Xuyên Thành Túi Khóc Nhỏ Thích Khóc Của Vai Ác

Chương 52


trước sau

Sở Huyền ngơ ngác nhìn quầng sáng trước mặt, bóng người bị chia thành nhiều phần, nhưng c.ậu mơ hồ có thể nhận ra khí tức hung hãn và đáng sợ đó, chính là Nhan Mộng Sinh.

Nhan Mộng Sinh nhìn vào khuôn mặt của Sở Huyền dừng lại khoảng ba giây.

Trong xe thoang thoảng mùi rượu, mùi rượu ngọt ngào này khiến người ta có chút mê muội, xộc vào khoang mũi khiến hắn vì say mà th.ở dốc.

Sở Huyền mơ hồ nhìn thấy một chai nước khoáng trước mặt, đưa tay chạm vào mới biết là tay của Nhan Mộng Sinh, lười nhác mà dựa vào cửa xe, nhỏ giọng nói: "Em muốn uống nước."

Nhan Mộng Sinh th.ở dài, đem nước khoáng một bên mở ra đưa cho Sở Huyền, phát hiện Sở Huyền không có để ý đến hắn.

"Còn muốn anh đút cho em sao?" Nhan Mộng Sinh hỏi.

Ánh sáng chiếu rõ nét mặt của hắn, nhưng trong mắt Sở Huyền hắn chỉ là một bóng người mờ ảo biết nói.

Sở Huyền tiếp nhận, uống mấy ngụm, hơn nữa Nhan Mộng Sinh đem cửa sổ xe mở ra, mùi rượu bên trong xe thực mau tan hết, gió lạnh thổi quét cùng nước lạnh vào cổ họng khiến Sở Huyền tỉnh táo lại một ít.

Nhan Mộng Sinh ánh mắt thâm trầm, thanh âm có chút trầm xuống, "Em uống nhiều rượu như vậy làm gì?"

Sở Huyền vô tội bĩu môi, cuối cùng lại nhấp một chút, "Em không từ chối được."

Trên người c.ậu đã sớm không còn chút sức lực gì, thân mình đều mềm nhũn, chỉ có thể dựa cửa xe mới có thể không ngã.

Nhan Mộng Sinh nhìn Sở Huyền uống say thành như vậy, hơn nữa nghĩ đến cảnh một người đàn ông ôm eo Sở Huyền eo, rất tình tứ, trong lòng hắn dâng lên một cơn tức giận khó giải thích được, hắn tuyệt đối sẽ không để người khác chạm vào mình, hơn nữa hắn còn giận những người đó còn chuốc say Sở Huyền rồi vòng tay ôm lấy c.ậu.

Tóm lại là rất tức giận.

"Lần sau không cho lại uống nhiều như vậy," Nhan Mộng Sinh vừa nói vừa cau mày nhìn thẳng vào mặt Sở Huyền, thật khó để hắn tưởng tượng ra điều gì sẽ xảy ra nếu Sở Huyền uống quá nhiều và lần sau hắn không ở bên cạnh.

Sở Huyền nhìn Nhan Mộng Sinh với đôi mắt mở to như một con cừu nhỏ, lẩm bẩm một câu Nhan Mộng Sinh cũng nghe rõ ràng, "Có lẽ... không có... lần sau."

Nhan Mộng Sinh vừa muốn giúp Sở Huyền c.ởi bỏ đai an toàn, đôi tay mới vừa mới đặt trên eo Sở Huyền, liền nghe được trên đầu truyền đến giọng nói mang theo một chút thú vị, "Cho dù có anh cũng không biết a."

Nhan Mộng Sinh nhíu chặt mày, đem đai an toàn của Sở Huyền mở ra, ngước mắt nhìn Sở Huyền, vươn tay phải thực nhẹ mà nhéo mặt Sở Huyền, sắc mặt âm trầm phảng phất như bão cát tiến đến.

"Anh không cho em uống nhiều như vậy." Thấy Sở Huyền vẫn là lười nhác không muốn phản ứng hắn, Nhan Mộng Sinh trên tay hơi hơi dùng lực, không ngờ lại véo da thịt non mịn của Sở Huyền một cái thật đau đau.

