Sắc trời không rõ, ánh sáng xung quanh mờ mịt nhất thời khiến người ta không phân biệt được hiện tại là sáng sớm hay chập tối.
Tiêu Dư An ngẩn người nhìn màn trướng tơ vàng trước mắt, chỉ cảm thấy cực kỳ quen mắt, ngoẹo đầu phân biệt một hồi, trong lòng không khỏi chửi đệt mợ một tiếng.
Đây chẳng phải là giường trong tẩm cung của hắn sao?
Hắn…
Chẳng phải hắn đã chết rồi sao!!!
Hồi ức trước đó tựa như được đánh một tiếng trống nâng cao tinh thần tràn vào não hải của hắn, Tiêu Dư An bất chợt ngồi dậy, tóc đen toàn bộ trượt xuống đầu vai tản mát trước mắt hắn. Có lẽ vì động tác của Tiêu Dư An quá lớn, quấy nhiễu đến bên cạnh, người bên cạnh truyền đến một tiếng hừ không thoải mái.
Tiêu Dư An quay đầu nhìn lại, ngạc nhiên trông thấy Yến Hà Thanh đang nằm bên cạnh hắn.
Trong tẩm cung dần dần sáng lên, thì ra là sáng sớm.
Tiêu Dư An nhìn Yến Hà Thanh, sững sờ đưa tay bóp mình một cái thật mạnh.
Đau! Muốn! Chết!
Không phải là mơ rồi!!!
Vậy chẳng lẽ những chuyện trước đó đều là do Tiêu Dư An nằm mơ sao!?
Thế tức lạ hiện tại hắn và Yến Hà Thanh vẫn rất tốt, chưa có xảy ra chuyện gì hết? Nhưng mà vì sao những đau đớn kia, những bi thương kia, những máu me đầm đìa kia đều khắc vào trong đầu một cách rõ ràng như vậy, muốn quên đi cũng không được?
Trong nhất thời Tiêu Dư An có chút mông lung, nhưng mà vui sướng vì mất đi lại tìm lại được khiến đầu óc hắn choáng váng, khiến hắn kích động đến muốn khóc. Tiêu Dư An nằm nghiêng xuống, đưa tay vòng qua ôm lấy eo Yến Hà Thanh, điều chỉnh tốt tư thế thoải mái dựa vào trong lồng ngực người kia, lại phát hiện có chút quái quái.
Gương mặt Yến Hà Thanh ửng đỏ, hô hấp dồn dập, nhiệt đột cơ thể cũng nóng đến mất tự nhiên, lông mày hắn nhíu chặt lại, không biết có phải gặp ác mông hay không, hai tay nắm chặt bấu vào lòng bàn tay.
Chuyện gì vậy? Phát sốt sao?
“Yến ca? Yến ca?” – Tiêu Dư An bối rối ngồi dậy, sờ sờ trán Yến Hà Thanh.
Trong mơ hồ Yến Hà Thanh cảm nhận được chút hơi lạnh, vô thức xoay người chặn Tiêu Dư An, tiếng thở dốc dần dần trở nên nặng hơn.
Một thứ nóng như lửa cứng ngắc đâm vào chân Tiêu Dư An, Tiêu Dư An cả người sợ hãi, lúc này mới phát hiện ra có lẽ Yến Hà Thanh không phải phát sốt.
Mới sáng sớm đã kích thích như vậy, cứ thế mà vi phạm cấp
bậc hạn chế hả?
Yến Hà Thanh mơ mơ màng màng hô lên một tiếng Tiêu Dư An, Tiêu Dư An vội vàng đáp lại: “Là ta, ta ở đây, Yến ca, ta giúp ngươi.”
Tiêu Dư An nghiêng đầu hôn Yến Hà Thanh, một tay lại chậm rãi di chuyển về phía dục vọng của người kia. Ai ngờ sau khi Yến Hà Thanh nhận được câu trả lời, giống như bị điên mà hung hăng chặn lấy miệng của hắn, làm càn xâm chiếm mỗi một tấc trong miệng của hắn, hai tay cũng không chút lưu tình mà xé mở y phục của Tiêu Dư An, dùng sức giày vò eo cùng mông hắn. Chỉ có một hồi mà toàn thân Tiêu Dư An đã lưu lại toàn là vết nhéo màu đỏ cùng tím xanh.
Trong miệng tràn ngập mùi máu tươi, sự thô bạo của Yến Hà Thanh khiến Tiêu Dư An đau đến mức không chịu nổi, hắn thở dốc lên tiếng, vô thức đẩy Yến Hà Thanh ra: “Yến ca, đau, ngươi tỉnh lại đi… đau!”
Đệch!
Hiện tại mới có tiền hí mà đã chơi tới mức cuồng dã như thế, nếu mà làm tới bước cuối cùng, chẳng phải hắn sẽ chết trên giường luôn sao!
Vì để tránh xuất hiện thảm án mưu sát chồng, Tiêu Dư An đùng hai tay đè lại bả vai Yến Hà Thanh, không ngừng lay hắn: “Yến ca! Này! Đại huynh đệ! Bảo bối thân yêu! Darling! Tướng công! Phu quân! Xin ngươi thương xót, tỉnh táo chút đê, ta không muốn bị làm chết trên giường đâu.”
Sau mấy lần lay động, Yến Hà Thanh dần dần mở mắt ra, hắn dừng động tác trêu chọc Tiêu Dư An lại, có chút mờ mịt kiềm chế chính mình, tựa như đang tự hỏi, ánh mắt cũng dần sáng lên.
Tiêu Dư An thở dài một hơi, ngồi phịch trên giường, áo của hắn bị cởi ra hơn phân nửa, vết tích trên người vô cùng thê thảm. Hắn ngẩng đầu nhìn Yến Hà Thanh, vừa định cười phàn nàn một tiếng, đã thấy Yến Hà Thanh đột nhiên không thể tin nổi mở to hai mắt.