Cũng không biết trải qua bao lâu, cuối cùng người trên giường cũng có động tác.
Tiêu dư An chịu đựng đau đớn, chậm rãi mặc lại y phục cho tỉnh tề, một lần nữa chống người dậy ngồi dựa vào giường, vải trắng trên cánh tay cột lấy vết thương, lúc này thít chặt vào trong máu thịt, máu đã khô lại làm vải trắng dính chặt vào miệng vết thương. Tiêu Dư An muốn tháo ra cũng không được mà không tháo cũng không được, thế nên đành mặc kệ không thèm để ý tới nữa, mắt không thấy tâm không phiền.
Đau, chỗ nào cũng đau, đầu đau tay đau, tim gan tỳ phổi thận dạ dày đau, trái tim cũng đau, một lần đập lại một lần đau đớn.
Tiêu Dư An cuộn tròn thân thể, dùng cánh tay không bị thương ôm lấy đầu, muốn cân nhắc một chút những chuyện sau này, nghĩ như vậy, nhịn không được lại buột miệng chửi thề một câu.
Ngẫm lại thì trước khi hắn xuyên qua, dù sao cũng là một người hào hoa phong nhã, một tổng tài bốn tốt tuổi trẻ tài cao, kết quả chưa kịp nhìn thấy chủ nghĩa xã hội được xây dựng hoàn chỉnh, chưa kịp xem hết bản tin thời sự, chưa kịp nhìn thấy bóng đá nước nhà đoạt cúp vô địch thế giới, chưa biết nguyên nhân dẫn đến sự sịp đổ của lượng tử thì đã bị bệnh nan y.
Được thôi, một khi đã xuyên thư, dù sao cũng không thể không đem vài chỗ mấu chốt thay đổi chút, không thể coi như không biết với những chuyện trước sau gì cũng xảy ra được.
Sau đó vì sống sót mà liều mạng giữ gìn mối quan hệ với nam chính.
Được thôi, hiện tại nam chính đúng thực là không muốn tính mạng của hắn.
Nam chính muốn thiến hắn!!!
Lúc đầu Tiêu Dư An cho rằng kết cục thảm nhất là giống như trong sách, bị nam chính xẻo cho đến chết, cho nên mình đã là vò mẻ không sợ sứt, cải biến kịch bản.
Không ngờ tới còn có càng thảm hại hơn!!!
Tiêu Dư An đã đọc qua nguyên tác, hắn biết Yến Hà Thanh có bao nhiêu ẩn nhẫn, cũng biết Yến Hà Thanh hận Bắc quốc nhiều thế nào, nhưng hắn thật không nghĩ tới trước đây khi ở bên người hắn, Yến Hà Thanh lại có thể đem thù hận ẩn tàng đến mức hoàn mỹ như vậy.
Kỳ thực, từ lúc mình đưa ra đề nghị để hắn đến Cảnh Dương cung, Yến Hà Thanh cũng đã đem cừu hận chôn ở trong đáy lòng rồi nhỉ? Cảm thấy căn bản là mình đang muốn vũ nhục hắn, bức hắn trở thành cấm luyến nhỉ?
Đoán chừng, sau khi mình bị thiến, thật đúng là có thể lưu lại một cái mạng, ở trong cung, bên cạnh nam chính hắn làm một nô bộc ti tiện, cũng giống như lúc trước mình để Yến Hà Thanh làm thị vệ của mình vậy.
Thôi được rồi, không biết người biết ta thì trách gì chứ.
Chưa từng nghĩ tới tất cả ý tốt của mình đều sẽ bị Yến Hà Thanh hiểu sai, Tiêu Dư An bị cảm giác thất bại vây lấy, nhắn nhịn xuống đau xót nháy mắt dâng lên trong đáy lòng, cắn chặt răng, gắng gượng đi rót cho mình chén nước uống. Kết quả vừa rót được nửa chén, cửa tẩm cung đột nhiên bị người đẩy ra, Tiêu Dư An ngẩng đầu nhìn sang, sau đó tay run lên một cái, chén sứ rơi xuống đất vỡ nát.
Thôi đi, hôm nay nước này, mình tốt nhất đừng nghĩ đến uống làm gì.
Tiêu Dư An thu hồi ánh mắt, chống bàn ngồi xổm người xuống, muốn đi nhặt mảnh vỡ của chén sứ lên, không để ý lại bị mảnh vỡ cắt vào tay, máu tươi dính lên mảnh vỡ, đâm vào đầu ngón tay của Tiêu Dư An, đâm đến khiến hắn đau đớn.
