Tiêu Dư An nhìn Yến Hà Thanh, hai con ngươi dần trừng lớn, ra sức lý giải ý trong lời nói của hắn, thế nhưng câu nói kia chỉ có ngắn ngủi ba chữ, cho dù có nhai nát thì cũng không chế ra được ý nghĩa nào khác.
Tiêu Dư An: “…Cái gì? Ngươi nói, ngươi nói cái gì? Ngươi nói… ngươi, ngươi thích ta? Thích ta? Thích? Thích trong yêu thích? Ta?” – Tiêu Dư An vừa nói vừa dùng ngón ta không ngừng chỉ mình.
Yến Hà Thanh vô cùng kiên định gật đầu.
Tiêu Dư An: “…”
Yến ca ơi!!
Ngộ đã tạo nghiệp gì?!
Ngộ đã tạo nghiệp gì hả?!
Đến cùng là ngộ đã tạo cái nghiệp gì chứ?!
Vốn Yến Hà Thanh cho rằng Tiêu Dư An sẽ thẹn quá hóa giận, quay người phất tay áo bỏ đi, nào biết Tiêu Dư An hít sâu một hơi, đột nhiên đánh tới.
Tiêu Dư An nắm chặt lấy cổ áo Yến Hà Thanh, gần như cả người đều đè lên thân thể Yến Hà Thanh, đem hắn đặt ở trên bàn, run giọng gào lên: “Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không! Thích ta là có ý gì hả? Ngươi sao có thể thích ta được? Ngươi nói thích ta là thích kiểu gì? Ngươi nói cho rõ ràng coi!! Là loại thích nhau thuần khiết giữa huynh đệ hay là thích đến muốn đè ta!?”
Tiêu Dư An gào đến long trời lở đất dọa đến Yến Hà Thanh cũng muốn ngốc luôn, mà quan trọng là hắn còn không chịu ngừng, một bên thì bày ra bộ dáng sụp đổ một bên lại một mực hỏi: “Ngươi muốn đè ta hả? Có phải là ngươi muốn đè ta không? Đến cùng là ngươi có muốn đè ta hay không hả hả hả?”
Bị gào thét một hồi Yến Hà Thanh cũng coi như lấy lại được tinh thần, đưa tay phải ra ôm lấy eo Tiêu Dư An, chân ép xuống một cái xoay người lại liền đem Tiêu Dư An lúc này đang bị tái tạo lại tam quan đè xuống bàn, vị trí của hai người lập tức đảo lộn, lần này thì đến phiên Tiêu Dư An đơ ra.
Yến Hà Thanh nhìn xuống Tiêu Dư An ở dưới thân, mở miệng nhàn nhạt hỏi: “Còn tỉnh táo không?”
Tiêu Dư An ngây ngốc gật đầu: “Tỉnh táo, chờ, chờ một chút, tay, tay, ngươi…”
Tay phải Yến Hà Thanh hiện đang không nặng không nhẹ mà xoa eo của hắn, giữa tán tỉnh còn có trêu đùa. Yến Hà Thanh hơi cúi người xuống giam Tiêu Dư An lại, tại duỗi tay trái ra nhẹ nhàng nắm lấy cằm hắn, ép buộc hắn nhìn thẳng vào mình, sau đó nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Tiêu Dư An, ngươi hãy nghe cho kỹ, ta thích ngươi, là loại thích muốn đem ngươi cột đến trên giường của ta, ngoại từ ta không cho gặp bất cứ ai
khác, hàng đêm ở trong lòng ta hầu hạ cầu xin tha thứ, bị ta làm cho khóe mắt đỏ bừng, ngón tay gắt gao nắm chặt lấy nệm chăn, chịu không nổi sự trêu ghẹo của ta, liều mạng muốn trốn nhưng lại không thể động đậy, không thể thở nổi nhưng miệng lại không nhịn được mà rên rỉ vui thích, nghe rõ không?”
Tiêu Dư An nuốt khan một cái, thanh âm đều hư thoát: “Hiểu, hiểu, hiểu rồi.”
“Còn nghe không?”
“Nghe, nghe, nghe cái gì?”
“Nghe ta nói loại yêu thích của ta với ngươi là gì.”
“Không, không cần, không, không nghe, nghe nữa.”
Tiêu Dư An đưa tay đẩy đẩy ngực Yến Hà Thanh, hỏi: “Có thể, có thể, buông, buông ta ra trước, trước được không?”
Yến Hà Thanh nói: “Vậy ngươi nói thử chút, ta đối với ngươi là loại thích nào?”
Tiêu Dư An cảm thấy cả người mình như muốn bốc cháy, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ta, ta biết rồi, ta biết là loại nào rồi.”
Yến Hà Thanh ý tứ sâu xa ồ một tiếng, hỏi: “Biết rồi? Vậy ta thích, là thích ngươi như thích huynh đệ, hay là thích đè ngươi?”
“Sau, loại sau.”
“Loại sau là loại nào?”
Tiêu Dư An: “…”
Nam nhân! Ngươi có biết là ngươi đang đùa với lửa không! Cái tên tiểu yêu tinh quấy rầy người khác này! Cứ nhất định phải hỏi không ngừng như thế à?!
Tổng tài đại nhân rất tức giận, vừa tức vừa hối hận, hắn cảm thấy lúc trước mình không nên đi học cái khóa bồi dưỡng bá đạo tổng tài gì đó, hắn hẳn là phải đi đến phòng học bên cạnh học cái khóa một trăm linh tám chiêu đối phó với bá đạo tổng tài thì đúng hơn.
Trong lòng Tiêu Dư An nghĩ: Ta sợ cái gì! Từ nhỏ ta đã học thuật phòng thân, có thể dễ như trở bàn tay đánh bay lão đại hắc bang đấy!
Trong lòng Tiêu Dư An vẫn còn đang nghĩ linh tinh, chợt cảm thấy bất thường, vô thức hô lên: “Chờ một chút!”
Thì ra Yến Hà Thanh thấy Tiêu Dư An chậm chạp không chịu trả lời, cái tay vốn đang ôm eo hắn đã chậm rãi trượt xuống dưới, cách lớp vải bông thô ráp của y phục dừng ở chỗ giữa hai chân hắn.
“Ta nói! Ta nói!” – Tiêu Dư An vừa giãy dụa vừa kêu: “Là cái loại thích tới muốn đè ta kia! Tay!!!”