Xuyên Thành Túi Khóc Nhỏ Thích Khóc Của Vai Ác

Chương 57


trước sau

Sau khi bị bị Sở Huyền từ chối cảm xúc của Xa Ôn Thư hạ xuống một thời gian.

Thấy con trai bận rộn ở công ty, điên cuồng làm thêm giờ đến mức tê liệt bản thân, cha của Xa Ôn Thư th.ở dài tranh thủ thời gian rảnh rỗi của anh để gọi anh sang một bên. 

Xa Ôn Thư: "Ba, có chuyện gì sao?"

Ba Xa vỗ vỗ bả vai Xa Ôn Thư, "Mặc dù vai cứng, nhưng nó không thể gánh vác mọi thứ, vì vậy hãy cho bản thân thời gian nghỉ ngơi."

Ánh sáng trên cao chiếu xuống, chỉ chiếu tới nửa khuôn mặt Xa Ôn Thư, rất khó để mọi người nhìn rõ biểu cảm của anh ấy, vẻ mặt anh ấy rất bình tĩnh, anh ấy im lặng một lúc, cuối cùng nói: "Được."

Biểu tình ba Xa hòa ái, "Đúng rồi, nghe nói Nhan Ba gần đây thân thể hình như không tốt lắm, con thay ba đi xem thử, hôm nay ba muốn ra ngoài một chuyến."

Xa Ôn Thư cả người cứng đờ, tưởng tượng đến Nhan gia, nghĩ đến việc sẽ gặp tiểu Huyền, tưởng tượng đến lúc ấy tiểu Huyền nhìn anh lúc đó ánh mắt đó và sự từ chối không do dự của c.ậu...

"Nhớ rõ mua nhiều trái cây chút." Ba Xa không có nhìn ra biểu tình Xa Ôn Thư do dự giãy giụa, ông chỉ nghĩ rằng anh đang nghĩ về trái cây gì.

"...... Được." Xa Ôn Thư trả lời có chút chần chờ, nhưng ba Xa nhìn không ra.

"Đúng rồi, ba xuất ngoại mấy ngày nay con hãy chăm sóc bản thân thật tốt, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, biết không?" Giọng nói của người đàn ông giữa những thăng trầm của cuộc đời có chút dịu dàng.

Xa Ôn Thư hơi ngẩng mặt lên, ánh sáng chiếu vào cả khuôn mặt anh, cuốn đi làn sương mù vừa rồi, anh mỉm cười: "Con biết rồi ba."

Sau khi trọng sinh, điều duy nhất khiến anh may mắn chính là có thể gặp lại cha mẹ mình. Kiếp trước mình không kịp báo hiếu với họ, kiếp này nhất định phải đối xử tốt với họ, dù sao người nhà cũng không chịu nổi oan ức.

......

Biệt thự.

Sở Huyền cảm thấy hành động này quá xấu hổ và nguy hiểm, c.ậu cử động cổ tay phát hiện mình không thể thoát khỏi bàn tay to lớn của Nhan Mộng Sinh, c.ậu một bên ở trong lòng phun tào lực tay của Nhan Mộng Sinh thật lớn, sợ rằng sẽ xảy ra điều gì đó không thể diễn tả được, vậy c.ậu tuyệt đối có thể khóc thành Trường Giang Hoàng Hà.

Hơn nữa lại nghĩ đến trước kia bạn hiện tại của c.ậu cùng c.ậu nói cái gì mà mông bị đau, tuy rằng không có nói với c.ậu tỉ mỉ, nhưng c.ậu nhìn thấy dấu dâu tây trên cổ nam sinh, nghĩ cũng không cần suy nghĩ.

Lại tưởng tượng người đàn ông phía sau c.ậu này, ra tay mạnh như vậy, nếu thật sự xảy ra chuyện thì sao?

Sở Huyền điên cuồng động não tự hỏi, tim đập như chiêng trống, cuối cùng nghĩ, nếu đáng thương cũng không được... Sở Huyền hơi hơi quay đầu lại, khuôn mặt lạnh xuống, tiếng nói cũng đè thấp vài phần.

"Anh làm đau em."