Âm thanh bước chân người nọ đột nhiên gấp rút, Tiêu Dư An phảng phất giống như không nghe thấy, hắn đứng dậy nhìn qua đầu ngón tay mình, ánh mắt tan rã, chỉ cảm thấy tối tăm phiền muộn như dời sông lấp biển đè xuống hắn, ép đến khiến hắn không
thở nổi.
Nhìn hắn mà xem, thực sự là mất mặt, hắn không bảo vệ được mẹ, không trị được bệnh cho em trai, không gánh nổi Bắc quốc, Hồng Tụ vì hắn mà chết, Lý Vô Định vì hắn mà bỏ mạng, mà hắn bất luận là liều mạng đến cỡ nào, cố gắng đến cỡ nào cũng vẫn không thể làm được gì, không cứu được bất kỳ ai.
Không thèm nghĩ nữa.
Tiêu Dư An vươn tay, vừa nhổ mảnh vỡ ở đầu ngón tay ra, vừa hướng Yến Hà Thanh nói: “Yến Hà Thanh, ngươi giết ta đi, như thế này thực sự chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Bước chân Yến Hà Thanh hơi ngưng lại, dừng ở trước mặt Tiêu Dư An, nỗi khổ sở từ từ tràn ra từ giữa môi Yến Hà Thanh đến trái tim hắn, Yến Hà Thanh nhìn vào đôi mắt của Tiêu Dư An, đôi con ngươi vẫn luôn dịu dàng mang cười giờ đây chỉ còn lại tĩnh mịch, tựa như một đống lửa đã đốt sạch, lạnh lẽo mà cô đơn.
Yến Hà Thanh đã cực kỳ lâu không nhìn thấy nụ cười của Tiêu Dư An, hắn tưởng niệm đến phát cuồng, khát vọng đến muốn nổi điên, nhưng bây giờ dù hắn có quỳ xuống khẩn cầu Tiêu Dư An cười với hắn một lần nữa cũng không có tư cách.
“Ngươi không cần phải như vậy…” – Yến Hà Thanh cụp mắt, giọng nói ấm ách: “Ngươi có thể sống sót, ở lại bên cạnh ta, ta…”
Tiêu Dư An đột nhiên cười ra tiếng, tiếng cười đánh gãy lời nói của Tiêu Dư An, âm điệu cực kỳ châm chọc.
Quả nhiên, hắn đoán không sai, Yến Hà Thanh muốn đem những vũ nhục mà trước kia mình để hắn làm cấm luyến và thì vệ trả lại gấp mười lần.
Tiêu Dư An nói: “Vậy còn không bằng cứ giết ta đi.”
Yến Hà Thanh thống khổ nhắm mắt lại, Tiêu Dư An thà rằng chết cũng không muốn lưu lại bên cạnh hắn?
Đúng vậy, hắn không phải đã sớm liệu được sao? Liệu đến việc Tiêu Dư An sẽ căm ghét mình, ghi hận, chán ghét, Tiêu Dư An hiện tại không muốn nhìn thấy nhất, nhất định chính là mình.
Đây không phải là đáng đời hắn sao?
Trầm mặc quấn lấy hai người rất lâu, trong lòng hai người tựa hồ chỉ còn lại duy nhất một ý niệm.
Sao lại biến thành thế này, sao lại biến thành thế này chứ.
Yến Hà Thanh hít sâu một hơi, chậm rãi mở mắt nói: “Triệu công công, chết rồi.”
Bả vai Tiêu Dư An run lên một cái.
“Vĩnh Ninh công chúa bình an vô sự, không cần lo lắng, ta… đi trước, ngươi… nghỉ ngơi thật tốt.”
Ánh mắt Yến Hà Thanh cứ mãi đặt ở vết thương trên cánh tay Tiêu Dư An, cực kỳ cố gắng kiềm chế xúc động muốn tiến lên của mình, quay người rời đi.
Mắt thấy Yến Hà Thanh đã rời đi, tay Tiêu Dư An run run đi rót nước uống cho mình.
Thì ra Triệu công công đã chết rồi, giống hệt như trong nguyên tác, Yến Hà Thanh cũng không vì mình tự hại chính mình mà thủ hạ lưu tình.
Lần này, rút cuộc Tiêu Dư An cũng đem chén sứ rót đầy nước, đưa đến bên miệng uống.
Thế nhưng là, nước này uống vào, lại mặn.