Sau khi Bạch Thu về, tâm trạng không tốt, Tiết Hải rất để ý, nói nhỏ: "Anh Tiểu Bạch, em không thích chị đó."
Tiết Hải ngay từ đầu đã không thích Tả Doanh Doanh, bây giờ nhìn thấy Bạch Thu ủ rũ sau khi nói chuyện với cô ta, nó lại càng không thích.
Bạch Thu nói: "Tại sao vậy?"
“Cách chị ta nhì em rất kỳ quái.” Tiết Hải cụ thể không tả nổi, dù sao cũng khó chịu.
Trẻ con thường nhạy cảm nhất với sự thay đổi cảm xúc, Tả Doanh Doanh giỏi diễn xuất, người lớn có thể bối rối nhưng trẻ con thì không, nó nói với Bạch Thu: “Anh đừng buồn.” Nói xong cũng không biết học được từ nơi nào, ở đằng sau vỗ về lưng cậu.
Đó là lần đầu tiên Bạch Thu được một đứa trẻ dỗ dành, cảm giác thật mới lạ.
Bạch Thu nói: "Ừ, anh không buồn."
Một lúc sau, Bạch Thu mới bình thường trở lại, Tả Doanh Doanh không biết lốp dự phòng của cô ta đã bị Bạch Thu phá nát, cô ta hoàn toàn không biết vẫn đang mơ mộng làm nữ thần, phải vài năm nữa mới cải tạo được.
Muốn đầu cơ đón gió trước cũng không phải chuyện dễ.
Hơn nữa, Tả Doanh Doanh không biết cậu là xuyên sách, chính là cơ hội của cậu
Đến giờ tan sở, một cô bé trong đội nữ nói: “Dì Lan nói hôm nay không về được, cậu giúp dì ấy nấu ít cơm.” Cô bé đã biết là có một người đẹp trai xuất hiện trong đám thanh niên trí thức, hôm nay nhìn thấy quả thực rất xứng với danh tiếng, cũng chưa từng thấy qua một người đàn ông nào tuấn mỹ như vậy.
Bạch Thu nói: "Được."
Sau khi đóng gói đồ đạc của mình, kiểm tra nhà kho và khóa nó mới trở về nhà.
Hôm nay Tiểu Tam và Tiểu Tứ ở bên ngoài cũng làm không ít việc, nhặt thức ăn bỏ vào giỏ nhỏ, đây chỉ là trò chơi của bọn trẻ trong thôn.
Trẻ em nam nghịch ngợm làm toàn thân đầy bùn, Bạch Thu tuy rằng không có khiết thích, nhưng rất thích sạch sẽ, nói: "Hai đứa trước tiên thay quần áo, đi rửa mặt rửa tay."
Hạ Tiểu Tam và Hạ Tiểu Tứ thích Bạch Thu, nếu Hạ Kiến Quốc bảo bọn họ rửa tay rửa mặt, phải đuổi hai ba vòng sân, nhưng Bạch Thu này nói gì cũng nghe lời từ bên trong vại nước múc ra một chậu nước sạch rửa.
Xong đem đôi tay sạch sẽ đưa ra, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cậu.
Bạch Thu thấy hai đứa biết nghe lời nới: "Thật ngoan."
Một lời nói làm hai nhóc con vui vẻ không ngừng, tuy rằng Đông Bắc tính tình dũng cảm, lại ngại ngùng không dám nói lời khen, từ khi Bạch Thu đến, bọn họ ngày nào cũng rất vui vẻ được khen ngợi.
Người nhà họ Hạ đều là vuốt lông lừa, càng đối tốt với họ lại càng muốn biện hiện tốt hơn.
Sau khi được khen, lập tức quay lại thay quần áo còn muốn được khen lần nữa.
Bạch Thu cũng rửa sạch thuốc trên người, loại thảo dược này thật là lợi hại, lúc trước bị muỗi đốt, bây giờ rửa sạch sẽ thấy cái vết sưng đỏ đã biến mất rất nhiều, dấu vết nhợt nhạt cũng không còn nữa.
Rửa mặt xong, Bạch Thu bắt đầu đi lấy nước công việc này đều do Hạ Trường Phong, trong nhà có một cái giếng, lắc nước từ trong bình vào một cái xô sạch, sau đó chiết vào thùng nước này.
Như vậy mấy lần Bạch Thu mệt quá chừng, cũng mai có thùng nước ngoài sân, nếu ra ngoài lấy nước thì mệt chết rồi.
Tiết Hải chín tuổi hơn một chút, Bạch Thu cho nó trông hai đứa nhỏ, một lúc sau ba đứa mới thay quần áo, quần áo sạch sẽ, thể hiện gen tốt của người nhà họ Hạ.
Bạch Thu nói: "Tụi em có thể giúp anh ngâm một ít đậu khô có được không?"
Bây giờ là bữa ăn tập thể, cỏ cây trên núi hay dưới nước đều thuộc sở hữu của công, chỉ một số ít hạt gieo ở sân sau nhà là thuộc sở hữu của gia đình.
Nghĩ gia đình họ là gia đình cán bộ thôn, bận việc mệt mỏi không mở được mí mắt, chăm sóc sân vườn cũng không dễ dàng.
Bọn họ trồng không nhiều lại sợ không có thời gian quan tâm tới sẽ hỏng, đành thu hoạch rồi phơi thành rau khô!
Cậu xuống bếp thấy trong một cái lọ nhỏ màu nâu có một lọ mỡ lợn dày hai ngón tay, trong cái bát bên cạnh có một sợi dầu, khi nhấc đáy nồi lên, có nửa bao gạo lứt, chục củ khoai, trứng gà,… Không có cái nào trong bếp, chắc là trong cái tủ nhỏ của nhà dì Lan.
