Bạch Thanh Thanh là cung nữ bên người Cảnh Chiêu Nghi, chưa từng quen biết Cố Tuệ, lời của nàng đương nhiên cũng chỉ vì muốn được phân xử công bằng, tuyệt đối không hề thiên vị.
Cảnh Chiêu Nghi muốn vu khống hai người cấu kết lẫn nhau cũng đã muộn, đúng là Cố Tuệ đã đẩy nàng ta một phen, nhưng những lời này cũng được nàng ta chính xác nói ra, nô tỳ ở đây đều có thể làm chứng —— nàng ta thề tuyệt đối không có ý muốn lôi kéo hoàng đế, chỉ đơn thuần ghét bỏ Cố Tuệ mà thôi, từ khi vào cung đến nay không được sủng ái, không phải vô năng thì là cái gì?
Chỉ là hoàng đế sẽ nghi ngờ nàng muốn phá hoại quan hệ giữa Cố gia và thiên tử, chuyện này, nàng ta thật sự không nghĩ tới. Tình thế đã như vậy, Cảnh Chiêu Nghi chỉ có thể ôm hận ngậm đắng nuốt cay, tức giận trừng mắt nhìn Bạch Thanh Thanh một cái, cúi đầu nói: "Thần thiếp hồ đồ, xin bệ hạ thứ tội."
Trong lòng càng nghĩ càng thấy khả nghi, chỉ sợ Bạch thị này đã sớm có tâm tư đi ăn máng khác, muốn thoát ly khỏi khống chế của mình liên hợp với vị Quý Phi không được sủng ái này, mà Cố Tuệ sẽ càng như cá gặp nước.
Sắc mặt Cố Tuệ cũng không được tốt, lỗ mũi đã sớm cao lên đến trời.
Nhưng Thẩm Trường Trạch cũng không đến mức bị một nô tỳ xúi giục mà trách phạt thân thích của mẫu thân, thấy Cảnh Chiêu Nghi thông minh như thế, cũng thuận sườn núi hạ lừa, "Quên đi, đây là việc nhỏ, phạt ngươi nửa tháng bổng lộc, không cần phải hỏi lại trẫm."
Cảnh Chiêu Nghi nói cám ơn, đắc ý vứt cái mị nhãn về phía Cố Tuệ, tiện đà lắc mông rời đi ——biết biểu ca không làm khó được nàng, nếu Cố Tuệ muốn cắn ngược lại một cái, đó là không có khả năng.
Cố Tuệ: ...... mới như vậy đã thỏa mãn? Hùng tâm tráng chí lúc trước của ngươi đâu?
Cảnh Chiêu Nghi này thật quá hạn hẹp, sao không nhân cơ hội giũ ra chút chuyện khác, nhân lúc hoàng đế khó có được mà nói thêm hai câu với nàng ta, mới như vậy mà đã vô cùng cao hứng trở về dưỡng bệnh rồi.
Thẩm Trường Trạch liếc Cố Tuệ đang ngây ra như phỗng, "Ngươi cũng trở về đi."
Cố Tuệ vẫn còn đang trong cõi thần tiên, chưa nghe thấy những lời này, hoàng đế liền không thể không đề cao âm lượng lặp lại một lần nữa, "Ngươi cũng trở về đi."
Lúc này Cố Tuệ mới phản ứng lại, vội vàng quỳ gối lĩnh mệnh, "Thần thiếp cáo lui."
Trong lòng âm thầm chửi thầm, cẩu hoàng đế tức giận như vậy làm gì, muốn nói thì từ từ mà nói không được sao?
Lại không nghĩ tới Thẩm Trường Trạch bởi vì bị bệnh kia, từ trước đến nay rất thiếu kiên nhẫn, mắt thấy Cố Tuệ vẫn còn cọ tới cọ lui như vậy, được tiện nghi còn ra vẻ thiếu thốn, trong lòng khó tránh khỏi tức giận —— Hắn chưa từng nghe nói người Cố gia có tính tình cổ quái như vậy, chẳng lẽ có vấn đề ở đầu óc à?
*
Cố Tuệ rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, Bạch Thanh Thanh chạy chậm theo, khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ lên, "Nương nương, nô tỳ có lời, không biết nên nói hay không."
Nàng đã nói như thế, Cố Tuệ nào có thể cự tuyệt? Nghĩ thầm chẳng lẽ là tới đòi được báo đáp.
Nhưng nàng một chút cũng không cảm kích Bạch Thanh Thanh hát đệm cho nàng, tuy rằng đây là một mảnh hảo tâm của nữ chính, giúp nàng giải quyết một đối thủ, nhưng lại khiến nàng càng cách xa mục đích hơn —— như vậy, khi nào nàng mới có thể nhận được thánh chỉ ban chết đây?
Mặt Cố Tuệ không biểu tình, "Cứ nói đừng ngại."
