Editor: ngao1702
Đợt kiểm tra này, người phàm sẽ gian nan hơn nhiều so với những tu sĩ đã tu luyện được một thời gian.
Có lẽ có người cảm thấy không công bằng, nhưng đây vốn là tu tiên giới, thực lực là tất cả, làm gì có công bằng chứ.
Có người từ khi sinh ra được ăn sung mặc sướng, tài nguyên tu luyện dồi dào dâng lên tận nơi, có người sinh ra lại nghèo nàn khổ sở, cố gắng vượt lên hoàn cảnh của mình, có ít người sinh ra đã thiên phú trời ban nhưng cũng có người thân thể tàn tật!
Vì vậy chút bất công này của tông môn đã hạn chế rất nhiều rồi.
Ít nhất, khoảng cách giữa người với người trong một tầng kiểm tra cũng nhỏ.
Còn phân chia theo cả tu vi và tuổi tác.
Quay trở lại về phía Thẩm Thanh Nhất.
Các vị trưởng lão nhìn qua thủy kính đều thắc mắc rằng nàng có đang lạnh hay là không.
Truyện chỉ đăng trên Wattpad và VNO.
Cũng không biết " thiên phú" này của nàng là tốt hay xấu, nhưng việc khác thường này đã khiến các vị đại năng lưu ý đến Thanh Nhất nhiều hơn, đây cũng là một chuyện tốt.
Ngược lại các vị kim đan trưởng lão, phong chủ không khỏi đem ánh nhìn đặt trên thân mấy vị lão tổ nguyên anh.
Lần này việc quan trọng là chiêu thu đệ tử cho việc lão tổ kia.
Hạ Tinh Thần có chút khẩn trương nhìn Nhàn Từ.
"Thế nào? Nhàn sư huynh, nhưng có nhìn ra vị nào là đệ tử định mệnh của sư huynh ta?"
Một bên các vị tu sĩ kim đan, nguyên anh dựng lỗ tai lên nghe ngóng.
Nhàn Từ nghe vậy, nhìn về phía thủy kính trên đại điện mấy vòng.
Chân mày hơi nhíu lại.
"Ai! Sư huynh! Ngươi đừng cau mày a!"
Hạ Tinh Thần sợ nhất là vị sư huynh thần côn này của hắn cau mày.
( thần côn là mấy người bói toán, làm phép, tính mệnh như cô đồng vậy á)
Vị sư huynh vạn năm cô độc nhà hắn mãi mới nghênh đón được đệ tử chân truyền duy nhất trong đời, hắn là sư đệ, nhìn thấy hoàn cảnh như vậy,còn gấp hơn so với chính chủ.
Đây là chuyện gì a?
Có thể không quản sao, một chi của bọn họ đến thế hệ này, chỉ có hai người là hắn và sư huynh, các vị lão tổ sư thúc sư bá khác đều tiến giai hóa thần, rời đi nơi này tới Vực Trung Ương rồi.
Bây giờ sư huynh mãi mới có duyên với đệ tử, đã thế tính tình thì lạnh lùng, không hiểu đối nhân xử thế, người sư đệ là hắn phải gánh trách nhiệm chứ sao.
Hạ Tinh Thần lần thứ hai cảm thán, đáng tiếc sư phụ không ở, bằng không, nhìn thấy bộ dáng này của hắn nhất định là sẽ vui sướng thốt lên: ngươi cuối cùng cũng trưởng thành!
Nhàn Từ nhìn về phía thủy kính, đôi lông mày