Tuy là đầu xuân nhưng lúc gần trưa mặt trời vẫn hơi chói mắt, hôm nay là ngày tập huấn tân binh đầu tiên, trên bãi tập huấn tràn ngập bụi cát của quân đội là một mảnh quân trang màu xanh lục, dưới ánh mặt trời gay gắt chính là nhiệt huyết, là tóc ngắn, là mồ hôi, là khẩu hiệu soi sáng, là những đôi mắt kiên nghị không hề sợ hãi.
Tiểu đội trưởng đi tuần sát trên bãi tập, đột nhiên trông thấy từ xa có người đi tới, vội vàng đứng thẳng chào theo lễ nghi quân đội: “Đội trưởng!”
Lý Vô Định cũng đứng nghiêm như vậy, hắn nói: “Tiểu đội trưởng vất vả rồi, tập huấn tân binh tiến hành thế nào?”
“Vừa kết thúc huấn luyện dã ngoại mười kilomet, sau khi nghỉ ngơi một lát sẽ bắt đầu tiến hành hạng mục huấn luyện tiếp theo.”
Lý Vô Định gật gật đầu: “Có người nào không thể tiếp tục kiên trì được không?”
Tiểu đội trưởng trả lời: “Tạm thời không có!”
Lý Vô Định nhìn qua các tân binh một lượt, trên bãi tập, toàn bộ đều là những khuôn mặt thanh niên trẻ tuổi vẫn còn non nớt, khuôn mặt mỗi người đều ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn cố gắng cắn chặt răng, có vài người dáng đứng không được chuẩn. Thấy Lý Vô Định tỏ vẻ không hài lòng, huấn luyện viên bèn lớn tiếng chỉnh đốn, nhắc lại quy củ trong quân đội thêm lần nữa.
Lý Vô Định thu hồi ánh mắt, hỏi: “Tiểu đội trưởng, cậu có biết Tạ Thuần Quy là ai không?”
Tiểu đội trưởng nói: “Tạ Thuần Quy à! Người này tôi biết!”
Nói xong tiểu đội trưởng chỉ chỉ, Lý Vô Định thuận theo hướng ngón tay hắn nhìn qua, thấy một thanh niên đang chạy bộ một mình trên bãi tập. Từ vẻ mặt của cậu cũng có thể thấy được cậu đã lâm vào tình trạng kiệt sức, miệng thở đốc nặng nề, mồ hôi chảy vào mắt cậu khiến mắt phải không thể mở ra được, cậu đưa tay lau lau, sau đó tiếp tục chạy về phía trước.
Tiểu đội trưởng nói: “Cũng không biết cậu nhỏ này lúc nãy huấn luyện dã ngoại phạm phải lỗi gì, sau khi huấn luyện dã ngoại trở về thì không nghỉ ngơi, bị huấn luyện viên phạt chạy năm vòng thao trường. Theo lý thuyết thì ngày đầu tiên huấn luyện tân binh, tập huấn sẽ không quá mức nghiêm ngặt, cũng không biết huấn luyện viên nghĩ gì, tôi đoán phạt như thế thì sau khi tập huấn kết thúc cậu nhỏ này sẽ rời khỏi thôi.”
Lý Vô Định không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu.
Trong lúc đang nói Tạ Thuần Quy đã chạy xong năm vòng, về lại đơn vị, nhưng không lâu sau thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc, lại bắt đầu vòng huấn luyện thân thể thứ hai: Chống đẩy.
Ra lệnh một tiếng, các tân binh nhanh chóng nằm xuống, sau đó bắt đầu chống đẩy theo hiệu lệnh của huấn luyện viên. Nhìn thấy tư thế không đúng tiêu chuẩn, huấn luyện viên cũng không nhẹ tay, cần đánh thì đánh, cần phạt thì phạt.
Lý Vô Định nhìn chằm chằm Tạ Thuần Quy đang ở giữa một đám người, mặc dù vừa rồi chạy nhiều hơn những người khác năm vòng, chưa được nghỉ ngơi bao nhiêu, nhưng khi tiếp tục phải chống đẩy một trăm cái, Tạ Thuần Quy chẳng những kiên trì làm xong mà còn không hề lười biếng bỏ qua cái nào. Mồ hôi đã ướt nhẹp lưng áo cậu thanh niên, nhưng trong mắt cậu không hề có chút lùi bước.
