Mùa xuân, chim yến cực cực khổ khổ xây lại tổ, thế sự khó liệu.
Ngay tại thời điểm Tiêu Dư An cho rằng nguyên tác đã bị hắn hoàn toàn làm cho xáo trộn, phủ tướng quân lại truyền đến tin tức làm người ta không kịp đề phòng.
Tôn lão tướng quân bệnh nặng.
Thân thể Tôn tướng quân cũng không phải cứ vậy đột nhiên kém đi, ông nhiều năm chinh chiến, sao có thể không lưu lại một thân thương tích, chỉ có cái là chẳng ai ngờ rằng ông sẽ đột nhiên ngã xuống ở giờ phút này.
Lúc Tiêu Dư An chạy tới phủ tướng quân thăm hỏi, Tôn tướng quân đã ở thời khắc sắp hấp hối. Ông kéo lấy Tiêu Dư An, nước mắt tuôn đầy mặt: “Hoàng thượng, mặc dù trước đó ngài đã từng hồ đồ, nhưng biết sai mà sửa rất đáng quý. Thần biết hiện tại hoàng thượng tâm đặt ở bách tính, hoàng thượng, là một minh quân, đáng giá để các tướng sĩ thủ biên giới, chết vì xã tắc, nhưng Tôn mỗ giữa đường phải vong, không thể lâm trận, không thể hộ quốc, thật không cam lòng, không cam lòng.”
Tiêu Dư An như nghẹn ở cổ họng, hồi lâu mới khẽ nói: “Tôn lão tướng quân, ngài vất vả rồi.”
Bởi vì Tôn lão tướng quân còn phải nghỉ ngơi, Tiêu Dư An không dám ở lại quá lâu, căn dặn vài câu liền rời đi.
Từ phủ tướng quân đi ra, Tiêu Dư An gặp được một người.
Là nam hai Lý Vô Định.
Vẻ mặt hắn cực kỳ bi ai đau thương, xem ra cũng biết chuyện Tôn lão tướng quân bệnh nặng, nhìn thấy Tiêu Dư An, Lý Vô Định quỳ một chân xuống hành lễ: “Vi thần khấu khiến hoàng thượng.”
“Đứng lên đi.” – Tiêu Dư An nhìn Lý Vô Định, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Tôn lão tướng quân bây giờ không có cách nào mang binh, việc này đồng nghĩa với việc phải chuyển giao binh quyền, về tình về lý, Tiêu Dư An đều nên đem vị trí đại tướng quân này giao cho Lý Vô Định. Thế nhưng, cứ nghĩ đến chuyện ngày sau Lý Vô Định sẽ phản quốc, Tiêu Dư An lại có chút do dự.
“Ngươi cùng Tạ Thuần Quy dạo này thế nào?” – Tiêu Dư An hỏi.
“Hồi hoàng thượng, Tạ gia tiểu tử rất có năng lực, vi thần cho rằng ngày sau tất có thành tích.” – Lý Vô Định trả lời.
Hai người này, một người đi trên con đường phản quốc, một người lại lấy thân hộ quốc, bây giờ lại còn hỗ trợ thưởng thức lẫn nhau?
Cho dù Tiêu Dư An đã biết hết kịch bản nguyên tác, vẫn luôn cảm thấy vận mệnh sau này của hai người rất khó mà đoán được.
Tiêu Dư An gật gật đầu, đang muốn quay người rời đi, Lý Vô Định đột nhiên gọi hắn lại: “Hoàng thượng.”
“Hửm?” – Tiêu Dư An nghi hoặc quay đầu nhìn hắn.
Đôi mắt Lý Vô Định đen nhánh, hơi chút do dự, cuối cùng vẫn mở miệng: “Hoàng thượng, tâm phòng người không thể không có, cho dù là người thân cận nhất, hoặc là… thần tử huynh đệ.”
Tiêu Dư An không nói một lời, nhìn hắn chằm chằm, giữa hai người trầm mặc mấy giây, Tiêu Dư An thẳng thắn hỏi: “Nói rõ một chút.”
Lý Vô Định đáp: “Hoàng thượng, không có chứng cứ xác thực, thần cũng không dám vọng nghị.”
Nói lấp lửng câu người ta như vậy, vô vị.
Tiêu Dư An gật gật đầu, quay người rời đi.
Hàng năm cứ vào đầu xuân, quân doanh Bắc quốc đều sẽ có trận luận võ, điều này mang ý nghĩa vứt bỏ cái cũ nghênh đón mùa xuân, thứ hai là để kiểm tra thành quả rèn luyện trong một năm của binh lính.
