Tiêu Dư An a a vài tiếng, Trương Trường Tùng thử đoán: “Ngươi muốn hỏi vì sao ngươi lại bị câm à?”
Tiêu Dư An gật gật đầu.
Trương Trường Tùng nói: “Bên trong ngươi bị tụ huyết, khí loạn ép lên yết hầu, ngực phổi bị tổn thương, nói nhiều sẽ bị tức ngực khó thở, ho khan hô hấp đều sẽ đau, cho nên ta kê một vị thuốc, thuốc này sẽ tạm thời khiến ngươi không thể nói chuyện, nhưng mà đừng lo lắng, chờ qua thời gian ngắn, thân thể hơi khôi phục lại một chút, sẽ không cần phải uống loại thuốc này, đến lúc đó sẽ có thể nói chuyện lại bình thường.”
Tiêu Dư An hiểu ra, đem ánh mắt rời lên người Tạ Thuần Quy đang chơi đùa bên cạnh, lại hướng Dương Liễu An cùng Hiểu Phong Nguyệt a a vài tiếng.
Dương Liễu An sờ sờ gáy, còn muốn suy nghĩ một lúc, Hiểu Phong Nguyệt đã nhanh chóng hiểu ý, lập tức hiểu suy nghĩ của Tiêu Dư An: “Tiểu chủ, ý ngươi là muốn hỏi về chuyện của Thuần Quy à? Chẳng phải tinh thần của Thuần Quy lúc thì không đáng lo lúc thì lại giống như đứa trẻ đó sao? Trước đó ta cùng với Liễu An đưa Thuần Quy đi Nam Yến quốc tìm thần y, vị thần y kia nói chấp niệm và oán hận của Thuần Quy quá sâu, nếu như khôi phục thần trí sợ sẽ sụp đổ mất, cho nên dứt khoát để nửa đời sau của Thuần Quy trôi qua giống như một hài đồng vô ưu.”
Hiểu Phong Nguyệt thở dài một hơi khe khẽ không dễ nghe thấy.
Tiêu Dư An gật gật đầu, lại nhìn về phía Tạ Thuần Quy.
Chàng thiếu niên hai mươi tuổi đang đứng trước cửa sổ suy nghĩ, muốn hứng lấy ánh tà dương từ ngoài cửa sổ xuyên thấu vào, ánh mặt trời lặn tựa như vàng tan ra, bụi đất bay lên, thiếu niên tò mò vươn tay, vàng rực rơi trên tay hắn, sáng ngời ấm áp, thiếu niên cười lên khanh khách, tựa như hài đồng, trông thật vô tư.
Hai mắt Tiêu Dư An cảm thấy cay cay, thu hồi ánh mắt, lại hướng về phía mọi người a a a vài tiếng.
Kết quả lần này, mọi người không đoán đúng ý hắn.
Tiêu Dư An: “Ngộ ngô ngô, ngô ngô ngô ngô.”
Tam Di: “Cái gì? Muốn ăn gì sao? Nhưng Trương đại phu nói ngươi phải ăn kiêng, không được ăn dầu mỡ.”
Tiêu Dư An lắc đầu: “Ngô ngô ngô!!!”
Lâm Tham Linh nói: “Tiêu công tử có phải đang khát hay không?”
Tiêu Dư An lắc đầu.
Trương Bạch Thuật khoanh hai tay, ra chủ ý: “Hay là đưa bút cho hắn, để hắn viết ra.”
Trương Trường Tùng trừng mắt hắn một cái: “Ngươi nhìn tay hắn một chút đi, viết cái gì mà viết, không cẩn thận vết thương lại rách ra, không được viết!”
Tiêu Dư An: “Ngô ngô ngô!”
“Chỗ nào đau?”
“Đệm chăn cảm giác không thoải mái?”
“Quá nóng?”
“Vậy là quá lạnh rồi?”
“Cũng không phải sao? Đoán không ra…”
Trương Bạch Thuật đột nhiên đập tay một cái, ngữ khí mười phần chắc chắn: “Ta đã biết!”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn.
Trương Bạch Thuật dương dương tự đắc nói: “Tiêu Dư An hắn!”
Mọi người: “Hắn…”
Trương Bạch Thuật dồn khí đan điền, hô từng chữ một: “HẮN, NHẤT, ĐỊNH, LÀ, TAM, CẤP, RỒI!” *
(* Tam cấp: ba điều
cấp bách của con người gồm: niệu cấp (tiểu tiện), tiện cấp (đại tiện), thí cấp (xì hơi))
Tiêu Dư An: “...”
Nếu như không phải thân thể không cho phép, Tiêu Dư An giờ này khắc này đã từ trên giường nhảy lên, bóp lấy cổ Trương Bạch Thuật mà lắc qua lắc lại.
Tam cái búa ấy!
Các ngươi ai thay ta truyền bức thư cho Yến Hà Thanh, nói ta chưa có chết đi!!!
Thẳng đến ngày thứ mười một, Tiêu Dư An mới miễn cưỡng có thể nói chuyện, sau khi hắn tốn sức biểu đạt ý nguyện của mình, Hiểu Phong Nguyệt cùng Dương Liễu An liếc nhau, trong nhất thời đều không nói nên lời.
Dương Liễu An rút cuộc nhịn không được nữa, mở miệng nói: “Tiểu chủ, ngươi cần gì… cần gì phải vì Yến Hà Thanh, mà tổn hại bản thân như vậy? Ngươi rõ ràng cũng đã từng vì thế mà… vì sao lại phải tự làm khổ mình kia chứ!”
Tiêu Dư An: “Cái gì?!”
Dương thị vệ, ngươi đang bổ não ra cái vở kịch ngược luyến tình thâm gì đó hả!
Hiểu Phong Nguyệt cũng thở dài theo, nhưng cũng không thuyết phục gì.
Tiêu Dư An xem thần sắc hai người bọn họ, cảm thấy mình trong mắt hai người bọn họ chính là tiện thụ trong văn cặn bã công tiện thụ thụ, rõ ràng tôn nghiêm bị làm nhục mà vẫn còn không buông bỏ được người kia, mấy năm không thể quên được, vì tiếp cận hắn, thay thế Trương Trường Tùng đi làm quân y, hiện tại xảy ra chuyện, khó khăn lắm mới được cứu, lại mặt dày mày dạn mà viết thư truyền đi.
Tiêu Dư An cố gắng giải thích: “Yến ca không phải là người như các ngươi đã nghĩ…”
Hiểu Phong Nguyệt thở dài, Dương Liễu An nhíu mày.
Tiêu Dư An tiếp tục nói: “Thật ra… ta ở cùng hắn cũng rất tốt…”
Trên mặt Hiểu Phong Nguyệt lộ vẻ không đành lòng, cúi đầu xuống, Dương Liễu An thở dài, bi thương nhìn trời.
Tiêu Dư An: “…”
Các ngươi có thể đừng bày ra bộ dạng này được không?! Có thể không bày ra cái bộ dạng đau thương bất hạnh phẫn nộ không thèm tranh cãi đó có được không! Khiến cho lời nói của ta đều trở nên cứng nhắc không có chút sức thuyết phục nào!!
Tốt hay không tốt gì thì còn phải xem xét chứ, các ngươi cũng đâu có biết được Yến ca của ta tốt nhiều tới mức nào đâu!
—
Soup: Gớm! Yến ca của ta!