Làm xong một trăm cái chống đẩy, các tân binh vỗ vỗ cát trên tay cấp tốc đứng dậy, Tạ Thuần Quy cũng theo đó mà đứng lên, vừa đứng thẳng, huấn luyện viên lại đột nhiên đi đến trước mặt cậu nói: “Cậu, làm lại năm mươi cái.”
Tạ Thuần Quy hơi sửng sốt, nhưng không hỏi cũng chẳng nói gì, chỉ nằm sấp xuống lần nữa, tuân theo mệnh lệnh của huấn luyện viên mà làm.
Tiểu đội trưởng cũng hơi kinh ngạc: “Phạm phải sai lầm gì thế?”
Lông mày Lý Vô Định khẽ nhíu, ánh mắt hết chuyển từ trên người huấn luyện viên lại chuyển đến Tạ Thuần Quy.
Sau đó, sau khi kết thúc mỗi một hạng mục huấn luyện thân thể, Tạ Thuần Quy đều sẽ bị huấn luyện viên phạt, lúc đang phạt đến hạng mục thể năng thứ tư, tiểu đội trưởng đi tới gọi huấn luyện viên.
Trong lòng huấn luyện viên không khỏi chột dạ, ngẩng đầu, nhìn ra xa quả thật nhìn thấy Lý Vô Định đang đứng ở phía trước, trong lòng hắn thầm kêu không tốt, cúi đầu đi theo tiểu đội trưởng đến trước mặt Lý Vô Định, vội vàng hấp tấp chào: “Đội trưởng!”
Lý Vô Định gật gật đầu nói với tiểu đội trưởng: “Tiểu đội trưởng, tạm thời cậu chỉ đạo các tân binh huấn luyện, tôi có vài vấn đề cần hỏi vị đồng chí này.”
Tiểu đội trưởng nhận được lệnh, xoay phải một cái thật tiêu chuẩn, dùng tư thế quân đội chạy chậm về hướng các tân binh đang đứng.
Lý Vô Định nhìn về phía huấn luyện viên, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Vừa rồi cậu phạt cậu lính mới kia bốn lần, cậu ta đã phạm những sai lầm gì?”
Huấn luyện viên ấp úng một hồi, hơn nửa ngày mới nói ra: “Lúc huấn luyện dã ngoại không nghe theo lệnh của chỉ huy.”
Lý Vô Định nói: “Đây là không tuân theo kỷ luật, cần phải ghi vào trong hồ sơ, vì sao lại dùng huấn luyện thân thể để trừng phạt? Hả? Không nghe theo lệnh của chỉ huy thật sao? Cậu ta không nghe theo lệnh như thế nào, cậu nói lại tình huống cụ thể thử xem.”
Huấn luyện viên hàm hồ kể lại, Lý Vô Định gật gật đầu: “Cậu đi gọi một huấn luyện viên khác tới, tôi hỏi chuyện này lại một chút.”
Huấn luyện viên kia hơi hoảng hốt: “Đội, đội trưởng, cái này… tôi…”
Thấy khuôn mặt Lý Vô Định đã hơi tức giận, huấn luyện viên vội vàng nói: “Đội trưởng, tôi nói thật cho anh vậy, đây là ý kiến mà người nhà Tạ quân trưởng đề nghị.” – Lý Vô Định khẽ giật mình: “Người nhà của Tạ quân trưởng? Tạ quân trưởng thế mà lại nghiêm khắc với con trai mình như vậy?”
Huấn luyện viên nói: “Không phải đâu đội trưởng, Tạ quân trưởng không biết chuyện này, đây là mẹ vợ của Tạ quân trưởng đề nghị, bà ấy khẩn cầu chúng ta làm ngặt một chút để cháu ngoại bà ấy biết khó mà lui. Năm đó chồng của bà ấy là liệt sĩ cách mạng, nhờ vả chuyện này dĩ nhiên chúng tôi phải giúp rồi, không giúp thì không biết phải nói làm sao, đội trưởng à.”
