Đêm khuya thanh vắng, Hồng Tụ lại hầu hạ Tiêu dư An rửa mặt như cũ, sau đó ở lại đợi người ngủ yên ổn mới rời đi.
Vừa nằm lên giường, đột nhiên Tiêu dư An hỏi: “Hồng Tụ, có phải trong Cảnh Dương Cung có nhạc công nổi danh không?”
Hồng Tụ nghĩ nghĩ một hồi, đáp: “Hồi hoàng thượng, có.”
Thấy Tiêu dư An gật đầu, Hồng Tụ trong lòng khẽ động hỏi: “Hoàng thượng không phải là muốn…”
“Không phải! Ta chỉ hỏi chút thôi! Không có ý gì khác! Không cần nghĩ nhiều quá vậy đâu!” – Tiêu dư An vội vàng ngắt lời nàng.
Hồng Tụ cúi đầu hành lễ, nói: “Là nô tỳ ngu dốt, nhưng Hiểu Phong Nguyệt vào cung đã một năm, hoàng thượng chưa từng để ý đến hắn, sao đột nhiên hôm nay lại nhắc đến?”
Dù sao cũng đã hai lần tình cờ nghe được tiếng đàn, cuối cùng trở thành hiếu kỳ đối với người đánh đàn cũng dễ hiểu, thì ra tên là Hiểu Phong Nguyệt.
Tiêu dư An đem cái tên này lục lọi trong đầu vài lần nhưng vẫn không có chút ấn tượng nào, xem ra là nhân vật mà nguyên tác chưa từng đề cập đến.
Tiêu dư An nói: “Chỉ có chút hứng thú thôi, đừng để trong lòng.”
Hồng Tụ gật gật đầu, thổi tắt ánh nến bên giường, có tiếng hít thở bên người nên Tiêu dư An ngủ rất nhanh, mới qua một lúc đã ngủ say.
Thấy Tiêu dư An ngủ yên rồi, Hồng Tụ mới nhẹ nhàng rời đi, ánh trăng sáng bên ngoài tẩm cung nhô lên cao, đêm tối mênh mông, Hồng Tụ kéo lại y phục, đầy bụng tâm sự.
Những lời trước đó của Triệu công công khiến Hồng Tụ không thể quên được, trước kia nàng luôn sẽ trở về nghỉ ngơi, nhưng lần này lại không tự chủ được mà đi đến Cảnh Dương Cung.
Sương phòng của Yến Hà Thanh nằm ở rìa phía đông, bởi vì có lệnh cấm đi đêm cho nên vào giờ này, Cảnh Dương Cung càng thêm u tĩnh, yên lặng như tờ.
Hồng Tụ cũng chỉ vì trong lòng mang tâm sự mới bất giác đến đây, nàng đang chuẩn bị rời đi thì thấy trong viện phía đông có bóng người.
Trong lòng Hồng Tụ cả kinh, nín thở nhìn lại thì thấy Yến Hà Thanh đứng ở trong sân, mặt hướng về phía nam, chăm chú nhìn trăng sáng.
Đêm lạnh như nước, ánh trăng rơi trên nền tuyết đọng, rơi trên chạc cây khô héo, rơi vào trong đôi mắt đang nhìn vào phương xa thật lâu kia của Yến Hà Thanh.
Vạn dặm đại địa rộng lớn ngoài kia, đã từng là cố thổ của hắn, những chồng bạch cốt dưới mặt đất kia, đã từng là cố nhân của hắn.
Tay phải Yến Hà Thanh nắm thật chặt một cây trâm ngọc, dưới đáy mắt có không cam lòng, hối hận, quyết tuyệt, vừa nhấc mắt, sóng mắt lưu chuyển, tất cả đều đã biến lạnh lùng.
Cả người Hồng Tụ sợ hãi, trong đầu đều là câu khuyên bảo kia của Triệu công công: Người ở Cảnh Dương Cung này, là những người
sẽ đưa đến bên gối hoàng thượng, ngươi nếu đưa đến một con sói, gây ra một chút thương tổn nào tới hoàng thượng…
Mà lúc này, Triệu công công đang ngồi dựa vào ghế thái sư nghỉ ngơi nhấp trà, Phùng quản sự ở một bên nịnh nọt đấm chân cho ông ta, một bên hỏi: “Triệu công công, Hồng Tụ này chung quy cũng chỉ là một nữ tử, lòng dạ đàn bà, cho dù nghe lọt tai những lời ngài nói thì có thể làm gì được chứ? Thời gian này Yến Hà Thanh ở lại Cảnh Dương Cung, e là quá thoải mái rồi.”
Triệu công công nghe xong, cười nhạo lắc đầu: “Ta chỉ lo rằng nàng không nghe lọt lời của ta thôi.”
“A? Triệu công công đã an bài người ở Cảnh Dương Cung rồi sao?” – Phùng quản sự kinh ngạc.
Triệu công công ghét bỏ nhìn Phùng quản sự một chút: “Ngươi đó, sao chuyện gì cũng không chịu hỏi thăm cho có hiểu biết chút vậy?”
Phùng quản sự khúm núm: “Thỉnh giáo công công.”
Triệu công công nói: “Ngươi có biết Hồng Tụ này vào cung mấy năm rồi không?”
Phùng quản sự lau mồ hôi lạnh: “Nô tài ngu dốt, không biết.”
“Hừ.” – Triệu công công khịt mũi coi thường: “Nàng ta ấy à, năm đó mười tám tuổi nhập cung, đến nay đã hơn năm năm, ngươi có biết vì sao chỉ mới hơn ba năm nàng đã lên quản lý Cảnh Dương Cung không?”
Phùng quản sự lắp bắp: “Nô tài, nô tài…”
Triệu công công nói tiếp: “Để ta kể cho ngươi nghe một chuyện, trong số cấm luyến của Cảnh Dương Cung đã từng tra được một thích khách, vốn dĩ tên thích khách này đã bị xử quyết ngay lập tức, nhưng mà dung mạo của hắn lại khiến hoàng thượng rất yêu thích, trong lòng hoàng thượng ngứa ngáy khó nhịn, thế nhưng lại kiêng kị vũ lực của mỹ nhân, vì thế bèn đem người này giao cho Hồng Tụ. Chỉ qua ngày thứ hai, tên thích khách này đã bị cắt đứt gân tay gân chân, răng cũng bị đánh nát, sau đó đưa đến bên gối hoàng thượng.”
Nói xong, Triệu công công không thèm để ý đến sự sợ hãi của Phùng quản sự nữa, từ trên ghế thái sư đứng dậy, khom lưng gõ gõ cái lưng già: “Già rồi già rồi, có một số việc, không thể so được nữa.”