Tiêu Dư An giật mình: “Thế nhưng mà, công tử, hai mắt của ngươi còn chưa khỏi hẳn.”
Yến Hà Thanh đạm nhạt trả lời: “Không sao, chỉ là xin phiền cô nương sau khi xuống núi chỉ cho ta vị trí của quân đội Nam Yến quốc.”
Tiêu Dư An không biết trả lời thế nào, sửng sốt hơn nửa ngày, hắn xoay người cúi người nhặt quả dại rơi trên mặt đất lên, nghĩ thầm: Vậy nên phần kịch bản của nữ thứ ba cứ thế là nhảy qua luôn đó hả?
Mệt cho hắn phải hao hết tâm tư nghĩ làm thế nào để có thể đi theo đúng lộ tuyến của kịch bản trong nguyên tác, lại còn giả thành Lâm Tham Linh. Nhưng mà nghĩ lại thì cũng đúng, theo nguyên tác thì, Yến Hà Thanh dưới trạng thái nửa mù đã có một cảnh lăn giường với Lâm Tham Linh, đoạn này hắn thay thế làm sao được.
“Vậy, vậy được, thế thì sáng sớm ngày mai, ta đưa ngươi xuống núi.” – Tiêu Dư An lắp bắp nói.
Yến Hà Thanh nói tiếng cám ơn, sau đó cụp mắt không nói gì nữa.
Tiêu Dư An cảm khái một tiếng, lần gặp nhau này thật đúng là khó tin lại ngắn ngủi, sau đó đi ra khỏi nhà gỗ, sắc thuốc cho Yến Hà Thanh một lần cuối cùng.
Mặt trời hoàng hôn lặn xuống, hơi nước từ ấm thuốc bay ra, mùi thuốc vừa đắng vừa chát, Tiêu Dư An thấy nấu như thế là đã được, ăn vào một quả đỏ nhỏ, đem thuốc đổ vào chén sứ, dùng miếng vải lót cho đỡ nóng rồi bưng vào.
Yến Hà Thanh nghe được tiếng vang, quay đầu sang, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều là một mảnh tối tăm mờ mịt, loáng thoáng như có một đoàn sương mù che chắn. Mặc dù đã qua mấy ngày, nhưng Yến Hà Thanh vẫn không thích ứng được loại trạng thái nửa mù này, hắn không thoải mái chớp chớp mắt, nghe thấy cô nương kia nói: “Công tử, thuốc sắc xong rồi.”
Yến Hà Thanh ừ một tiếng, vươn tay về phía đoàn sương mù kia, cảm thấy người nọ đặt chén thuốc vào trong tay mình, Yến Hà Thanh cúi đầu híp mắt nhìn kỹ, trong lúc hoảng hốt, chén thuốc trong tay hình như đang dần hiện rõ lên, đoàn sương mù màu xám trước mắt cũng đang dần dần tán đi.
Tiêu Dư An đứng ở một bên chờ Yến Hà Thanh uống xong thuốc thì sẽ mang chén cầm đi, hắn che miệng ngáp một cái, lại duỗi duỗi cái lưng mỏi, buồn bực ngán ngẩm xoa cổ. Đột nhiên nghe thấy âm thanh chén sứ rơi xuống đất vỡ tan, Tiêu Dư An đầu tiên là giật nảy mình, sau đó ngước mắt nhìn qua.
Chỉ trong sát na đó, Tiêu Dư An cảm thấy như mình bắt gặp ánh nhìn của Yến Hà Thanh, ánh mắt giao hội.
Tiêu Dư An bỗng nhiên lui ra phía sau một bước.
Nhưng mà chẳng qua chỉ một chớp mắt sau đó, hai mắt của Yến Hà Thanh bỗng nhiên mất đi tiêu cự, chén sứ rơi xuống làm thuốc đổ toàn bộ lên người hắn, hắn hơi mờ mịt đưa tay, tựa hồ như muốn nhặt lại cái chén, lại bởi gì không nhìn thấy là mò mẫm khắp nơi.
Tiêu Dư An tỉnh táo lại, cảm thấy mới vừa rồi hẳn chỉ là ảo giác của mình mà thôi, dù sao thì nếu như mắt của Yến Hà Thanh hồi phục, chuyện đầu tiên hắn làm hẳn là tới chém mình. Tiêu Dư An tiến lên vài bước, đè lại tay Yến Hà Thanh: “Công tử, để ta, coi chừng cắt phải tay của ngươi.”