Lý Vô Định nói: “Ừm, tôi biết rồi.”
Huấn luyện viên khẽ thở ra một hơi, vừa chào theo quân lễ một cái định trở về đơn vị thì bị Lý Vô Định gọi lại nói: “Cậu không cần về đâu.”
“A? Đội trưởng?”
Lý Vô Định uy nghiêm nghiêm nghị nói: “Không phân biệt công tư, làm sao làm được huấn luyện viên?”
Huấn luyện viên tự biết không thể thoát khỏi hình phạt, lập tức ủ rũ.
Ngày tập huấn đầu tiên cuối cùng cũng kết thúc, thời gian tắm rửa cũng có hạn chế, một đám đàn ông ở trong nhà ăn vội vàng ăn mấy miếng rồi chạy tới nhà tắm. Tạ Thuần Quy tắm xong cầm chậu rửa mặt trở lại phòng ngủ, nghe thấy bạn cùng phòng ngửa mặt ngã xuống giường
phàn nàn: “Mẹ nó, thật đúng là quá vất vả, làm ông đây mệt chết rồi. Đệt! Cứ nghĩ đến cái cảnh từ nay về sau sống thế này thôi là đã cảm thấy tuyệt vọng, hay là chờ tập huấn kết thúc thì rời đi nhỉ? Hả? Tiểu Tạ, cậu tắm xong rồi đấy à?”
Tạ Thuần Quy gật gật đầu: “Ừm, tắm xong rồi, cậu đi nhanh đi, không thì không còn nước nóng đâu.”
Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng, bạn cùng phòng bật dậy, quơ lấy chậu rửa mặt cùng với thùng đựng nước chạy vội đến nhà tắm.
Tạ Thuần Quy cầm khăn lông lau khô tóc, thời điểm ngồi lên giường thì cảm thấy hai chân hơi hơi truyền đến cảm giác rã rời, đoán chừng ngày mai sẽ đau đớn không thôi.
Tạ Thuần Quy đưa tay xoa xoa đấm đấm bắp chân, đột nhiên lại nghe thấy có người gõ cửa.
Cửa không khóa, người kia đứng ở bên ngoài gõ khẽ hai tiếng cũng chỉ để khiến Tạ Thuần Quy chú ý mà thôi.
Tạ Thuần Quy nghe thấy tiếng vang, quay đầu nhìn lại.
Thân ảnh của người kia chặn lại ánh trăng mỏng manh bên ngoài cửa, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng người thẳng tắp, giữa lông mày tất cả đều là ổn trọng, trong phòng ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên mặt hắn, tiến vào nơi sâu trong đôi mắt của Tạ Thuần Quy.
Cùng là trung can nghĩa đảm, một người táng thân nơi biển lửa, một người vùi xương dưới núi tuyết, tính sâu xa ra, một mối nhưng lại khác đường, khác đường nhưng lại quy cùng về một mối, nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ, cần gì phải mượn gió thu họa khúc bi thương.
Sau khi nhìn rõ hình dáng người tới, Tạ Thuần Quy bỗng dưng đứng dậy, luốn cuống tay chân thu dọn bàn một chút, lúc này mới ngẩng đầu vội vàng hấp tấp hô lên: “Đội, đội trưởng.”
Lý Vô Định kinh ngạc: “Cậu biết tôi?”
Tạ Thuần Quy gật đầu như giã tỏi: “Biết chứ, tôi biết anh, đội trưởng.”
Lý Vô Định đứng ngoài cửa nở nụ cười, hỏi: “Tôi có thể vào không?”
Tạ Thuần Quy khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, lặng lẽ quay đầu nhìn thoáng qua chăn mền trên giường xem đã gấp thành hình đậu hũ chưa. Thấy xung quanh đều đã sạch sẽ, vội vàng nói: “Được chứ! Mời anh vào, mời vào.”
Lý Vô Định đạp bước đi vào: “Ừm? Bạn cùng phòng đều không có ở đây à?”
“Đều đi tắm hết rồi.”