Sở Huyền lạnh mặt đánh tay hắn, ánh mắt thực lạnh, khuôn mặt vốn đang ngái ngủ trở nên lạnh lùng sắc bén, đồng thời duỗi ra hai tay nhéo mặt nhéo Nhan Mộng Sinh.

"Anh lại nhéo một lần nữa thử xem!" Sở Huyền hừ một tiếng.

"......"

Nhan Mộng Sinh nhìn thấy Sở Huyền phát giận hoàn toàn không dám lên tiếng, hai tay ngoan ngoãn mà đặt ở bên cạnh, vẫn không nhúc nhích.

Sau khi Sở Huyền uống say, tính tình sẽ cáu kỉnh hơn bình thường, trước mắt là, Nhan Mộng Sinh chỉ có thể nhường c.ậu, dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy.

Nhan Mộng Sinh nhẹ nhàng kéo tay Sở Huyền xuống, thuận tiện vu.ốt tóc Sở Huyền xuống, vu.ốt tóc

Cuối cùng, hắn xoa xoa bên má bị đau do bị véo của Sở Huyền.

Nhưng nhìn Sở Huyền tức giận như vậy hắn có chút...... Vui vẻ?

Cũng cũng chỉ dư lại hút sức lực này đó để làm ầm ĩ, Sở Huyền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ,, Nhan Mộng Sinh ở xe bên ngoài làm điếu thuốc, dùng đôi chân thon thả đặt trên mặt đất, dựa vào xe nhìn Sở Huyền qua làn khói.

—— Hiện tại hắn cảm thấy mình thực sự kỳ quái, d.ục vọng chiếm hữu và bảo vệ Sở Huyền của hắn quá mạnh, mạnh đến mức không bình thường.

Đại khái là từ khi nào như vậy? Kí ức trong đầu chậm rãi phát lại, cảnh tượng trước mắt có chút mơ hồ, tựa hồ là Sở Huyền học cấp ba cùng lúc hắn quay trở về.

Lúc ấy cũng là lần đầu tiên Sở Huyền uống rượu, ngày hôm sau khi hắn về đến nhà mới biết được.

Ký ức trở lại mấy năm trước.

Hắn trở lại Nhan gia, Sở Huyền nói rằng c.ậu đã đi ăn với bạn bè, nhưng hắn không ngờ rằng c.ậu sẽ uống một chút rượu khi quay lại, nhưng c.ậu cũng không nói là sẽ uống nhiều như vậy, lúc ấy hắn cũng không để ý, chỉ là nói c.ậu còn nhỏ có thể không uống rượu liền không cần uống.

Sở Huyền nói rằng c.ậu thực sự uống rất ít, bạn của c.ậu đã thất tình, vì vậy c.ậu chỉ uống hai ly với anh ta.

Vào lúc ban đêm đều đã sớm mà tắm rửa rồi ngủ.

Nhưng đến nửa đêm, đột nhiên có người bước vào phòng hắn, ôm hắn thân mật như ôm một con gấu bông.

Lúc ấy hắn mới giật mình tỉnh giấc, vừa định ngồi dậy bật đèn thì bị thiếu niên dùng tay chân đè gắt gao.

Sau khi làm quen với bóng tối, anh ta nhận ra rằng người đè lên người của hắn chính là Sở Huyền.

Khi đó Sở Huyền đã rút đi vẻ non nớt, ngũ quan hình dáng rõ ràng, nửa khuôn mặt vùi vào gối nhưng không giấu được vẻ ngoài ưa nhìn.

Nhan Mộng Sinh cùng c.ậu mặt đối mặt, mới vừa đem chân Sở Huyền đẩy đi xuống, ai biết c.ậu lại đè lên lại, hai người tiến lại gần hơn, ngay cả má hắn cũng bị môi của Sở Huyền chạm đến, có thể mơ hồ cảm thấy hơi th.ở đều đặn của c.ậu, cùng đôi môi mềm mại và ấm áp đó.