“Ừm…” – Thanh âm Yến Hà Thanh có chút run rẩy, hắn bối rối đè xuống, không nói thêm gì nữa.
Tiêu Dư An không phát giác được dị trạng, hắn dùng vải nhặt lên cái chén vỡ, gói vào rồi cầm
ra khỏi phòng, lại gỡ y phục đã phơi nắng bên ngoài đi vào nhà gỗ đưa cho Yến Hà Thanh: “Công tử, đây là khôi giáp và y phục ngươi đã mặc khi bị hôn mê, thay bộ quần áo đã bị thuốc làm bẩn đi, cũng vừa hay ngày mai ta sẽ đưa ngươi xuống núi.”
Yến Hà Thanh nhận lấy y phục, cầm trong tay siết chặt, vẻ mặt trong chớp mắt trở nên ảo não, hai hàng lông mày nhíu chặt, ở giữa hiện lên vẻ hối hận không thôi.
Tiêu Dư An nghĩ đến việc trước đó Yến Hà Thanh thay y phục cũng không cần người hỗ trợ, thế là quay người định đi ra khỏi nhà gỗ, lại đột nhiên nghe thấy tiếng Yến Hà Thanh ở sau lưng gấp gáp hô: “Chờ một chút!” – Tiêu Dư An nghi hoặc quay người, ngữ khí của Yến Hà Thanh nhẹ lại, cụp mắt lắp bắp nói: “Mới nãy ta đã suy nghĩ lại, ở nơi rừng sâu núi thẳm này, đường núi gập ghềnh, ta lại còn đang bị thương, hai người chúng ta nếu như gặp phải sài lang hổ báo gì đó, nhất định không thể chống đỡ, sợ gặp bất trắc, hay là… hay là chờ cho thương thế của ta tốt lên, rồi tính sau, ngươi thấy thế nào?”
Ố??? Ngươi sao tự nhiên lại nghĩ thông thế?
Lúc đầu Tiêu Dư An cũng có ý này, Yến Hà Thanh đã nghĩ thông được như vậy, thế thì cứ thuận nước mà đẩy thuyền thôi: “Được.”
Yến Hà Thanh thở ra một hơi dài, phiền muộn ở hai đầu lông mày cũng thoáng tiêu tan đi một chút.
“Công tử, vậy trước hết cứ thay y phục đi, chút nữa ta lại vào.” – Tiêu Dư An vừa nói vừa đi ra khỏi nhà gỗ.
“Ta…” – Yến Hà Thanh còn chưa dứt lời thì phát hiện Tiêu Dư An đã đi ra ngoài.
Tiêu Dư An ở bên ngoài phòng khoanh tay ngáp dài đếm sao, chờ khoảng một một nén nhang, nghĩ là bất kể quần áo có khó mặc đến mức nào thì hẳn là Yến Hà Thanh cũng đã mặc xong rồi, thế là đẩy cửa nhà gỗ ra đi vào.
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa gỗ bị lủng lỗ chỗ, dịu dàng phủ vào khắp các ngóc ngách trong phòng, bên trên mấy tấm ván gỗ có thể miễn cưỡng gọi là giường kia, Yến Hà Thanh cúi thấp đầu, buồn bực nắm chặt lấy dây thắt lưng cùng với y phục nửa mở trên thân, trên thân thể như ngọc còn có vài vết thương trông thấy mà giật mình. Nghe thấy tiếng vang, Yến Hà Thanh quay đầu, đôi mắt mù lòa trống rỗng, giọng nói hắn mang theo cẩn thận từng li từng tí: “Có thể… có thể giúp một chút không?”
Hở?
Tiêu Dư An cảm thấy có chỗ không đúng, suy nghĩ một hồi, hỏi: “Vậy để ta thuận tiện giúp công tử thoa luôn nhé? Thuốc ấy?”
Yến Hà Thanh gật gật đầu: “Làm phiền.”
Trong lòng Tiêu Dư An giật mình.
Sao, sao, sao, sao tự nhiên lại phối hợp thế? Vừa rồi hắn còn đang cảm khái vụ nữ thứ ba không đi theo đúng lộ tuyến!!! Giờ tự nhiên lại bị vả bốp bốp bốp vào mặt luôn rồi!?