Lý Vô Định ừ một tiếng, lại hỏi: “Hôm nay tập huấn có cảm thấy vất vả không?”
Tạ Thuần Quy lắc đầu: “Không vất vả! Thực sự không có vất vả gì đâu.”
Lý Vô Định cười nói: “Nếu thấy mệt thì cứ nói ra, không sao cả, cường độ huấn luyện của cậu hôm nay thực sự rất lớn, cảm thấy mệt cũng đúng thôi.”
Hai tay Tạ Thuần Quy hơi nắm thành nắm đấm, bối rối trên mặt chậm rãi biến thành tỉnh táo: “Đội trưởng, tôi không cảm thấy vất vả, thật đấy.”
Lý Vô Định nhìn qua cậu, trên khuôn mặt thanh niên còn mang theo vẻ ngây thơ của thiếu niên, nhưng sự cương nghị giữa lông mày kia lại khiến Lý Vô Định cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu. Nghe Tạ Thuần Quy nói, Lý Vô Định hơi hơi động dung, nhưng dù sao cũng đã nhận sự nhờ vả của người khác, vẫn nói: “Là bà ngoại của cậu nhờ tôi tới khuyên cậu.”
Tạ Thuần Quy ngẩng đầu không hiểu: “Khuyên tôi?”
Lý Vô Định nói: “Cậu thông minh như vậy, hoàn toàn có thể lựa chọn thi vào trường quân đội bình thường, làm một sĩ quan, sau khi tốt nghiệp thì theo phân phối nhận một vị trí văn thư có liên quan, căn bản không cần thiết phải nhập ngũ. Làm quân nhân quá mức cực khổ, tập huấn xong thì đi nghĩa vụ, ở trong vũng bùn lăn qua lộn lại, nếu như có nhiệm vụ thì có thể bị thương, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng, hy sinh. Dù sao hai con đường cũng đều giống nhau…”
“Không giống.” – Đột nhiên Tạ Thuần Quy ngắt lời hắn.
Lý Vô Định nao nao, trông thấy ánh mắt nóng rực của Tạ Thuần Quy đang nhìn hắn: “Nếu như vậy, vì sao khi trước đội trưởng anh lại lựa chọn từ bỏ tiến vào trường quân đội, từ một binh nhì bắt đầu tự tôi luyện chính mình? Ai cũng có thể tới khuyên tôi, nhưng chỉ riêng đội trưởng anh thì không thể, bởi vì nếu như trên đời này chỉ có một người có thể hiểu được lý do vì sao tôi chọn con đường này, thì người đó nhất định là anh đấy đội trưởng.”
Đầu tiên Lý Vô Định kinh ngạc, lập tức nở nụ cười, mặc dù khuôn mặt hắn uy nghiêm nhưng khi cười lên lại hơi ngốc ngốc, cũng hơi khờ khờ: “Xem ra tôi đã khuyên lầm người rồi, cậu quả thật giống như những gì bọn họ nói, khá là ưu tú đó.”
Đột nhiên được khen, Tạ Thuần Quy mừng rỡ như điên, trong lòng dâng lên từng cỗ từng cỗ xúc động, cậu bất chợt tiến lên một bước túm chặt lấy tay Lý Vô Định, vội vàng nói: “Đội, đội trưởng! Tôi đã ngưỡng mộ anh từ rất lâu rồi! Tôi muốn làm đội phó của anh!”
Lý Vô Định khẽ giật mình, ngượng ngùng vuốt vuốt đầu, nửa đùa nửa thật khích lệ nói: “Được, được, nhưng mà đội phó của tôi thì phải đánh thắng tôi, cậu phải cố lên đấy.”
Đối thoại thật đơn giản như thế, không biết lại được ai đó chôn sâu tận dưới đáy lòng, hàng đêm trằn trọc, ban ngày kiên định không thay đổi, cứ như vậy chạy từng bước một hướng về phía mục tiêu.
Trên hai vai gánh tín ngưỡng, nhiệt huyết của thiếu niên lang, cuối cùng vẫn là bạn bè như cũ, vẫn như cũ không phụ sơ tâm.
Sơ tâm không phụ.