Đồ đạc của Bạch Thu xếp vào một chỗ, cũng không mang theo nhiều bánh kẹo nên sau khi lấy ra chỉ còn lại mười mấy cái.
Dựa theo tần suất Hạ Tiểu Tam và Hạ Tiểu Tứ quấy rầy cậu, ước chừng Tết Nguyên Đán sẽ không được ăn.
Hạ Trường Phong nói: "Kẹo của cậu."
Bạch Thu ậm ừ, thản nhiên hỏi: "Anh ăn không?"
Hạ Trường Phong nói: "Ăn."
Bạch Thu kinh ngạc chớp chớp mắt, không ngờ anh ta lại thích ăn kẹo, cậu cũng chưa từng nghe nói qua.
Nhưng anh đã nói rồi Bạch Thu đưa cho anh một viên.
Những viên kẹo màu vàng, trong có hình cánh hoa cam mờ, bên ngoài còn có họa tiết, bên ngoài được bọc bởi lớp giấy kẹo trong suốt, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi là đã có thể nghĩ nó ngon như thế nào rồi.
Hạ Trường Phong nói: "Tôi đi làm đây." Nói xong, anh cởi gói kẹo, cho vào miệng cắn, viên kẹo bung ra, cả miệng tràn ngập vị chua ngọt.
Bạch Thu trong phòng hít thở mấy hơi rồi mới đi ra ngoài.
Cậu đưa quần áo cho Tiết Hải, thay xong quần áo rồi bí mật nhét viên kẹo trong tay nó, nói: "Không được cho người khác nhìn thấy."
Tiết Hải vừa trải qua một cuộc hỗn loạn như vậy, vừa về đến nhà trưởng thôn đã cảm thấy bàng hoàng không yên, nó xem Bạch Thu như cọng rơm cứu mạng, nó đi theo Bạch Thu suốt chặng đường.
không ít người thấy, cũng đều nghe chuyện Tiết Hả vừa nhảy xuống sông nói: "Thật là nghiệp chướng mà...!Đứa nhỏ như vậy, nhà ông Tiết thật quá đáng."
"Sau này, ngươi ở nhà thôn trưởng ngoan một chút.
Thôn trưởng sẽ không đối xử khắc khe với ngươi."
Tiết Hải nắm lấy tay Bạch Thu, lo lắng mở miệng mấy lần, nhưng không biết nên nói cái gì.
Bạch Thu nói: "Cảm ơn các cô chú đã quan tâm, cháu sẽ chăm sóc Tiết Hải thật tốt."
"Vậy thì tốt."
Bạch Thu đến đây ghi chép nông cụ và bảo hiểm lao động, hôm qua đã sắp xếp sổ sách Lý thư ký trước rồi, hôm nay tiện hơn rất nhiều!
Tiết Hải ngồi bên cạnh cậu trên chiếc ghế dài nhỏ, nhìn Bạch Thu viết với ánh mắt ghen tị.
Bạch Thu đầu óc tinh tế ngẩng đầu vừa thấy mấy lần, nói: "Em muốn học viết chữ sao?"
Tiết Hải đột nhiên nuốt nước miếng khi nghe thấy lời này, có chút hưng phấn nhưng chủ yếu là lo lắng, nói: "Em có thể sao?"
Bạch Thu nói: "Anh dạy em viết tên của em được không?"
Tiết Hải gật đầu, Bạch Thu tìm được một tờ giấy cỏ rất thô, bút viết lên còn hơi nhòe.
Tiết Hải không dám quấy rầy khi nhìn thấy những nét bút cậu viết, chờ cậu viết xong đưa tới.
Sau đó tìm một cây bút mý xấu bút bị chảy nước nhưng có thể dùng làm như bút lông.
Tiết Hải lấy tên mình bắt đầu viết chữ, thực ra thôn có tổ chức mấy lớp dạy chữ, nhưng Tiết Hải sống ở nhà họ Tiết cũng không quá tốt, nhiều người đến nhưng nó chưa bao giờ đi qua học, nhìn tên chính mình viết trên giấy nó rất vui mừng!
Bạch Thu vuốt tóc, để nó luyện thư pháp bên cạnh.
Buổi sáng rất bận rộn, cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa, hôm nay bắp cải và khoai tây hầm được cho một thìa mỡ lợn vào, tuy không đén cả thịt thái hat lựu cũng không có nhưng nó còn thơm hơn đồ ăn ngày trước.
Tiết Hải hông có cm cho nên không có đồ ăn.
Bạch Thu chính mình không đủ ăn lại đem chia cho nó một nữa.
Đồ ăn hôm nay ngon ai cũng ăn không đủ, nhất là những người đi làm, hôm nay thôn trưởng tức giận yêu cầu bọn họ làm hết phần đất còn lại, ột ngày làm việc của ba ngày mà cơm vẫn như cũ.
Đói cũng không thể chịu nổi, dân làng về cơ bản có thể về nhà kiếm một ít lương khô để ăn, nhưng khẩu