Vẻ mặt Tiêu Dư An ngây ngốc đi ra khỏi nhà gỗ, ra tới gốc cây bên ngoài ngồi xuống, lại tiện tay rút lấy một nhánh cỏ cho vào trong miệng, hai tay đặt sau đầu, tựa lên thân cây, trước sau hồi tưởng.
Sao đoạn đối thoại vừa rồi với trong nguyên tác lại không giống nhau?
Là hắn cầm nhầm kịch bản hay là Yến Hà Thanh cầm nhầm kịch bản?
Cái câu tâm tình cưa gái kiểu “giọng nói của ngươi thật là hay, đáng tiếc ta lại không nhìn thấy ngươi” đâu?! Yến Hà Thanh tại sao không nói? Giọng nói của mình sau khi ăn quả nhỏ màu đỏ kia chẳng phải rất giống Lâm Tham Linh sao?!
Chẳng lẽ phương thức tán giai của mình không đúng?
Kể ra thì cũng may, hai mắt của Yến Hà Thanh chỉ tạm thời bị mù, nếu như không phải ở trong rừng núi hoang vắng này đột nhiên nhặt được người, Tiêu Dư An thật đúng là không biết phải làm thế nào với Yến Hà Thanh mới tốt. Hiện tại hắn ăn quả đỏ để biến đổi giọng nói, giả dạng làm Lâm Tham Linh, đến khi đưa Yến Hà Thanh đến Đào Nguyên thôn thì ném hắn cho Lâm Tham Linh thật chăm sóc, hết thảy mọi chuyện sẽ tốt đẹp! Bởi vì những chuyện lúc trước cho nên Tiêu Dư An đã không muốn tiếp tục thay đổi nguyên tác nữa, hắn sợ hãi ở chỗ sâu nào đó, vì mình cải biến nguyên tác sẽ lại hại đến người nào đó, cho nên sẽ tận hết khả năng dựa theo nguyên tác kịch bản mà đi.
Bởi vậy, mặc dù là hắn đụng phải Yến Hà Thanh, nhưng Tiêu Dư An vẫn quyết định ngụy trang thành Lâm Tham Linh để đi qua đoạn kịch bản trong nguyên tác này.
Có điều hiện tại hình như đại sự có chút không ổn. Dựa theo nguyên tác, kỹ năng tán gái của Yến Hà Thanh đã lên đến mức level max, hậu cung cũng thu mấy người, kỹ năng trên giường… khụ…
Thế nhưng mà vừa rồi vì sao biểu hiện lại lãnh đạm như vậy!
Tiêu Dư An nghĩ trước nghĩ sau, suy tư không biết mình có nói sai chỗ nào không, nghĩ đến khi hoàng hôn buông xuống cũng không nghĩ ra được nguyên nhân thế nào. Tiêu Dư An đành thở dài đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người, từ trong gùi thuốc chọn ra mấy loại thuốc trị thương mà ban ngày hái được, đem đi rửa sạch giã nát, lại từ trong ngực móc ra một quả nhỏ cho vào trong miệng, cuối cùng mới đem thuốc đã giã xong đi vào nhà gỗ.
Tiêu Dư An đẩy cánh cửa gỗ cũ nát ra, trông thấy Yến Hà Thanh mặt không thay đổi vẫn duy trì tư thế trước đó, ánh hoàng hôn buổi chiều xuyên qua lỗ nhỏ trên cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu vào, rơi ở trên người Yến Hà Thanh khiến cho người ta có cảm giác cô đơn tịch mịch không nói nên lời.
Tiêu Dư An nhìn thoáng qua, ngẩn ngơ, sau đó thu lại nỗi lòng, nói: “Công tử, phải thay thuốc.”
Yến Hà Thanh nghiêng nghiêng đầu, sau khi ý thức được mình không nhìn thấy, lại quay đầu trở lại, khẽ ừ.
Tiêu Dư An tiến về phía trước vài bước, buông chén thuốc đang cầm xuống, đưa tay cởi quần áo của Yến Hà Thanh. Vết thương trên người Yến Hà Thanh phần lớn đều là vết đao, vết thương nông sâu không đều, nhiều nhất là ở phần bụng và cánh tay. Tiêu Dư An hoài nghi Yến Hà Thanh còn có nội thương, nhưng trước đó Yến Hà Thanh ngất đi, hắn cũng không có cách nào hỏi xem Yến Hà Thanh có chỗ nào còn cảm thấy không thoải mái.
Ai ngờ tay Tiêu Dư An vừa đụng đến dây thắt lưng của Yến Hà Thanh, Yến Hà Thanh đã đột nhiên đưa tay ngăn lại, lãnh đạm nói: “Tự ta bôi thuốc.”
Tiêu Dư An khẽ giật mình: “Thế nhưng, ngươi… công tử, ngươi không nhìn thấy mà?”
“Không sao, ta tự mình làm.” – Yến Hà Thanh kiên trì, Tiêu Dư An đành phải lùi qua một bên.
Yến Hà Thanh sờ soạng cởi quần áo của mình, đột nhiên nhíu mày: “Quần áo của ta đã từng bị thay?”
Hai mắt Tiêu Dư An tỏa sáng!
Đến rồi đến rồi, đoạn đối thoại trong nguyên tác!
“A… Ừm, trước đó y phục của công tử dính đầy bùn đất, vô cùng dơ bẩn, mặc tiếp sẽ khiến vết thương càng thêm nghiêm trọng, vừa hay trong nhà gỗ có người để lại y phục sạch sẽ, ta đã thay cho công tử.” – Tiêu Dư An thành thật trả lời.