Những lời đúng như c.ậu tưởng rằng hữu dụng như vậy, hiển nhiên c.ậu có thể cảm giác được sức lực trên cổ tay dần dần buông lỏng, Sở Huyền tiếp tục nói: "Anh buông em ra, em có thể nói với anh nguyên nhân em không đồng ý với anh."

Những lời này rất hữu dụng, người đàn ông phía sau quả nhiên buông lỏng tay ra. Sở Huyền lắc lắc có chút đôi tay đau nhức, từ nửa quỳ chuyển sang ngồi trên mặt đất, đối mặt với Nhan Mộng Sinh.

Chiếc áo sơ mi cổ tròn màu xanh đậm mà Nhan Mộng Sinh đang mặc đã có vài nếp nhăn ở n.gực do vừa rồi hai người giằng co qua lại.

Chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, tóc trên trán người đàn ông đen cũng có chút hỗn độn, nhưng mà ánh mắt lạnh lùng vẫn luôn nhìn c.ậu.

Sở Huyền bị nhìn chằm chằm như vậy, vội vàng dời tầm mắt, từ dưới đất đứng lên, nói: "Chúng ta ra ngoài vừa ăn cơm vừa nói chuyện đi."

Lựa chọn một nhà hàng thịt nướng.

Trời đã về khuya, trong quán thịt nướng có rất nhiều người, thịt sống được nướng không ngừng phát ra tiếng xèo xèo, dầu bắn tí tách, xung quanh còn có tiếng nói chuyện của những người khác.

Ánh đèn chiếu sáng đôi má hơi ám khói vì uống rượu của Sở Huyền, Nhan Mộng Sinh cũng uống gần bằng c.ậu, làn da trắng nõn lạnh lùng không có chút ửng hồng, đôi mắt lạnh lùng không có chút khác biệt nào so với trước, vẫn sâu thẳm và sâu lắng như cũ, hai người tửu lượng chênh lệch vào lúc này liền rõ ràng.

Sở Huyền lần lượt uống ba chai bia, rót cho mình một chai mới, đang định uống thì bị Nhan Mộng Sinh ra tiếng ngăn lại.

Nhan Mộng Sinh thấy c.ậu uống một ly xuống bụng, dường như không có ý muốn dừng lại, "Uống như vậy được rồi."

Ý thức của Sở Huyền vẫn còn rõ ràng, nhưng mặt và cổ c.ậu phủ một màu đỏ bất thường, tay c.ậu bưng ly rượu, ngước mắt nhìn về phía Nhan Mộng Sinh, sau đó đặt ly rượu xuống bàn, lại nhìn ly rượu còn đang sủi bọt nhỏ, tuy giọng nói rất nhỏ nhưng đầu bên kia vẫn có thể nghe rõ.

"Em không thể thích anh được." Sở Huyền nói xong, trong n.gực có chút ngột ngạt, hai mắt lấp lánh, so với trước kia thanh minh hơn, lại một ngụm uống cạn ly rượu trên bàn.

Ngón trỏ của Nhan Mộng Sinh khẽ di chuyển, hắn nhíu đôi mày đẹp với vẻ mặt bình tĩnh, hai người dường như đang thương lượng, giọng anh lạnh lùng: "Tại sao?"

Sở Huyền nhíu mày do dự, cuối cùng lựa chọn tiết lộ một số tin tức, "Em và anh từ đầu tới đuôi không phải người cùng một thế giới, chú định này khiến chúng ta không thể ở bên nhau."

Nhan Mộng Sinh lẳng lặng mà nghe Sở Huyền nói tiếp tục.

Sở Huyền nhướng mắt, vô cùng nghiêm túc, vẻ nghiêm túc chưa từng có, lộ ra vẻ bất an nói: "Anh hai, anh có thể có người thích hợp hơn, nhưng người đó nhất định không phải em."

Lời này nói xong, hai người đều trầm mặc, thật giống như chiến tranh lạnh giữa các cặp vợ chồng.

Thịt trên nồi không còn phát ra tiếng xèo xèo, được nướng hoàn toàn cho đến khi ngửi thấy mùi khét, thậm chí giấy trắng ban đầu cũng chuyển sang màu vàng và đen.

