Sau đó Đức phi có lục tục bái phỏng Minh Nguyệt Cung vài lần, nhưng không phải đến một mình, mà rủ thêm mấy người nữa đi chung —— chắc là để tránh tị hiềm.
Cố Tuệ biết rõ tính toán của nàng ta, nhưng vẫn trưng gương mặt tươi cười đón chào, thứ nhất, là vì nàng ước gì Đức phi thực hiện được quỷ kế, thứ hai, nàng ngày thường vô cùng nhàm chán, tám nhảm với mấy người này cũng tốt.
Nói chuyện với hoàng đế có quá nhiều cố kỵ, mà với Bạch Thanh Thanh lại tồn tại khoảng cách chủ tớ, tuổi tác cũng kém nhau, khó mà thành thật, không bằng chơi với đám phi tần thân phận tương đương này.
Thục phi Hiền phi thấy vị chủ nhà này lúm đồng tiền như hoa, trong lòng có thể nói là cực kỳ kinh ngạc, biết Cố Tuệ chịu đựng nhiều ngày vắng vẻ, cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng quan tâm, nào ngờ Cố Tuệ lại đối xử dịu dàng vui vẻ với bọn họ —— đây cũng quá đơn thuần lương thiện rồi?
Duỗi tay không đánh gương mặt tươi cười, hai người cũng buông bỏ lòng dạ, nửa thật nửa giả mà hàn huyên.
Với Cố Tuệ mà nói, nàng và mấy "đồng nghiệp" này cũng không có xung đột ích lợi gì, bản thân sớm muộn gì cũng chết, nàng căn bản không tính toán làm một sủng phi, cần gì cố sức tranh sủng?
Huống hồ, ai không muốn đến gần mấy tiểu tỷ tỷ xinh đẹp chứ? Chu Thục Phi xuất thân đích nữ gia tộc lớn, là mỹ nhân dịu dàng hiền thục đoan chính, Hiền phi là con vợ lẽ, nhưng càng như Bích Ngọc tiểu gia nữ*, hai người đứng chung một chỗ, như nùng lý yêu đào, cảnh đẹp ý vui.
*Bích Ngọc được so đẹp như đại mỹ nhân Tây Thi
Chỉ tiếc Thẩm Trường Trạch không biết mở rộng tầm mắt, suốt ngày say mê triều chính, phí phạm của trời. Cố Tuệ nhớ tới kiếp trước chơi qua trò tên là đế vương dưỡng thành, nếu nàng là hoàng đế, bảo đảm trái ôm phải ấp, lấp đầy Kính Sự Phòng*, một ngày cũng không chịu lãng phí.
*nơi sắp xếp ngày làm chuyện giường chiếu cho vua
Mạnh Đức phi thấy ánh mắt Cố Tuệ đổi tới đổi lui trên người mình và đám người Hiền phi, ngược lại lòng sinh nghi ngờ, vội mỉm cười chuyển đề tài, "Muội muội chuẩn bị thọ lễ cho Thái Hậu nương nương thế nào rồi?"
Cố Tuệ nhăn mày lại, mặt lộ vẻ u sầu, "Chuyện này đúng là khó khăn, ta muốn thêu một bức bình phong bách thọ, nhưng trong cung này không có người nào biết thêu thùa, nếu đến phường thêu, qua lại bôn ba, sợ sẽ trì hoãn không ít thời gian."
Bức bình phong bách thọ đã từng lưu hành nổi tiếng một thời, dùng ngọn bút viết chữ lên bình phong, lại thêm sợi tơ phác hoạ, quả nhiên vừa phong nhã vừa tinh xảo —— viết chữ Cố Tuệ còn am hiểu, dù sao chép đống kinh văn đó xong nàng cũng sớm luyện được, nhưng thêu thùa thì thật sự bó tay, nàng nhìn mấy đường may như xem sách trời, nào là có mấy loại màu sắc của sợi tơ, nên dùng loại cách thêu nào cũng không rõ, làm sao có thể bắt đầu?
Trong mắt chúng phi không hẹn mà cùng hiện lên một tia hiểu rõ, quả nhiên là thế gia võ tướng, nói vậy các trưởng bối trong phủ cũng toàn là đại quê mùa, nữ nhi cũng không chịu dốc lòng dạy dỗ, loại người này đưa vào cung, không phải ăn no căng thì làm được gì?
Đức phi thân mật nói: "Này có khó gì? Ta giúp muội muội là được, muội muội viết chữ xong, chỉ cần đưa tới cung ta, ta sẽ không làm ngươi thất vọng."
Cố Tuệ lại cười nói: "Vậy làm phiền tỷ tỷ."