Khoảnh khắc ấy, trong lòng hắn dâng lên một niềm vui không thể giải thích được, đó là một loại vui sướng mà hắn chưa từng trải qua.

Cả đêm hôm đó hắn ngủ không ngon, sáng sớm đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cảm giác phát hiện có chuyện kinh khủng điên cuồng nuốt lấy hắn.

Bởi vì hắn ý thức được Sở Huyền đối với hắn không chỉ là em trai, mà có thể có một sợi dây tình cảm sâu sắc hơn và khó có thể tưởng tượng hơn.

Hắn chỉ ở lại một ngày, đến ngày rời đi, anh ôm Sở Huyền lần cuối, tim vẫn đập cuồng nhiệt, hắn rất sợ hãi, cuối cùng lựa chọn bỏ trốn.

Nhưng bây giờ.

Khoảnh khắc hắn gặp lại Sở Huyền n, ý nghĩ rằng những suy nghĩ mất tập trung mà hắn từng nghĩ trước đây có thể bị thời gian xóa sạch lại trỗi dậy lần nữa, cảm giác điên cuồng đó không còn kiểm soát được
nữa, hắn cũng không thể lại lừa gạt chính mình rằng hắn đối với Sở Huyền chính là có tình cảm khác, không phải tình cảm đối với em trai mình.

Nhan Mộng Sinh ánh mắt nhìn như không chút để ý, nhẹ nhàng rơi vào người trong xe, nhưng thực ra trong mắt tràn đầy chật vật cùng phiền muộn.

Tiểu Huyền còn cái gì cũng đều không hiểu.

Nếu có thể, hắn hy vọng mối quan hệ đáng lẽ không nên nảy sinh này sẽ do chính hắn gánh chịu.

Nhan Mộng Sinh mí mắt cụp xuống, lưng hơi khom xuống, tựa hồ có chút suy sụp cùng cô độc, dập tắt tàn thuốc, làn khói cuối cùng chậm rãi biến mất.

Sau khi lấy một chiếc khăn ướt từ trong xe và lau tay sạch sẽ, hắn đến chỗ phụ lái ôm lấy Sở Huyền, rồi đi bộ trở lại Nhan gia.

Trời đã khuya, trong biệt thự không có người làm nên không ai nhìn thấy Nhan Mộng Sinh một đường ôm Sở Huyền trở lại tòa nhà, cuối cùng nhẹ nhàng đặt c.ậu lên giường, nhẹ nhàng c.ởi giày cho c.ậu, sau đó đắp chăn lên, lại nhìn chăm chú trong chốc lát lúc sau mới rời đi.

Nửa đêm.

Sở Huyền muốn đi WC, híp mắt tìm cửa, cuối cùng rửa tay xong liền ngẩn người trở về, hai mắt càng thêm không mở ra được, đẩy cửa ra liền ngáp một cái, trong mắt đầy hơi nước, quen thuộc mà bò lên trên giường, kéo chăn bông qua người.

Nhan Mộng Sinh: "......"

Đang ngủ say, Nhan Mộng Sinh lại cảm thấy lạnh, mở mắt quay đầu nhìn, phảng phất trở về mấy năm trước, nhìn thấy người giật chăn của mình một lần nữa, lần này anh không thể nhịn được bật cười.

Nhan Mộng Sinh xoay người, tay trái chống gương mặt, nhìn Sở Huyền đang còn ôm chăn ngủ ngon lành, cảm thấy không còn buồn ngủ nữa.

Nhan Mộng Sinh không biết chính là, Sở Huyền không chỉ đến phòng của hắn khi c.ậu say rượu mà còn thường xuyên trở lại nhầm phòng sau khi đi vệ sinh vào lúc nửa đêm, bởi vì khi còn nhỏ thường xuyên ở bên nhau ngủ về sau làm Sở Huyền sinh ra tiềm thức.

Bình thường còn tốt, chỉ có ở nửa đêm đi tiểu đêm lúc sau sẽ đi nhầm phòng. Sở Huyền mỗi lần tỉnh lại nhìn thấy chính mình ở phòng Nhan Mộng Sinh, đều sẽ tưởng c.ậu mộng du, cũng cảm thấy thái quá.