Người phục vụ đã đi tới, đầu tiên là cười với hai người rồi đổi một tờ giấy mới.

Chính là Sở Huyền sớm đã không có ý định tiếp tục ăn, đổi sang tờ giấy mới hay không cũng không quan trọng, c.ậu nhìn người đàn ông trước mặt.

"Mặc kệ anh tin hay không, chúng ta là không có về sau."

Sở Huyền vừa nói xong, bầu không khí giữa hai người lập tức đông cứng lại, thậm chí những người xung quanh cũng cảm thấy bọn họ giống như một đôi người xa lạ cùng nhau ăn cơm.

Sở Huyền nói hết những gì muốn nói, không muốn tiếp tục đề tài nhàm chán này, c.ậu hít một hơi thật sâu, tưởng tượng những gì mình đã làm trước đó rồi nói: "Anh... em no rồi." Chính là như c.ậu vừa nói xong, mới phát hiện từ anh trai cũng đã thay đổi.

"Chúng ta nên về nhà."

Sau khi tài xế đến, Nhan Mộng Sinh cùng Sở Huyền không nói
lời nào trong suốt thời gian đó.

Sở Huyền ngồi ở bên cửa sổ, nhìn cảnh tượng vụt qua phía sau, con đường phía trước càng ngày càng ít xe cộ, c.ậu quay đầu lại nhìn, người đàn ông bên cạnh vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng không ngừng nhìn về phía trước.

Chẳng mấy chốc, xe đã đến nơi ở của Sở Huyền.

Sau khi xuống xe, Sở Huyền nhìn thấy người đàn ông đi đến trước mặt mình, mặc đồ đen như thể giấu hắn trong bóng tối, mặc dù Sở Huyền cảm thấy hơi khó chịu nhưng c.ậu thực sự hy vọng rằng hắn ta sẽ ngừng thích mình, nếu họ họ gặp nhau ngoài đời, thì c.ậu nhất định sẽ ở bên Nhan Mộng Sinh mà không nói một lời.

Nhưng đây là một thế giới sách ảo.

Gió đêm có chút lạnh, thổi đến trên gò má nóng bỏng của c.ậu, giống như một bàn tay mát lạnh, vô cùng ôn nhu, góc áo nam nhân trước mặt cũng bị gió lay động, cuối cùng dừng lại dưới ánh nhìn chăm chú của Sở Huyền.

Người đàn ông trước mặt quay lại ngay lập tức ôm Sở Huyền vào lòng.

Nhan Mộng Sinh không dùng bất kỳ lực nào, hai người ôm chặt lấy nhau, Sở Huyền đột nhiên rơi vào một cái ôm rộng rãi và an toàn, ngửi thấy mùi gỗ thơm mát của đối phương, hai tay c.ậu như đông cứng giữa không trung, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên ôm hay không.

Trong gió đêm đen kịt, giờ phút này, tựa hồ cái gì đều có thể mặc kệ, chỉ có người trước mặt lạnh như băng ôm ấp là chân thật.

Cái ôm này ổn định và ấm áp, lại thêm chút rượu, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng làm Sở Huyền bỗng nhiên tham lam cái ôm này, thậm chí còn tưởng rằng sẽ như vậy, có lẽ mình cứ ở trong vòng tay của người này cho đến hết đời cuộc đời mình.

"Anh......"

Sở Huyền thật sự rất muốn nói cho Nhan Mộng Sinh biết danh tính thực sự của chính mình, c.ậu là xuyên thư, c.ậu có tên riêng của mình, còn có bộ dáng của chính mình.

Một giọng nói trầm ấm dịu dàng của một người đàn ông vang lên bên tai anh, "Nói đi, anh đang nghe đây."

Sở Huyền thật muốn dùng cảm giác có chút mơ hồ của rượu để nói ra tất cả những điều này, cũng theo đúng như trong lòng c.ậu nghĩ, đem một ít nói ra.

"Em thật ra không phải là Tưởng Huyền......"

Nhan Mộng Sinh hai tay hơi hơi siết chặt eo của c.ậu.