Các anh em! Thay quần áo đấy! Em gái giúp nam chính thay quần áo! Là loại chuyện mờ ám tới cỡ nào! Nam chính làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt đẹp để cưa em gái này chứ!
Dựa theo sự phát triển của nguyên tác, tiếp theo Yến Hà Thanh sẽ khẽ nhíu mày, dùng một loại ngữ khí
nguy hiểm mang theo trêu chọc nói: “Ồ? Vậy sao? Vậy có thể nói, ngươi đã nhìn thấy thân thể ta rồi?”
Lúc trước, khi Tiêu Dư An đọc đến đoạn này, cuối cùng cũng nhịn không được mà đem ngữ khí của Yến Hà Thanh não bổ thành “nữ nhân, ngươi đùa với lửa, ngươi đang câu dẫn ta sao” linh tinh, theo kiểu ngữ điệu của hệ liệt bá đạo tổng tài.
Hiện tại chính mình sẽ phải nói một đoạn thoại tà mị cuồng quyến như vậy, ngẫm lại câu nói thiểu năng cẩu huyết trong nguyên tác kia, thật đúng là…
Có chút kích động!
Nhưng mà Yến Hà Thanh lại không nói gì, hắn chỉ thoáng nhíu mày, mấy phen thử nghiệm cuối cùng mới cởi được áo. Có vẻ như hoàn toàn không thèm để ý đến thương thế, Yến Hà Thanh dựa vào cảm giác đem thuốc đã được giã nát tùy ý thoa lên miệng vết thương, căn bản là cứ chỗ nào thấy đau thì thoa chỗ đó, có mấy chỗ còn chưa thoa đến đã mặc lại áo vào.
Tiêu Dư An: “…”
Ông đây leo núi hái thuốc, giã thuốc cũng rất vất vả đấy, có thể cẩn thận mà sử dụng chút được không! Cứ thoa như thế mà có thể tốt lên được thì mẹ nó, đúng là gặp quỷ!!
Không đúng không đúng, trọng điểm không đúng.
Con mẹ nó, vì sao ngươi không tán gái!?
Tiêu Dư An hắng giọng, xác định giọng của mình hiện tại vẫn là giọng nữ, thế là cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Công tử… thoa như vậy, vết thương sẽ khó lành.”
“Không sao, cám ơn.” – Ngữ khí Yến Hà Thanh đạm mạc.
Tiêu Dư An không thể hiểu nổi, chẳng lẽ mình không đủ chủ động? Hắn đem số kịch bản còn lưu lại không nhiều trong đầu nghĩ lại, bắt chước giọng điệu dịu dàng của Lâm Tham Linh hỏi: “Công tử là người nước nào?”
“Nam Yến quốc.”
“Có huynh đệ tỷ muội gì không?”
“Không.”
“Công tử xưng hô thế nào?”
“Họ Yến.”
“Yến công tử, vậy công tử tên gì?”
“Tên Hà Thanh.”
“Yến Hà Thanh, Yến công tử, cái tên này thật là hay.”
“Cám ơn.”
“Vậy, Yến công tử, ngoài trừ ngoại thương, ngươi có chỗ nào khó chịu nữa không?”
“Không có.”
Tiêu Dư An muốn phát rồ, hắn hỏi không nổi nữa, mẹ nhà nó, hắn thà đi tán trâu còn hơn! Chí ít thì trâu nó còn biết kêu đáp lại vài tiếng, trâu còn biết giậm chân lắc đầu!! Cái kiểu hỏi sao đáp vậy này, lại còn tích chữ như vàng, chết sống không chịu nói quá ba chữ như thế thì tán cái lông ấy!
Kịch bản của nữ thứ ba vì sao lại khó nắm bắt như vậy!
Tiêu Dư An ngượng ngùng nói một câu Yến công tử chú ý thân thể, nghỉ ngơi thật tốt xong thì bắt đầu sắp xếp lại đệm rơm. Cái nhà gỗ nhỏ này không có giường, nơi có thể ngủ lại chính là mấy tấm ván gỗ đơn giản ghép lại với nhau mà thành. Mặc dù trong nguyên tác, đêm đầu tiên Yến Hà Thanh đã ôm Lâm Tham Linh ngủ, nhưng mà nhìn thấy cái thái độ lạnh lùng hôm nay của Yến Hà Thanh, Tiêu Dư An vẫn quyết định cách xa hắn một chút. Có điều như thế này cũng khiến Tiêu Dư An có thể nhẹ nhàng thở ra, dù sao cảm giác ôm đàn ông và phụ nữ cũng có khác biệt, ban ngày hắn còn soắn suýt phải đi qua đoạn kịch bản này thế nào, lỡ như bị Yến Hà Thanh phát hiện ra mình không phải nữ thì làm sao bây giờ.
Tiêu Dư An chỉnh đốn lại chỗ có thể ngủ, ngoan ngoãn co mình nằm ở một góc ván gỗ, trằn trọc đến nửa đêm mới ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, sương sớm ngập tràn, Tiêu Dư An từ trong những tiếng ho khan mà tỉnh lại, hắn mơ mơ màng màng mở mắt nhìn về hướng Yến Hà Thanh, trong nháy mắt đã thanh tỉnh.
Yến Hà Thanh đang che miệng ho khan, máu đỏ tươi từ trong khẽ ngón tay chảy ra, màu máu khiến người thấy phải giật mình. Sắc mặt hắn tái nhợt, không biết là vì đau hay là do bị thương.