Bạch Thanh Thanh niết góc áo, mười phần thẹn thùng nói: "Nô tỳ......muốn đến cung của nương nương ngài, không biết ngài có đáp ứng không?"
Hành động hôm nay của nàng đã kết thù với Cảnh Chiêu Nghi, Cảnh Dương Cung không ở nổi nữa, lấy coi trọng của hoàng đế đối với nàng, hơn phân nửa sẽ chuyển nàng đến một cung khác—— mà quyền lựa chọn thậm chí có thể trao cho nàng.
Cố Tuệ không ngại Minh Nguyệt Cung có thêm nhiều người làm bạn, nàng cũng không ghét tính tình của Bạch Thanh Thanh, nhưng mà, quan hệ quá sâu với nữ chính sẽ gia tăng suất diễn không thể ngờ, thậm chí tăng thêm nguy cơ sống đến đại kết cục, mà Cố Tuệ chỉ muốn sớm xuống sân khấu lãnh cơm hộp* thôi.
*diễn viên hết vai thì lãnh cơm hộp = ý chị gái là muốn chết sớm
Bởi vậy nàng vẫn kiên định cự tuyệt, nói mình mới đến, không quen việc nhân sự trong cung, uyển chuyển từ chối tính toán muốn đến Minh Nguyệt Cung của Bạch Thanh Thanh.
Bạch Thanh Thanh có chút thất vọng, nhưng cũng không phải không thể lý giải, đối với Quý Phi nương nương mà nói nàng dù sao cũng là một người lạ, Quý Phi nương nương đương nhiên không thể yên tâm thu nàng về dưới trướng —— lâu ngày sẽ nhìn thấy lòng người, chung quy sẽ có một ngày, Quý Phi nương nương sẽ hiểu được nàng.
Giống như nàng cũng sẽ hiểu được Quý Phi nương nương.
Hốc mắt Bạch Thanh Thanh phiếm hồng, trịnh trọng nói: "Nương nương yên tâm, nô tỳ sẽ giúp ngài."
Cố Tuệ: ...... Giúp cái gì?
Còn định hỏi lại, Bạch Thanh Thanh đã lo nói trước, "Ngài một lòng say mê đối với bệ hạ, không tiếc tự mình hại mình để gây chú ý, tự tử là chuyện rợn người, nhưng nếu tình cảm của nữ nhân chân thành tha thiết, cũng có thể dời đi bàn thạch, chớ ngại bệ hạ không thể hiểu được, nô tỳ chắc chắn sẽ giúp ngài bộc bạch nhiều hơn trước mặt bệ hạ, giúp ngài thành công."
Cố Tuệ nhìn này đôi mắt tỏa sáng lấp lánh của cô bé, hoảng hốt ý thức được nàng ấy đã hiểu lầm cái gì —— đúng rồi, Bạch Thanh Thanh vẫn còn ở trong giai đoạn thiếu nữ mơ mộng tình yêu lãng mạn, nhất định cho rằng lúc trước nàng treo cổ tự tử nhiều lần vì không được quan tâm, thừa nhận hành vi phạm tội cũng là vì tự mình sa ngã.
Nàng đúng thật là tự sa ngã, nhưng đó là vì theo đuổi tự do, căn bản không liên quan đến chuyện sủng ái mà!
Nhưng Bạch Thanh Thanh là một cây gân, vốn không nghe người ta giải thích, thêm hôm qua Cố Tuệ bỏ qua nàng ấy mà đâm thẳng đến Cảnh Chiêu Nghi, xem ra là do thương hại nhỏ yếu, nàng ấy càng thêm muốn giúp vị nương nương tâm địa thiện lương này đạt thành mong muốn —— bản thân nàng ấy dù sao đã sớm có ý trung nhân, vì sao không tăng thêm một đôi thần tiên quyến lữ trong cung chứ?
Cố Tuệ nhìn cô bé hưng phấn thích thú đầy đầu rời đi, bỗng nhiên có loại cảm giác vô lực thật sâu, chỉ vì một lòng nhân từ, cho nên tuyến cốt truyện cũng bị bóp méo, thế thì sẽ không ảnh hưởng nàng lãnh cơm hộp chứ?
Ngược lại Tiểu Trúc lại vô cùng cao hứng, "Bạch cô nương này thật biết tri ân báo đáp, có nàng ấy nói ngọt nhiều hơn ở Ngự Tiền, cơ hội của nương nương cũng nhiều lên theo."
Nghe nàng nhắc nhở, lo ngại của Cố Tuệ liền thoáng tiêu tan, cũng đúng, muốn xúc phạm hoàng đế, dù sao cũng phải gặp mặt rồi nói, không thể đột nhiên đắc tội hắn được; ngẫm lại, có Bạch Thanh Thanh giật dây cũng là chuyện tốt, còn cơ hội phải dựa vào chính mình sáng tạo nên.
Không lâu sau,