Nhưng nói xong câu này, c.ậu lại cảm thấy trong lòng nhói lên, đau đớn như bị bóp nghẹt trong tim, không thể nói tiếp được nữa. Thanh âm dần dần trầm xuống, cảnh tượng trước mắt Sở Huyền trở nên mơ hồ, đôi đồng tử sáng ngời vốn có dần dần tối đi, c.ậu nhắm mắt lại, hôn mê bất tỉnh.

Chờ đến khi tỉnh lại, trời đã sáng rõ, Sở Huyền đã thay một chiếc áo cổ tròn màu trắng và tay ngắn nằm trên giường, Nhan Mộng Sinh đã không thấy đâu, chỉ có một mình c.ậu trong phòng.

Sở Huyền bắt đầu suy nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra tối qua, c.ậu có chút không chắc mình hôn mê vì đã nói điều gì đó mà c.ậu không nên nói, hay vì c.ậu đã ngất đi vì uống rượu đêm qua.

C.ậu thấp giọng nói câu, "Tôi xuyên thư, tôi là Sở......"

Trong lòng đau nhói quen thuộc lại làm c.ậu lần nữa ngất đi.

Khi c.ậu tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối, lúc này Nhan Mộng đang canh giữ bên giường c.ậu, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt thâm thúy lo lắng của Nhan Mộng Sinh.

Người đàn ông nắm lấy tay c.ậu, tay còn lại đặt lên trán c.ậu, "Em bị bệnh sao? Sao lại ngất cả một ngày vậy?"

Sở Huyền muốn vươn tay ra, lại bị hắn túm chặt, nhịn không được cười lên một tiếng, "Anh hai, tay cũng không muốn buông ra sao? Em lại không có việc gì đâu."

Nhan Mộng Sinh trong mắt tràn đầy dò xét, ánh mắt chớp động hai lần, nói: "Không có việc gì." Nghĩ đến tối hôm qua c.ậu nói cái gì đó, "Em tối hôm qua nói cái gì... "

Sở Huyền rất sợ c.ậu nói cái gì nữa lại lần nữa té xỉu, vội vàng giải thích nói: "Ngày hôm qua nói gì đó em không nhớ được, anh có thể lý giải vì em rượu nói bậy là được rồi."

Nhan Mộng Sinh: "......"

Nhan Mộng Sinh đột nhiên khẽ cười một tiếng, lông mày nhướng lên đầy ẩn ý, "Anh còn chưa nói, em đã thừa nhận"

Sở Huyền: "...... Em không nhớ rõ em nói cái gì."

Nhan Mộng Sinh đem canh mới vừa nấu một hồi lâu bưng lên, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng chậm rãi dùng muỗng múc canh, trên mặt biểu tình thật không đứng đắn.

"Em tối hôm qua nói thích anh, nhưng là không muốn thừa nhận."

Sở Huyền đôi mắt đẹp trợn tròn, c.ậu... C.ậu tại sao không nhớ mình đã nói câu này? Người đàn ông Nhan Mộng Sinh này còn học được cách nói dối nữa hả, nếu không phải c.ậu căn bản không quên hết, có ký ức về đêm qua, có lẽ c.ậu thực sự có thể bị lừa.

Nhan Mộng Sinh cong lên thành một đường cong đẹp đẽ, cả khuôn mặt đều bị nụ cười tà ác này nhuốm đầy tình cảm, ngay cả ánh mắt lãnh đạm cũng dịu đi rất nhiều, "Ngày hôm qua em nói muốn ở bên anh."

Sở Huyền cau mày kêu lên dừng lại, "Chuyện hôm qua không phải như thế này, em chưa bao giờ nói như vậy."

Mục đích của Nhan Mộng Sinh đã đạt được, vẻ mặt của hắn trở lại vẻ lãnh đạm trước đây, đôi mắt hắn nhìn thẳng vào Sở Huyền,ánh mắt xuyên thấu dường như đang nhìn thẳng vào trong lòng Sở Huyền, gợi lên nơi ẩn giấu nhất trong trái tim của Sở Huyền.

"Nếu em đã nhớ ra, cũng nên nói một câu, vì sao lại nói em không phải Tưởng Huyền đi."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện