Sáng sớm, Thẩm Thanh Nhất thu thập xong tất cả, chạy tới thư viện.
Chờ đến thư viện cửa lớn còn không có mở ra.
Thẩm Thanh Nhất đứng tại một bên cánh cửa thư viện thật cao kia.
Mặt trời từ từ mọc lên ở phương đông, có một sợi ánh nắng xuyên qua vạn vật, chiếu rọi xuống bên trên cửa chính thư viện cửa.
" Thư viện Thanh Chí " bốn chữ thật lớn, dưới ánh mặt trời chiếu sáng trở nên rạng rỡ.
Ánh mắt nàng cũng theo đó mà dần dần sáng tỏ.
Đây là bước tiến đầu tiên của nàng ở cái thế giới này!
"Đạp đạp đạp!"
Đằng sau truyền đến tiếng bước chân.
Thư đồng có chút khó hiểu nhìn về phía tiểu cô nương đứng tại cửa chính thư viện.
"Tiên sinh, ta nhớ kỹ thư viện của chúng ta chưa từng có một đứa bé như thế a?"
Chẳng lẽ là người trong nội viện.
Chỉ là võ giả trong nội viện không phải đi từ cửa Đông vào sao?
Lão tiên sinh nhìn xem đứa nhỏ đứng dưới bức tường cao, gõ nhẹ quần áo trên thân.
" Trước kia không có, từ hôm nay trở đi liền có.
"
Thư đồng tựa như hiểu rõ cái gì đó, đi theo sau lưng lão tiên sinh tiến vào.
Nghe đến tiếng bước chân, Thẩm Thanh Nhất ngẩng đầu.
"Nếu đã đến rồi, liền đi vào đi.
"
Thẩm Thanh Nhất vội vàng đuổi theo bước chân của lão tiên sinh.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là tiểu đồng dọn dẹp ở đây, ngươi có thể gọi ta một tiếng Tề lão, trong thư viện này cần vệ sinh sạch sẽ, mỗi ngày phải quét nhà lau nhà hai lần.
Nếu là có công việc khác cần làm ta sẽ nói cho ngươi.
"
"Rõ chưa?"
Thẩm Thanh Nhất liền vội vã gật đầu.
Nhìn thấy nàng nghe lời như thế, đôi mắt lão tiên sinh chĩu xuống một trút.
Hắn cũng không biết chính mình tại sao lại nhận đứa trẻ này làm tiểu đồng.
Rõ ràng nàng không có tu vi, trên thân không có linh lực dao động, nhìn xem quần áo bên ngoài cũng không giống là người có bối cảnh.
Là kẻ đáng thương?
Trong tu tiên giới này, kẻ phàm nhân đáng thương nhiều vô số, so với nàng, còn rất nhiều người thảm hại hơn.
Tề lão nhấp môi cười.
Có lẽ là hắn phát hiện ra trên người nàng có nhiều hơn người khác một thứ gì đó!
Thẩm Thanh Nhất đứng ở sau lưng lão tiên sinh, nghe tiếng đọc sách trong thư viện, trong lòng yên tĩnh không thôi.
Đôi lúc nàng cũng sẽ lấy hộ một vài thứ giúp thư đồng của lão tiên sinh.
Thư đồng kia tên là Triệu Ký, là thư đồng duy nhất của Tề lão trừ nàng ra, ngày bình thường cũng giúp đỡ lão tiên sinh dạy bảo những đứa trẻ này, thỉnh thoảng hắn cũng làm những công việc được giao riêng.
Sau nhiều lần quan sát, Triệu Ký đoán rằng hoàn cảnh của Thẩm Thanh Nhất có lẽ chẳng ra làm sao, nên ngày bình thường cũng sẽ giúp nàng trông nom một hai.
Thẩm Thanh Nhất rất trân quý cái cơ hội mà nàng vất vả mới có được này, đồng thời trong lúc rảnh rỗi nàng sẽ học tấp thêm các kiến thức mới
Không thể không nói, đi theo Tề lão làm tiểu đồng giúp việc, so với trốn tại góc tường hoặc là ngồi bên ngoài tường cao nghe lén, việc học tập có tác dụng và nhanh hơn nhiều lắm.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, những tháng ngày vừa bình tĩnh vừa sôi động, phong phú trôi qua thật nhanh.
Chớp mắt đã từ ngày hè chói chang đến mùa đông khắc nghiệt.
Bên trong khốn Bắc Vực này có thật nhiều người không tu luyện được ở trong các thành, các trấn nhỏ, bởi vì hai bên liên kết, một số