Tiểu viện tuy không lớn nhưng cũng có mấy gian sương phòng, Tạ Thuần Quy không biết phải vào cái nào, quay người muốn hỏi, râu quai nón nhìn thấy, cười đập cậu: “Đừng lo, nhà Lý Vô Định không có nữ hài, cứ tùy tiện mà vào, phòng treo chiến bào khôi giáp chính là phòng của hắn.”
Trong lòng Tạ Thuần Quy lại càng thêm kinh ngạc đối với Lý phủ: “Lý tướng quân công danh hiển hách, vì sao không có nữ quyến?”
Râu quai nón ho một tiếng, trả lời: “Cũng nhiều người làm mối cho hắn, mà chính hắn lại không muốn cưới, nói là lên sa trường thì không biết sau này sinh tử thế nào, không muốn làm hại con gái nhà người ta.”
Tạ Thuần Quy bừng tình đại ngộ gật đầu, đứng dậy đi vào gian phòng của Lý Vô Định.
Trong phòng Lý Vô Định đơn giản đến không ngờ, một cái giường, một cái bàn tròn, mấy cái ghế đẩu, nếu không phải trên giá sách có mười mấy quyển binh thư bị xem đến quăn góc thì thật sự là không có chút nhân khí nào. Tạ Thuần Quy thay quần áo xong, nhịn không được cầm lấy một bản binh thư xem vài lần, cứ thế mà đọc, đến khi giật mình lấy lại tinh thần thì thời gian đã qua khá lâu. Cậu vội vàng dọn binh thư, đi ra khỏi sương phòng.
Trong nội viện, Lý Vô Định đang bày biện bát đũa lên bàn, mấy tướng sĩ đã sớm ngồi vây quanh bàn tròn ngươi một chén ta một chén uống rượu. Nhìn thấy Tạ Thuần Quy, râu quai nón vẫy tay thúc giục: “Tạ gia tiểu nhi, mau tới mau tới! Vẫn đang chờ ngươi đó!”
Thức ăn trên bàn cũng không có gì tinh xảo, thậm chí có thể nói là bày biện mười phần tùy ý, nhưng hương vị lại tốt vô cùng, một đám đại hán ăn đến vui vẻ, gió cuốn mây tan, chỉ chốc lát đồ ăn đã hết nửa bàn. Tạ Thuần Quy cùng những tướng sĩ xuất thân từ dân gian này khác biệt, từ nhỏ lớn lên trong gia đình gia giáo, so với những tướng sĩ dùng tay trực tiếp gặp đùi dê này tướng ăn phải nói là cực kỳ nhã nhặn.
Lý Vô Định liếc nhìn đám tướng sĩ đang ăn đến lang thôn hổ yết, lại nhìn Tạ Thuần Quy cúi đầu chậm rãi nhai nuốt, bất đắc dĩ cười cười, cầm lấy một khay lớn đầy thịt đưa tới trước mặt Tạ Thuần Quy.
Tuy rằng Tạ Thuần Quy là con út trong nhà, nhưng trước giờ chưa từng được chiều chuộng, chưa bao giờ độc chiếm món ăn, thấy vậy thì liên tục khoát tay: “Lý tướng quân, ta…”
Lý Vô Định ngắt lời cậu: “Không sao đâu, nơi này của ta không có nhiều quy củ, ngươi ăn no một chút, dù sao cũng đang tuổi lớn, không ăn nhiều thì làm sao đánh thắng ta được?”
Tạ Thuần Quy siết chặt đũa, không nói nữa, miếng lớn ăn cơm
ăn thịt.
Qua ba lần rượu, đã có tướng sĩ uống say, đem đũa ném sang một bên, bắt đầu thao thao bất tuyệt kể những chiến tích vĩ đại trên chiến trường của mình năm đó, kể một hồi lại kể đến lý do vì sao mình tham gia quân ngũ.
Tạ gia đời đời tòng quân, từ lúc Tạ Thuần Quy mới sinh đã đã biết tương lai mình nhất định sẽ anh dũng xông pha sa trường, cho nên khi nghe xong lý do tòng quân của những tướng sĩ này lại cảm thấy ngạc nhiên, khó mà tưởng nổi.
Tạ Thuần Quy vừa nghe vừa gật đầu, bỗng nhiên quay đầu hỏi Lý Vô Định: “Lý tướng quân, khi đó ngài vì sao lại tham quân?”
Lý Vô Định suy tư nửa ngày, nói: “Vẫn là không nói thì hơn, nói ra sợ ngươi thất vọng.”
Thấy Tạ Thuần Quy không cam lòng nhìn mình chằm chằm, Lý Vô Định bất đắc dĩ: “Được rồi, nói cho ngươi biết, năm đó ta vì sống sót nên mới tham quân.”
Tạ Thuần Quy ngốc lăng: “Sống sót?”
Lý Vô Định gật gật đầu: “Năm đó ta mười sáu tuổi, trong thôn xảy ra nạn đói, nhưng mà vì đánh trận nên một miếng lương thực cuối cùng cũng không thể không nộp cho triều đình. Ta không biết phải làm thế nào, vì để có cơm ăn cho nên mới đi làm binh.”
Tạ Thuần Quy lại hỏi: “Vậy phụ mẫu huynh đệ của ngươi thì sao?”
Lý Vô Định đem hạt cơm cuối cùng và vào miệng, nói khẽ: “Tất cả đều chết đói.”
Năm chữ, nhẹ tựa lông hồng, lại giống như có một tòa núi lớn ép Tạ Thuần Quy đến nghẹn ngào.
Có một số người thì đó là tín ngưỡng cùng với chấp niệm cao cả, nhưng mà với một số người, thì sống sót mới là ranh giới cuối cùng.
Tiệc rượu mặc dù đơn giản, nhưng lại cực kỳ tận hứng, mấy người uống say đến nửa đêm mới lưu luyến không rời mà tán đi, Lý Vô Định đưa tiễn mấy tướng sĩ xong, trở lại phủ đệ đã thấy Tạ Thuần Quy thay lại y phục, Lý Vô Định nói: “Phần hậu lễ kia, hay là ngươi cứ đem về đi? Quá quý giá.”
Tạ Thuần Quy nói: “Đó là tâm ý của gia phụ gia mẫu, hy vọng Lý tướng quân không cần ghét bỏ.”
Lý Vô Định cũng không tiện từ chối nữa, cười vang nói: “Vậy ta nhận trước, chờ đến khi ngươi công thành danh toại, sẽ toàn bộ… không, sẽ trả lại gấp đôi.”
Trong đáy mắt Tạ Thuần Quy như được thắp lên ngọn lửa: “Được.”