Bạch Thu châm lửa múc nửa thìa mỡ lợn, đem mỡ lợn đung nóng bắt đầu cho đậu khô vào xào, nghe tiếng xèo xèo, trong nồi bốc lên một chút mùi thơm, bên cạnh hai cũ khoai tây được rửa sạch, cắt thành từng khối khoai tây để riêng.
Món mà Bạch Thu nấu là món đậu hầm Đông Bắc với rau khoai học được từ đời trước, nếu cho thêm ít cốm và thịt ba chỉ đợi chín rồi cho bột khoai vào, vo viên lại nó là một trong những món ăn yêu thích của cậu ở Đông Bắc.
Nhưng bây giờ nguyên liệu không đủ mà tay nghề của cậu vẫn còn, không đến mức khó ăn.
Bạch Thu đổ nước vo gạo lứt, đặt lên trên rau củ rồi hấp chín, khi bắc ra nồi sắt lớn sẽ thơm, khoai tây thích nát thì chỉ cần cho vào sau cùng.
Quay đầu lại, phát hiện ba tên nhóc đều ở trước mặt, liền nói: "Mấy đứa đi ra ngoài trước đi, ở đây khói dầu rất nhiều."
Hạ Tiểu Tam nói: “Anh Tiểu Bạch, em đói bụng quá à!” Nói xong liền sờ sờ bụng của mình, khi ngửi thấy mùi thức ăn liền nhịn không được dạ dày của nó trở nên không nghe lời kêu lên ục ùng ục.
Hạ Tiểu Tứ cũng là một vẻ mặt thèm ăn.
Bạch Thu nói: "Đồ ăn còn chưa nấu, anh Tiểu Bạch giao cho tụi em môt nhiệm vụ."
“Dạ!” Hạ Tiểu Tam đứng thẳng người, quả nhiên là cậu bé của thôn trưởng rất có kỷ luật, đang chờ Bạch Thu sai bảo bọn nó đi làm.
“Tụi em tìm hợp cơm trong nhà mang hết ra đây.” Hôm nay cả nhà họ Hạ đều không về, cậu phải mang cơm ra cho bốn người, Hạ Kiến Quốc, Lan Quế Chi, Hạ Trường Phong và Hạ Trường Hải, hôm nay nấu thêm một chút chắc là đủ...
“Vâng.” Sau khi nói xong, bọn nhóc đi đến nhiều phòng khác nhau để tìm hộp cơm trưa.
Tụi nhỏ vừa rời đi, Bạch Thu liền dặn dò từ phía sau: "Tìm được hộp cơm đi ra, không được xoay loạn."
"Em biết rồi, anh Tiểu Bạch."
Hạ Kiến Quốc còn không biết bọn nhỏ ngỗ ngược nhà mình ở bên cạch Bạch Thu lại nghe lời như vậy.
Bạch Thu vừa nấu cơm khói bốc lên nghi ngút.
Khói nấu qua mấy dặm có thể nhìn thấy, trong ruộng ai cũng mệt mỏi, đều mắng hai người nhà họ Tả.
Đang yên lành lại chọc tới trưởng thôn, kết quả làm mệt muốn chết mà vẫn chưa xong việc, bây giờ ai cũng muốn về nhà ăn cơm.
Hôm nay có nguyên nhân đặc biệt xã giao thêm một bữa cơm, nhưng là khoai lang luộc.Người trong xóm lần lượt ăn khoai, mặt mày tái mét khi thấy bữa ăn.
Có người nói: “Trưởng thôn nhỏ, chúng ta còn đang làm việc ở đây, để con gái về nấu cơm đi.” Người thể lực nặng nề như bọn họ không có đồ ăn vào bụng cũng không chịu nổi!
Chuyện này bọn họ cũng không dám nói với Hạ Kiến Quốc, hôm nay tâm tình không tốt, sợ trời đã khuya nên không còn mặt mũi mà nói.
Chỉ có thể tìm Hạ Trường Phong!
Hạ Trường Phong nói: “Một nhà nhiều nhất đi một người.” Trong thôn là như vậy, một người không xong việc, cả thôn ăn chung cơm, hiện tại còn đang tăng ca công việc có thể đến lúc 12 giờ đêm hôm nay mới xong.
"Được, tốt quá."
Khi biết tin, bọn họ vội vàng kêu người về nấu cơm, bố mẹ Tả Doanh Doanh vừa lười vừa muốn về, nhưng những người xung quanh đều từ chối và nói: “Cả nhà anh ở đây lười biếng kéo dài công việc, nhân lúc mọi người nghĩ ngơi còn không chịu làm việc đi? Nhanh lên, bây giời cho nhà anh khắc phục hậu quả.
"
"Đúng vậy, các người làm việc còn không nhanh bằng các cô nương."
"Cũng quá xấu hổ, ngươi còn mặt mũi tranh nhau về nhà, hôm nay ta ở đây nhìn xem hai người các ngươi ai sẽ đi?"
Những người siêng năng không thích làm việc với những người lười biếng.
Nếu không sẽ bị họ luyên lụy, họ sẽ phải làm việc nhiều hơn.
Nếu quá mệt mỏi, bọn họ nổi cáu.
Cha mẹ của Tả Doanh Doanh đang ở trong tổ, đừng nhìn mắng người lợi hại, còn không dám tranh cãi cùng thôn dân cố chấp, sắc mặt có chút xấu xí, gọi Tả Doanh Doanh: "Mày về nấu cơm đi.
Rồi nhanh chóng đem đồ ăn ra.
"
Sắc mặt của Tả Doanh Doanh đột nhiên thay đổi, cô ta là trọng sinh, đã nhiều năm không làm việc đồng áng, công việc đồng áng này không phải do người làm, đau thắt lưng, đau