Nếu Đức phi đủ thông minh, sẽ biết dự phòng hai cái mới là bền chắc nhất, động chút tay vào vào quà lễ dâng thọ Thái Hậu —— như thế càng chồng chất nhiều tội, không chừng còn có thể làm Cố Tuệ chết không chỗ chôn nhỉ?
Nàng đã dâng con dao tốt như vậy, nếu còn không biết mà lợi dụng, ngược lại cũng uổng cái chức phi này.
Hai người mang đầy ý xấu, ngược lại tươi cười như tắm mình trong gió xuân, tỷ muội ruột thịt cũng chưa từng hòa thuận như các nàng.
Trịnh Hiền phi nhìn liền thấy có chút khó chịu, âm dương quái khí bổ đao, "Quý Phi tỷ tỷ, tục ngữ nói rất đúng, không thể không có tâm phòng người, ngươi tín nhiệm một người lạ như vậy, có từng hỏi nàng ta rõ ràng chưa?"
Sắc mặt Mạnh Đức phi nháy mắt đen lại, nếu không phải chúng phi đều ở đây, hận không thể lúc ấy trừng mắt một cái —— chưa thấy qua loại đồng đội heo này, vặn ngã Cố Tuệ rồi các nàng cũng có thể đi theo thơm lây, lúc này nội chiến không phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao?
Nàng ta nào hiểu được, Trịnh Hiền phi chỉ thuần túy vì chia của không đều mà thôi, dựa vào cái gì Mạnh thị ăn thịt ở phía trước, các nàng chỉ có thể đi theo ăn canh? Mạnh thị nghiễm nhiên đem chức vị hoàng hậu coi là vật trong tay, vậy tương đương nàng đến canh cũng không ăn được —— chưa thấy qua người ích kỷ như vậy bao giờ.
Mắt thấy hai người đang nước ngầm mãnh liệt, mà Mạnh Đức phi thậm chí không có cách nào đàn áp trở về, Cố Tuệ chỉ phải ra mặt hỗ trợ giải vây, nhẹ nhàng nói: "Nếu đã như thế, vậy Hiền phi muội muội cũng tới giúp đỡ, được không?"
Nghĩ thầm mấy người đóng vai ác đều không đoàn kết, chả trách trong cung luôn không có gió êm sóng lặng.
Trịnh Hiền phi không nói, nàng ta chỉ thuần túy định giận dỗi, muốn trình diễn công phu thêu thùa, nhưng so với Đức phi vẫn còn kém xa, thôi đừng khoe ra cái xấu vào tiệc mừng thọ Thái Hậu.
Mắt thấy một hồi phong ba đã vô hình biến mất, chúng phi mệt mỏi ứng đối, cũng lần lượt lui đi.
Trước khi đi, Chu Thục Phi hàm súc liếc Cố Tuệ một cái, "Quý Phi nương nương, ngươi mới đến, sợ là không hiểu đạo lý đối nhân xử thế trong cung, rảnh rỗi vẫn nên học hỏi một chút mới tốt."
Ám chỉ trong cung nàng có lẽ có nội gián của người khác —— nói vậy Chu Thục Phi đã phát giác ra cái gì, nhưng nàng ta và đám người Trịnh Mạnh đều ở cùng một trận tuyến, cũng chỉ có thể ngầm ám chỉ mà thôi.
Cố Tuệ không hề hứng thú với mấy câu ám chỉ linh tinh này, nhưng vẫn cảm tạ Chu Thục Phi nhắc nhở, lại cười nói: "Họa kia biết đâu lại là phúc, cũng chưa chắc là chuyện xấu."
Vì Thế Chu Thục Phi nhẹ nhàng nhướng mày, cho rằng Cố Tuệ đã sớm có đối sách, chuẩn bị phản kháng lại Mạnh thị, nhưng không biết Cố Tuệ so với trong tưởng tượng nàng ta còn lười nhác hơn nhiều —— mặc cho bên ngoài có bao nhiêu hồng thủy mãnh thú, nàng chỉ lo nằm yên chờ chết là được.
*
Ngày chết gần tới, Cố Tuệ ngược lại càng thêm nhàn nhã, viết xong hai câu chúc thọ sau đó tự thỉnh người đưa qua Đức phi, lại còn vẽ thêm một phần, đưa cho hoàng đế thưởng thức —— thuần túy chỉ là muốn khoe khoang kỹ năng.
Thẩm Trường Trạch nhìn bản vẽ trên tay, lấy làm lạ hỏi: "Sao lại có hai kiểu?"
Một loại là giấy ca-rô lớn chỉ có một chữ độc nhất, thiết họa ngân câu*, nét chữ cứng cáp, còn một loại khác là chữ nhỏ tú