Editor: Min
Tô Hồi Ý không kịp nhận ra người đó là ai, liền nghe Tô Trì kêu lên, "Chú hai."
Lỗ mũi Tô Hồi Ý ngay lập tức mở to, đm là anh hai Tô! Cái đầu nhỏ của cậu!!!
Tại sao cậu lại quên mất, hôm nay Tô Giản Thần đi công tác về nhất định sẽ đến tổng bộ để báo cáo công việc!
Tô Giản Thần nhìn cậu như nhìn thấy ruồi bọ, "Tại sao cậu lại ở đây?"
Tô Trì không nói gì, Tô Hồi Ý sờ sờ chóp mũi, "Anh hai, em..."
Tô Giản Thần không muốn nghe, vì vậy quay đầu rời đi.
Tô Hồi Ý:...!Có vẻ như cậu đã bị Tô Giản Thần cho vào sổ đen rồi.
Tô Trì đem người gọi lại, "Chú hai, chú hiếm khi mới đến tổng công ty, liền cùng nhau ăn một bữa cơm đi."
Tô Giản Thần xoay người, "Em nhìn thấy cậu ta liền ăn không vô!"
Ba người đứng ở cửa nhà ăn rất gây chú ý.
Xung quanh đã có rất nhiều nhân viên đang nhìn về phía này, sắc mặt Tô Trì liền chìm xuống, "Vậy hơn hai mươi năm qua chú ăn cám trấu mà lớn lên à?"
Tô Hồi Ý đột nhiên phát hiện ra anh cả của mình có kỹ năng trào phúng không phân biệt đối tượng.
Nhà họ Tô có tổng cộng sáu người, đều đã được Tô Trì phân chia rất đồng đều.
Tô Giản Thần cũng ý thức được sự thất thố của mình nên chỉ có thể bưng chén đĩa đi theo sau Tô Trì, không thèm nhìn Tô Hồi Ý lấy một cái.
Nhà ăn dành cho nhân viên tại tổng công ty Tô thị được xây dựng rất khang trang, có thể so sánh với nhà hàng buffet của một khách sạn 5 sao nào đó.
Tô Trì chọn một bàn ăn ít người bên cạnh cửa sổ, khi chuẩn bị ngồi xuống thì Tô Giản Thần liền lâm vào rối rắm.
Hắn không muốn ngồi cạnh Tô Hồi Ý quá gần, cũng không muốn ngồi đối diện với khuôn mặt đó.
Tô Giản Thần liền bị mắc kẹt trong không trung.
Tô Hồi Ý nhìn vào cặp mông và chân săn chắc của hắn, thốt lên, "Tư thế cưỡi ngựa tiêu chuẩn a~."
Tô Giản Thần trừng mắt nhìn cậu rồi ngồi ở phía đối diện.
Đồ ăn trong nhà ăn của nhân viên cũng rất ngon, Tô Hồi Ý lấy một phần cà ri gà, một ít thịt ba chỉ nướng và ngô rồi vùi đầu ăn tới tấp.
Hai anh em còn lại thì đang nói chuyện công việc, cho dù đang ở bàn ăn, Tô Trì và Tô Giản Thần đều ngồi với tư thế thẳng tắp, tao nhã dùng đũa đưa thức ăn lên miệng chậm rãi nhai.
Không giống như Tô Hồi Ý, dùng đầu để đuổi theo cái chén.
Bữa cơm liền mau chóng kết thúc, Tô Hồi Ý ngẩng đầu lên khỏi chén.
Biểu hiện của Tô Trì khá bình tĩnh, còn Tô Giản Thần lại khá phức tạp, hiếm khi nói với cậu một câu dài, "Tại sao cậu lại trở nên như thế này?"
Tô Hồi Ý, "...?"
Sau đó cậu nghe thấy Tô Trì buông một tiếng cười ngắn ngủi, nhỏ đến mức không ai nghe thấy, nhưng cậu vẫn nghe ra được, "Ha."
Ăn xong, ba người tách ra ở lối vào thang máy.
Tô Hồi Ý theo Tô Trì đi thang máy lên trên, bối rối hỏi, "Anh cả, anh hai tại sao lại ghét bỏ em như vậy?"
Hiện tại cậu mới nhớ lại, so với cốt truyện về sau, thì bây giờ nguyên thân cũng chỉ náo loạn vài trận nho nhỏ mà thôi.
Bây giờ nhìn mặt thôi cũng không ăn được, thì làm thế nào mà Tô Giản Thần chịu đựng được nguyên thân cho đến lúc kết thúc?
Lúc đầu Tô Trì còn tưởng người này lại giả làm bông sen trắng, nhưng ngay sau đó phát hiện ra tình cảm chân thành trong đó, không khỏi ngừng lại, "Trong lòng cậu thật sự không biết sao?"
Tô Hồi Ý hạ thấp đầu xuống nắm lấy tay anh, "Xin anh hãy cho em một số gợi ý, em sẽ xin lỗi đàng hoàng với anh hai."
Cậu sợ cốt truyện có che giấu âm mưu.
Đinh! Cửa thang máy mở ra.
Tô Trì vừa đi vừa nói: "Trước khi chú hai đi công tác, ba đã cho nó một chậu Tùng La Hán, và cậu cũng có một chậu.