Quy củ này chính là do Tôn lão tướng quân đặt ra, mặc dù giờ đây ông bệnh nặng, không có cách nào mang binh, nhưng quy củ vẫn diễn ra như cũ.
Lúc này, mấy tiến binh sĩ đang dựng lôi đài. Lôi đài mặc dù chỉ dựng đơn sơ, nhưng quan trọng là phải rắn chắc.
Cơ mà dựng một hồi, các binh sĩ đều có chút sụp đổ.
Bởi vì Tiêu Dư An ở bên cạnh bọn họ gõ nhịp.
Bọn họ đóng một cái lên
cột, Tiêu Dư An gõ một nhịp, cho nên lúc bọn họ gõ sẽ luôn có cảm giác gõ ra thành tiết tấu.
Gõ ra có cảm giác tiết tấu thì cũng thôi đi!
Tiêu Dư An lại còn theo cái nhịp đó mà hát: “Kià hai con hổ, kìa hai con hổ*, này, bên kia gõ nhanh rồi, chậm lại một chút, nhịp bốn bốn có hiểu không? Nhịp bốn bốn đó.”
(*Đây là bài “Hai con hổ” nhé, giai điệu của nó y hệt như bài, kìa con bướm vàng kìa con bướm vàng của mình ấy. Ai muốn nghe thì vào đây mà nghe.)
Binh sĩ cầm búa có chút sụp đổ.
Hắn không hiểu! Hắn thực sự không hiểu!!
Một binh lính khác bên cạnh trấn an vỗ vỗ hắn.
Huynh đệ, tỉnh táo chút, đây là hoàng thượng, không thể nện được đâu.
Cũng may chỉ qua một hồi, Lý Vô Định đã kịp thời xuất hiện, giải cứu một đám hán tử cao lớn thô kệch cẩu thả bị ép tiếp nhận khóa học âm nhạc.
“Hoàng thượng?” – Lý Vô Định kinh ngạc ôm quyền hành lễ: “Ngài sao lại tới đây?”
Tiêu Dư An cười yếu ớt: “Không có gì, đến xem chút thôi.”
Lời này mặc dù không phải là giả, nhưng cũng không phải hoàn toàn là thật, hiện tại Tôn lão tướng quân bệnh nặng, vị trí đại tướng quân còn đang bỏ trống, Tiêu Dư An rất xoắn xuýt không biết có nên giao nó cho Lý Vô Định hay không, vì thế dứt khoát chạy tới xem một chút.
Lý Vô Định hơi kinh ngạc nhìn một thân bạch sắc cẩm y đơn giản lưu loát gọn gàng của Tiêu Dư An, không khỏi nghi hoặc, hoàng thượng luôn thích khoe khoang sao bây giờ lại khiêm tốn như vậy.
Càng làm cho Lý Vô Định kinh ngạc chính là, Tiêu Dư An chỉ dẫn theo duy nhất một thị vệ.
Tên thị vệ kia lặng yên không tiếng động đứng ở phía sau Tiêu Dư An, không cười không giận, khí độ lại bất phàm, giữa lông mày lạnh lùng khiến người ta căn bản không có cách nào coi nhẹ.
Lý Vô Định nói: “Hoàng thượng, bên ngoài bụi bặm, sẽ dính vào người, nên đến quân trướng thôi.”
“Được, vừa vặn có một số chuyện muốn hỏi ngươi.” – Tiêu Dư An gật gật đầu, quay người muốn đi, như tới tới gì đó lại quay đầu hướng về đám binh sĩ đang còn kinh sợ mà dựng lôi đài hô: “Nhịp bốn bốn đó, mạnh yếu rồi lại mạnh yếu.”
Một binh sĩ đang cầm búa gõ suýt nữa thì đập luôn vào tay mình.
Mấy người đi vào trong quân trướng, bên trong mấy tướng sĩ đang bàn luận về việc tỷ võ, thấy Lý Vô Định cùng với Tiêu Dư An đi vào, vội vội vàng vàng quỳ lạy hô to hoàng thượng.
“Đều đứng lên đi, ta có lời muốn nói riêng với Lý tướng quân, các ngươi ra ngoài trước đi.” – Tiêu Dư An nhấc nhấc tay.
Mấy tướng sĩ vội vàng rời khỏi quân trướng, chỉ lưu lại hai người Tiêu Dư An cùng Lý Vô Định bên trong.
Editor: Tui lười tách chương ra quá nên đăng hai cái cùng lúc luôn.
À, truyện này có tiêu đề đó, nhưng mà tui thấy nếu dịch tiêu đề luôn thì giống như là nói trước nội dung chương mất rồi, nên tui không dịch, ahihi.