“Dương tướng quân vẫn chưa hả giận sao? Còn phải đánh bao lâu nữa chứ, còn đánh nữa sẽ chết người đó?”
“Dương tướng quân tính khí nóng nảy như vậy, ngươi còn phải hỏi nữa sao? Người này ấy à, phải chết là cái chắc.”
“Aiz, Dương tướng quân cứ liên tục đạp vào bụng dưới của người kia, phỏng chừng lại bị đạp đến nôn ra máu lần nữa rồi.”
“Ngươi vẫn chưa nhìn thấy bộ dạng tức giận của Dương tướng quân lúc trở về đâu, trực tiếp thúc ngựa dẫm lên chân người kia. Dù người kia còn sống được, cái chân đó, dù thế nào cũng phải phế đi thôi. Nửa đời sau khẳng định sẽ tàn phế.”
“Dù sao thì cũng đã để hoàng thượng Nam Yến quốc chạy trốn ngay dưới mắt mình, vốn dĩ tính cách của Dương tướng quân đã… chứ đừng nói chi là… Aiz.”
“Ủa, Tiểu Bào đâu? Mới một chút đã không thấy hắn đâu rồi.”
Dưới bầu trời sao mênh mông, ánh bình minh dần hiện lên phía chân trời, rút cuộc Dương Lệ Nghiệp cũng giẫm đạp đến mệt, hung hăng phát tiết hết tức giận, hắn đứng sang một bên nghỉ ngơi chốc lát, sau đó lại đến ngồi xuống trước mặt Tiêu Dư An, bóp lấy cằm hắn nói: “Ngươi nói xem, ngươi đang toan tính cái gì? Có đáng không? Nếu không lừa ta thì ngươi đâu có kết cục này?”
Tiêu Dư An nghe không rõ hắn đang nói cái gì, tai hắn bây giờ chỉ toàn là tiếng ong ong, hai tay đều đang bị chủy thủ ghim lên mặt đất. Nửa thân trần phủ đầy những vết thương xanh tím đã hư thối, vết máu tím đen đọng lại. Vì bị đánh mà lục phủ ngũ tạng gần như toàn bộ bị lệch vị trí. Vết máu do nôn ra vẫn còn đọng lại trên cằm và trên ngực hắn, chỉ còn mỗi đôi mắt là có thể miễn cưỡng nhìn rõ bốn phía. Cả người hắn đã đau đến chết lặng, chỉ cảm thấy toàn thân đều không tuân theo sự khống chế của mình.
Dương Lệ Nghiệp dĩ nhiên là không chiếm được câu trả lời, phỏng chừng là hắn cũng đã tức đến no, đánh đến mệt, đứng dậy, hai tay chống nạnh, hít sâu một hơi, sau đó đưa tay rút thanh chủy thủ đang cắm trên bàn tay trái Tiêu Dư An ra.
Một tiếng nức nở phát ra từ miệng Tiêu Dư An, so với tận lực ức chế, thành âm nức nở này càng giống như tiếng rên rỉ phát ra khi kêu đau nhưng không còn chút khí lực nào.
“Để ta nghĩ xem.” Dương Lệ Nghiệp dùng tay áo lau đi vết máu trên chủy thủ. “Chỉ dùng một đao đã kết thúc tính mạng ngươi thì xem ra được lợi cho ngươi quá rồi, ngươi thích phun máu hay thích xẻo thịt? Hay là xẻo thịt nhé, đau một chút, ngươi còn có thể cảm giác được đau không? Hử?”
Nói xong Dương Lệ Nghiệp dùng chân lật người của Tiêu Dư An lại, lại đá đá lên đầu gối hắn: “Hử? Hỏi ngươi đó, trả lời.”
Đầu gối của Tiêu Dư
An trước đó đã bị ngựa dẫm qua, sớm đã bị nứt xương, lúc này bị đá, đau đến mức khiến hắn vô thức co thân thể lại, nhưng tay phải vẫn còn bị chủy thủ ghim trên mặt đất, đột nhiên dùng lực như vậy, khiến chủy thủ cắt rạch thêm vài phân lên tay.
Dương Lệ Nghiệp nhìn xuống Tiêu Dư An giống như nhìn một người chết, hắn ngắm nghía thanh chủy thủ trong tay một lúc rồi đưa ra quyết định. Hắn ung dung ngồi xuống, rạch vài đường lên thân Tiêu Dư An, cuối cùng di chuyển đến trước con mắt Tiêu Dư An.
“Báo! Dương tướng quân!”
Bất chợt có tướng sĩ đến báo, quỳ gối trước mặt Dương Lệ Nghiệp ôm quyền hô lớn: “Hậu phương triệu tướng quân về gấp có việc cần thương nghị.”
Trước mặt tướng sĩ, Dương Lệ Nghiệp không tiếp tục ngồi xổm nữa, hắn đứng dậy phủ phủi bụi bặm trên người, nghe tướng sĩ kia nói: “Tướng quân, việc này không thể chậm trễ, chúng ta phải tranh thủ thời gian khởi hành.”
“Cũng đúng, thuật che mắt cũng đã dùng qua rồi, đây là lúc chỉnh đốn binh lực để đoạt lại các thành trấn bị cướp trước kia.” – Dương Lệ Nghiệp lầm bầm một tiếng, vẫy tay gọi phó tướng của mình, chỉ vào Tiêu Dư An nói: “Ngươi tìm vài người, mang tên này chôn sống, nhớ kĩ, nhất định phải chôn sống, nghe rõ không?”
Phó tướng gật gật đầu, cúi đầu nhận lệnh.
Dương Lệ nghiệp hài lòng, ngồi xổm xuống vỗ vỗ lên mặt Tiêu Dư An: “Tiểu huynh đệ, lên đường mạnh giỏi, ta không tiễn nữa. Xem ra ta vẫn còn có chút khoan hồng, ít nhất không để ngươi phơi thây nơi hoang dã, làm mồi cho chó hoang đúng không?”
Tiêu Dư An vẫn không nghe thấy gì như cũ, trời đất quay cuồng, hắn ra sức mở mắt nhìn lên, đã sắp hừng đông, bầu trời xanh thăm thẳm không có ánh dương không có trăng sáng, chỉ còn lại một ngôi sao tỏa sáng phía trời đông. Tiêu Dư An nuốt xuống một ngụm máu, cảm thấy nhiệt độ cơ thể cùng ý thức đang từng chút từng chút một bị rút ra khỏi thân thể. Tiêu Dư An dốc hết sức còn lại đưa tay lên, muốn bắt lấy ngôi sao kia, nhưng cuối cùng chỉ có thể cử động được ngón tay. Hắn dùng hết sức lực toàn thân, lẩm bẩm hai tiếng: “Yến ca!”
Sau đó, hết thảy đều lâm vào trong hỗn độn cùng hắc ám.