Cậu đã ném cái chậu của chú hai từ trên lầu xuống.
Sau đó nói với ba, chú hai cảm thấy chậu của cậu tốt hơn cho nên không thích cái chậu này.
"
" Nhưng thật ra chú hai rất thích chậu Tùng La Hán kia, hiện tại hắn nhìn thấy cậu liền nhớ tới cái chậu Tùng La Hán."
Hừmm...! Tô Hồi Ý đã hiểu rồi.
Ném đá không giấu tay còn đi mách lẻo, nguyên thân thật là không biết xấu hổ mà.
Hiện tại cậu cũng cảm thấy như vậy, cậu rất tức giận!
Cũng không biết liệu Tô Giản Thần có ôm cái chậu Tùng La Hán bị hỏng kia, nhân lúc không người khóc nức nở hay không...
Khi Tô Hồi Ý về đến nhà, cậu nhanh chóng chạy lên lầu tìm chậu Tùng La Hán trong phòng ngủ.
Cây cảnh mà Tô Kỷ Đồng tặng được để trong cái chậu rất có giá trị, không thể không kể đến cây Tùng La Hán này còn được tạo hình rất tinh xảo.
Cây hơi nặng, khi Tô Hồi Ý ôm nó đến phòng của Tô Giản Thần xong, hai cánh tay đều mỏi nhừ.
Cậu cẩn thận đặt nó trên ban công, sau đó nhìn xuống những ngón tay của mình, chúng đều là những vết đỏ bị đáy chậu làm ra.
"Anh hai, em xin lỗi.
Em sẽ đền cho anh chậu Tùng La Hán này, tha lỗi cho em nha ~ Cúi chào"
Tô Hồi Ý để lại lời nhắn kèm với hình người nhỏ bé đang quỳ gối, đầu bù tóc rối đỉnh đầu và mông đều dẩu lên cao..
Sau khi làm xong, cậu lại quay trở về phòng.
...
Vào buổi chiều, Tô Hồi Ý đã gọi điện cho Tôn Hà Vũ.
Hôm qua đi xem nhà máy rượu, cậu định đầu tư trước 2 triệu, giai đoạn đầu nếu đạt được doanh thu tốt thì cậu sẽ thêm 2 triệu nữa.
Nghĩ thử xem, rượu này dù bán chậm cũng không hết hạn.
Hơn nữa, có Linh Tửu phía trước, Côn Tửu nếu thành công, thu nhập chắc chắn sẽ tăng gấp đôi.
Tôn Hà Vũ thận trọng hơn, chỉ đầu tư 1,2 triệu, còn Chu Thanh Thành theo sau 1 triệu.
Sau khi đạt được ý định ban đầu, bọn họ đã hẹn ngày mốt sẽ ký hợp đồng với nhà máy rượu.
Tô Hồi Ý và Tôn Hà Vũ nói chuyện cho đến giờ ăn tối, đương lúc cả hai đang hình thành một kế hoạch làm giàu sau một đêm thì Tô Trì trở về.
Tô Hồi Ý đang ngồi trong phòng khách, nghe thấy tiếng động từ ngoài sân vội vàng nói nhỏ với Tôn Hà Vũ: "Anh cả tôi về rồi, không nói lung tung nữa!"
Tôn Hà Vũ cứng họng, "Đầu tư mà cậu làm như đang yêu đương vụng trộm vậy..
"
Tô Hồi Ý trực tiếp cúp máy.
Xoay người, thấy Tô Trì đã bước vào phòng khách, "Cậu đang nói chuyện điện thoại với bạn nhậu?"
Tô Hồi Ý mơ hồ chuyển chủ đề, "Anh cả, sao không thấy anh hai cùng anh trở về.
"
"Có việc gì?"
"Em muốn xin lỗi anh hai." Tô Hồi Ý háo hức muốn thử "Anh nói xem em có nên làm hộp cơm tình yêu cho anh hai không?"
Tô Trì nhướng mày, "Cậu muốn trực tiếp giải quyết vấn đề từ chổ chú hai à.
"
Ví dụ như trực tiếp giải quyết anh.
Tô Hồi Ý, "..."
Không lâu sau, Tô Giản Thần cũng trở về, hắn chào hỏi Tô Trì rồi đi thẳng lên lầu.
Tô Hồi Ý nhanh chóng rút người khỏi ghế sô pha, lắc lư cái đầu nhỏ nhanh chóng đuổi theo.
Tô Trì tựa vào chiếc bàn dài bên hông phòng khách, một tay cầm lấy điện thoại, mí mắt nhướng lên rồi lại rũ xuống.
Phòng ngủ của Tô Giản Thần là phòng đầu tiên nằm ở bên trái trên lầu hai, xa với phòng ngủ của Tô Hồi Ý nhất.
Ngay khi Tô Giản Thần bước vào phòng ngủ để thay đồ, thì cánh cửa bị gõ vang lên.
"Ai?"
Cánh cửa mở ra, lộ ra mái mềm như nhung của Tô Hồi Ý.
Hắn liếc Tô Hồi Ý một cái, còn chưa kịp lên tiếng đuổi, cậu đã như con cá mòi chui vào khe cửa, nhanh nhẹn đóng cửa lại.
"Anh hai."
"Ai cho cậu vào, đi ra