Nhan Mộng Sinh đưa tay phải ra thận trọng chọc qua, động tác rất nhẹ, nhẹ đến mức gần như không thể nhận ra, tay đặt lên tóc thiếu niên, vu.ốt nhẹ hai lần. Sau đó, hắn chậm rãi trượt xuống, dùng mu bàn tay vu.ốt ve gò má mịn màng của Sở Huyền, cuối cùng dùng lòng bàn tay che cả mặt.

Nhan Mộng Sinh không làm gì cả, chỉ lẳng lặng nghe tiếng th.ở nhẹ nhàng đều đều của người trước mặt sau khi chìm vào giấc ngủ, mùi rượu nhàn nhạt tỏa ra từ người c.ậu, hắn không ghét mùi rượu này, hòa cùng với đó là hương thơm nhẹ nhàng trên người Sở Huyền giống như một loại dược liệu tạo nên bầu không khí lãng mạn.

Nói cách khác, hắn cái gì cũng không dám làm, hắn sợ làm xong, vĩnh viễn không thể quay về quá khứ.

—— hắn có thể khắc chế.

Sở Huyền trong lúc ngủ dường như cảm thấy chiếc chăn dưới chân không thoải mái, vì vậy c.ậu lại thay đổi tư thế, kết quả là sau khi thay đổi tư thế, c.ậu đã chạm vào người của Nhan Mộng Sinh, Sở Huyền bất giác đặt chân lên đó, cũng di chuyển tay trái của mình qua.

Lần này hai người ôm nhau rất chặt, gần như kề sát vào nhau, nhưng vì Nhan Mộng Sinh cao hơn Sở Huyền nửa cái đầu nên Sở Huyền lúc này ntrông như một chú mèo con nép vào lòng người khác, thậm chí còn dụi dụi mặt vào n.gực Nhan Mộng Sinh được hắn ôm chặt hơn nữa, vừa dễ thương lại vừa nũng nịu.

Có vẻ như c.ậu đã tìm được tư thế thích hợp nên ngủ rất say.

Nhan Mộng Sinh liền như vậy nhìn Sở Huyền, như thể hắn nhìn mãi không chán, vì vậy hắn cả đêm không nhắm mắt.

Cuối cùng, nhìn ánh sáng yếu ớt sau rèm cửa, hắn lấy điện thoại di động ra thấy đã hơn bốn giờ, cũng là lúc đưa Sở Huyền trở về phòng của mình.

Nhan Mộng Sinh đứng dậy khỏi giường, đi đến bên Sở Huyền càng gần một mép giường khác, tay trái của hắn ấy luồn qua đầu gối của Sở Huyền đầu gối cong, tay phải của hắn cũng từ từ luồng qua lưng của Sở Huyền, muốn ôm công chúa của mình trở về phòng.

Sở Huyền trong lúc ngủ mơ cảm giác được trên người bị chạm vào, vì thế giật giật thay đổi cái tư thế, phát hiện ra rằng ai đó vẫn đang chạm vào mình.

Thiếu niên trên giường đầu tiên là nhíu mày, sau đó từ từ mở đôi mắt ngái ngủ, nhìn thấy trước mặt là một khuôn mặt tuấn tú, chủ nhân của khuôn mặt này còn đang làm gì đó với c.ậu.

— đây là ai?

— C.ậu đang nằm mơ sao?

— từ từ, này hình như là Nhan Mộng Sinh.

Sợ tới mức Sở Huyền cả kinh, đừng nói là buồn ngủ, hai mắt mở to, vươn tay đẩy Nhan Mộng Sinh, kinh hô một tiếng: "Anh làm gì vậy?"

Lúc này, người nào đó lập tức ôm lấy Sở Huyền từ trên giường.

Hắn cứng đờ mà cúi đầu, đôi mắt đen cụp xuống của anh va chạm với đôi mắt ướt át có chút sợ hãi của Sở Huyền, giữa hai người có sự xấu hổ vô tận.

Sở Huyền: "......"

Nhan Mộng Sinh: "............"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện