Thê tử của Trương Trường Tùng qua đời sớm, không lưu lại con nối dòng cho ông, Trương Trường Tùng lại là một người si tình, không đi thêm bước nữa, trông coi y quán nhỏ mà tổ tiên lưu lại, trải qua cuộc sống một mình ấm no, toàn gia không ưu sầu.
Kết quả đến năm ba mươi lăm tuổi thì nhặt được Trương Bạch Thuật vẫn còn nằm trong tã lót.
Cái người tên Trương Trường Tùng này, tính tình nóng nảy nhưng lại mềm lòng, sau khi đem Trương Bạch Thuật nhặt về thì coi hắn như nhi tử thân sinh mà đối đãi, nửa điểm bạc đãi cũng không có. Người dân trong trấn nhỏ biết việc này cũng không đề cập tới, vẫn cứ gọi là Trương đại phu và Trương tiểu đại phu.
Sau hơn nửa năm, khi đã rất quen thuộc với người trong trấn, Tiêu Dư An đột nhiên chạy tới hỏi Trương Trường Tùng có muốn thu đồ đệ hay không. Trương Trường Tùng hỏi hắn lý do, Tiêu Dư An nói muốn trị tốt bệnh cho đệ đệ.
Trong phủ của Tiêu Dư An đúng thật là có một kẻ ngốc, nghe nói họ Tạ.
Mà cái phủ đệ kia kể ra cũng thực sự kỳ quái, bốn huynh đệ đều từ ngoài thôn Đào Nguyên tới, mà họ của mỗi người cũng không giống nhau.
Trương Trường Tùng nghĩ nghĩ, cũng không cự tuyệt.
Sau đó mới có một màn như ngày hôm nay.
Ba người bận rộn suốt một canh giờ, cuối cùng mới đem tướng sĩ này từ quỷ môn quan kéo về, Trương Trường Tùng lau lau đầu đầy mồ hôi, trừng hai thằng nhãi con một cái, quay người đi nghỉ ngơi.
Trương Bạch Thuật mở ra vật phẩm tùy thân của tướng sĩ này, nói: “Ồ, Đông Ngô quốc, lát nữa đem hắn khiêng tới chỗ của ngươi nhá?”
Tiêu Dư An cười đáp: “Ừm, không nên thêm phiền phức cho các ngươi.”
Trương Trường Tùng đang nằm nghỉ ngơi trên ghế trúc dữ dằn hừ một tiếng.
Hai người sớm đã quen với cái kiểu nói năng chua ngoa nhưng tâm lại mềm như đậu hũ của ông, căn bản không để trong lòng, Trương Bạch Thuật nói: “Ngươi nói coi, ngươi cứu người là được rồi, cần gì phải để Nam Yến quốc tướng sĩ ở cùng phòng với Đông Ngô quốc tướng sĩ trị thương, như vậy có thể không đánh nhau sao?”
“Ôi chao, còn mạng mà sống là tốt rồi, quản nhiều thế làm gì, vả lại…” – Tiêu Dư An nhỏ giọng lầm bầm: “Qua mấy năm nữa là thành một nước rồi, dù sao thì cũng phải thống nhất.”
Trương Bạch Thuật nghe không rõ: “Cái gì?”
Tiêu Dư An lắc đầu: “Không có gì.”
Trương Trường Tùng gầm thét: “Còn rảnh rỗi tán chuyện? Thảo dược bên trong Bách Thảo Viên đã xử lý chưa?”
Dưới chân Trương Bạch Thuật như bôi mỡ, cuống quýt chạy đi, Tiêu Dư An theo sau lưng hắn cũng muốn chạy lại bị Trương Trường Tùng gọi lại: “Tiêu Dư An, ngươi lăn tới đây cho ta!”
Tiêu Dư An ngoan ngoãn đi qua.
Trương Trường Tùng dịu giọng lại, hỏi: “Bệnh của đệ ngươi có khá hơn chút nào không?”
Tiêu Dư An khẽ giật mình, bất đắc dĩ lắc đầu.
Trương Trường Tùng thở dài: “Lát nữa ngươi đi lấy chút thuốc tĩnh tâm đi, bệnh này của cậu ta là tâm bệnh, gấp không được, chỉ có thể xem ý trời.”
“Được, tạ ơn sư phụ.” – Tiêu Dư An hành lễ.
“Còn ngươi nữa, đi hái thuốc không được chạy quá xa, bên ngoài còn đang đánh nhau, binh khí không có mắt, không cẩn thận đâm ngươi thủng vài lỗ, đến lúc đó muốn khóc cũng không có đất mà khóc đấy!” – Trương Trường Tùng dọa hắn.
“Hiểu rồi, hiểu rồi.” – Tiêu Dư An cười nói.
“Được rồi, người này bị thương nặng như vậy, cũng không tiện di chuyển, trước tiên cứ để hắn ở lại y quán dưỡng thương đi, mấy người
ngươi cứu trước kia đều đã rời khỏi trấn rồi chứ?” – Trương Trường Tùng hỏi.
“Ừm, Nam Yến quốc tướng sĩ cùng Đông Ngô quốc tướng sĩ dưỡng thương trước đó ở chỗ kia của ta đánh một trận, không có ý lưu lại, ta cho chút thuốc, để bọn họ về lại quân doanh rồi.” – Tiêu Dư An nói.
Trương Trường Tùng trừng mắt: “Ngươi cũng thật sự là, nhất định phải đặt một phòng, hai nước này ở giao giới đánh nhau, bọn họ chạm mặt có thể không đánh sao? Được rồi, được rồi, đi lấy thuốc đi.”
Tiêu Dư An cười đáp lại một tiếng, tự mình đi tủ thuốc hốt thuốc, lại cùng Trương Trường Tùng nói một tiếng sư phụ ngày mai gặp, sau đó mang theo gói thuốc đi về hướng phố đông.
Mặt trời chiều ngả về tây, ven đường có mấy lão nhân ra ngồi hóng mát, Tiêu Dư An chào từng người bọn họ, lại cùng đám trẻ con trên đường đùa vui một chút, lúc này mới trở lại phủ đệ.
Phủ đệ không lớn, là một viện tử nhỏ, có mấy gian sương phòng, trần nhà bể cá cây dương liễu, di nương bàn đá đồ ăn thơm.
Tam Di bưng đồ ăn từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Tiêu Dư An vội nói: “Dư An à, ngươi về vừa đúng lúc, cơm tối chuẩn bị xong rồi, mau kêu Thuần Quy ra đi.”
Tòa phủ đệ này vốn dĩ trước kia là của Tam Di, trượng phu bà là một thương nhân nổi danh giàu có, kết quả là trong lúc đi kinh thương thì bất hạnh gặp đạo tặc, bỏ lại một tòa phủ đệ này cho bà. Tam Di tính tình cao ngạo, không muốn tái giá, trở thành quả phụ, cũng cô đơn mấy năm.
Lúc Dương Liễu An cùng Hiểu Phong Nguyệt mới tới trấn nhỏ này, đang nghe ngóng khắp nơi xem ở đâu có thể mua được nhà ở thì Tam Di tới tìm bọn họ nói là nguyện ý dùng giá thấp để bán nhưng mà mình muốn được ở lại, vả lại kết cấu của tòa nhà cũng không được thay đổi.
Dương Liễu An cùng Hiểu Phong Nguyệt đương nhiên là đáp ứng.
Tam Di không nghi kỵ, cho dù thân phận của mấy người họ không rõ, cũng lười hỏi đến, chỉ biết là sau hơn nửa năm ở chung thì nhận định bọn họ đều là hài tử tốt.
Tam Di chịu khó, không thể nhìn vừa mắt mấy tên đại nam nhân sống qua những ngày cẩu thả, thế là nấu cơm giặt đồ cho bọn hắn. Mọi người đều không muốn Tam Di phải bận rộn, nhưng Tam Di lại nói là tự mình lấy đó làm vui, dù sao đã sống lẻ loi hơn nửa đời người, bây giờ muốn xem bốn người bọn họ như con trai mà đối đãi.
Tiêu Dư An cười với bà: “Tam Di vất vả rồi, ta đi luôn đây.”
Tiêu Dư An hướng về sương phòng phía đông đi qua, trên đường đi qua một gian phòng, cửa sổ phòng mở lớn, trước cửa sổ bày một chậu hoa lan tản ra mùi thơm ngát. Tiêu Dư An từ cửa sổ nhìn vào, thấy một người đang dựa vào bàn tính sổ sách, bộ dáng vừa chăm chú vừa cẩn thận.