Editor: Min
Cậu nghi ngờ Tô Trì đang thầm mắng cậu, nhưng không có bằng chứng.
Tô Hồi Ý ậm ừ hai lần rồi tiếp tục nhìn về phía đại sảnh.
Nhân quả của sự việc dần dần sáng tỏ trong lời mắng chửi của Trịnh Cần.
Tên nhà giàu này tên là Hà Cánh, Trịnh Cần là vị hôn thê của hắn, đang mang thai 4-5 tháng.
Cô lo lắng Hà Cánh có người tình ở bên ngoài, nên lần tụ hội này cô nằng nặc đòi đi cùng.
Kết quả là vừa đi vệ sinh xong, liền nhìn thấy bông sen trắng không biết xấu hổ kia đang ngã trong vòng tay vị hôn phu của cô.!
Tô Hồi Ý cố ý thở dài trong lòng, nằng nặc muốn tới đây thì có ích lợi gì? Loại đàn ông phong lưu này, cho dù có dùng dây thừng trói lại tim hắn cũng không nhịn được mà bay đi nơi khác.
Trịnh Cần vẫn còn đang khóc lóc chửi rủa, "Hà Cánh, tôi vẫn còn đang mang thai đứa con của anh đấy, anh nghĩ anh xứng đáng với tôi không!"
"Cái gì mà xứng hay không xứng? Người ta chỉ là vô tình đụng phải.
Cô nói chuyện có đạo lý một chút được không?"
Mọi người đều đứng rất xa không dám chen chân vào tìm chết.
Tiệc tốt rượu ngon bị làm ồn như cái chợ, dưa tuy rằng ngon, nhưng có vẻ rớt giá quá!
Dù gì thì Tô Hồi Ý cũng không cảm thấy mình bị rớt giá, cậu là vô giá.
Nhưng suy nghĩ của cậu lại hoàn toàn khác, "Anh cả, phụ nữ có thai không nên sơn móng tay phải không?"
Tô Trì cứng họng, "Tôi cũng chưa từng mang thai, làm sao mà biết được."
Ánh mắt Tô Hồi Ý đặt ở trên cơ bụng căng cứng của anh trong giây lát, sau đó bị cảnh báo, "Cậu đang nhìn ở đâu đó?"
Trong sách Tô Trì được miêu tả là một người đàn ông xuất sắc nhất.
Anh đỉnh về mọi mặt, tất nhiên sẽ có cơ bụng tám múi.
Thật tuyệt~~, phụ nữ yêu thích, đàn ông ngưỡng mộ.
Tô Hồi Ý thu hồi ánh mắt, khen ngợi anh, "Anh cả có vòng eo thật tốt."
Tô Trì nhớ tới cảnh tượng hôm nay Tô Hồi Ý xuống lầu - áo sơ mi buộc trong lưng quần, vòng eo mềm dẻo, cùng với tấm lưng trắng sáng ngày hôm qua lộ ra dưới gầm giường, trắng đến chói mắt.
Cử động đôi môi, anh muốn nói "Cậu cũng rất tốt", cuối cùng nuốt nó trở lại.
Nếu là anh em thân thiết thì có thể nói ra lời trêu chọc này, nhưng Tô Trì cho rằng bọn họ không phải.
Tô Hồi Ý là một bông sen trắng nhỏ, một con sói mắt trắng.
Cố tình lại không thể đánh không thể mắng, chỉ có thể xoa xoa nắn nắn, nắm cái đuôi lên cảnh báo, để cậu an phận một chút.
Anh cười lạnh một tiếng, "Sao cậu lại biết?"
Tô Hồi Ý rất thành khẩn, "Em chăm chỉ cảm nhận, có thể cảm nhận được."
Hai người bọn họ định nghiêng về vấn đề duy tâm và duy vật, thì một giọng nói sắc bén đột nhiên hướng bọn họ vội vàng chạy tới, "Anh không tin thì hỏi hắn!"
Cuộc thảo luận bị gián đoạn.
Tô Hồi Ý ngước mắt lên nhìn thấy móng tay màu mận đỏ chỉ thẳng vào bọn họ, mí mắt của cậu đột nhiên giật giật..
Tô Hồi Ý phủ đầu nói: "Anh cả, cô ta đang chỉ vào anh à."
Tô Trì khẽ nhếch môi, "A."
Trịnh Cần vốn là tiêu điểm, theo ngón tay của cô chú ý của mọi người đều chuyển qua Tô Hồi Ý.
Ồ, là đoàn tàu nhỏ!
Trịnh Cần hung dữ nói: "Nếu anh không tin em, thì anh có thể hỏi hắn - có phải hắn cũng vô tình đụng ngã vào vòng tay của những người đó không!"
Tô Hồi Ý:...???
Tại sao đang xé bông sen trắng thì lại lôi cậu vào, xác định là cùng một loại sao?
Tâm trạng của Trịnh Cần khi mang thai vốn đã không ổn định, Hà Cánh lại ở trước mặt mọi người giúp bông sen trắng nói chuyện, hiện tại cô cũng không quan tâm đến tiệc tụ hội nữa: Dù sao cũng quậy lớn, cô không có mặt mũi, cái con bông sen trắng này cũng đừng nghĩ có mặt mũi!
Cô hét vào mặt Tô Hồi Ý, "Nói đi, sao cậu có thể trùng hợp ngã vào tay người khác như thế? Cậu nói với Hà Cánh đi!"
Tô Hồi Ý cau mày...!Cô nàng này thật là cố chấp, mặt mũi cũng không cần nữa.
Tô Trì khép hờ mắt nói nhỏ: "Đi thôi."
Tô Hồi Ý ngoan ngoãn lui về phía sau Tô Trì nửa bước, sẵn sàng lên đường bất cứ lúc nào.
Một vũng nước đục này vốn không liên quan gì đến cậu, tốt nhất là không nên lẫn lộn vào trong đó.
Nhìn thấy cậu chuẩn bị rời đi, Trịnh Cần như mất đi nhân chứng cuối cùng, định bước lên hai bước liền bị Hà Cánh bắt lấy.
"Cô thấy mình điên còn chưa đủ sao?"
Trịnh Cần không thể thoát khỏi hắn, cho nên vội vã hướng Tô Hồi Ý và bông sen trắng mắng, "Loại người giống như các người, dùng thủ đoạn hạ tiện quyến rũ khắp nơi! Bị người khác vạch trần thì chỉ lo cho bản thân, nằm mơ?"
Tô Trì vừa rời đi đột nhiên dừng lại, Tô Hồi Ý thiếu chút nữa đụng vào phía sau lưng của anh.
Đám người Chu Thanh Thành đối diện đám đông, vốn đang vui sướng khi thấy người gặp họa, sau khi nghe điều này liền thu lại nụ cười.
Hắn bị ăn vạ cũng chưa từng mắng người, cô ả này mắng khó nghe như vậy làm gì?
Bông sen trắng bị mắng đến khóc nức nở, "Tôi không phải cố ý...!Hơn nữa, người với người sao có thể giống nhau mà so sánh? Tôi chỉ đụng trúng Hà tiên sinh...!cũng không có đụng người khắp nơi..."
Tô Trì dừng lại, Tô Hồi Ý cũng không thể rời đi.
Lúc này cậu gần như muốn tán thưởng cho hai cô gái này!!
Tuyệt, rất tuyệt, hai cô làm gì giống đối thủ của nhau? Làm chị em thích hợp hơn, còn ăn ý như vậy, từng người một đều dẫm lên cậu mà đi.
Cái câu ẩn ý này còn không phải là "Tôi chỉ va vào một cái, tôi không cố ý, hoàn toàn khác với cái loại đê tiện đụng người khắp nơi.".
Tô Hồi Ý híp mắt thán phục, nhưng vẻ mặt Tô Trì bên cạnh có chút sắc lạnh.
- - Không cần biết Tô Hồi Ý làm ra chuyện gì, thì cũng là anh đóng cửa dạy dỗ, hai người kia có tư cách gì mà vu oan phỉ báng người nhà họ Tô?
Cảm giác áp bức của Tô Trì giống như một luồng điện lạnh lẽo quét qua cánh đồng.
Tiếng ồn ào xung quanh đột nhiên yên lặng trong chốc lát, như nồi nước sôi đổ lên tảng băng, đột nhiên lắng xuống.
Tô Trì liếc nhìn khắp sảnh, định mở miệng thì dưới mi mắt đột nhiên xuất hiện một nhúm lông xù xù, hai sợi tóc ngố đung đưa về phía trước.
Hai tay Tô Hồi Ý đút túi quần, thân hình thon dài đứng trong tầm mắt của mọi người, cằm nhếch lên, lông mày mềm mại lúc này có chút sắc bén, nhưng giọng điệu lại nhã nhặn ôn nhu.
"Cô Bạch này-"
Bông sen trắng sắc mặt trở nên cứng ngắc, "Tôi không phải cô Bạch..."
Tô Hồi Ý rất biết nghe lời, "Bà Bạch."
Những người xung quanh đều không nhịn được cười.
Bông sen trắng: "..."
Tô Hồi Ý lười biếng nói, "Là người khởi xướng giới ăn vạ, tôi có thể nói rằng loại hành vi này là cố ý.
Ăn vạ cũng là một kỹ năng sống, giống như ném bóng rổ vậy, phải chú ý thời cơ, góc độ và tốc độ.
Không phải ai cũng có thể làm được.
"
Trịnh Cần không nổi điên, cô ôm bụng đắc ý nhìn bông sen trắng.
Hà Cánh đứng sang một bên không nói chuyện.
Sắc mặt của bông sen trắng rất khó coi, "Tôi đã nói người với người là không giống nhau..."
"Tất nhiên là khác nhau.
Tôi sẽ không bao giờ ăn vạ với người đã có vợ."
Tiểu tam so với ăn vạ càng gây tranh cãi hơn.
Vì nguyên thân chỉ bị chế nhạo là đi ăn vạ, có nghĩa là cậu chưa đủ điên đi làm tiểu tam.
Tuy rằng có chút phiền phức.
Bông sen trắng