Mọi người thấy hoàng đế lộ diện, liên tiếp hành lễ vấn an, Cố Tuệ còn cố ý lúc uốn gối làm lộ ra một góc sợi bông —— kỳ thật chỉ là một lớp áo thôi, nhưng từ góc độ của Thẩm Thường Xuyên nhìn quả thật giống như đang giả bụng.
Việc này càng làm sự tự tin của hắn tăng gấp bội, vốn dĩ sợ hãi đối mặt với hoàng huynh cũng tan đi không ít.
Thẩm Trường Trạch nhìn đệ đệ của mình, lại nhìn ái phi mảnh mai yếu đuối, tạm thời không tìm ra dấu hiệu liếc mắt đưa tình, căn huyền trong lòng vừa rồi mới lơi lỏng chút, nhẹ nhàng hỏi: "Lục đệ cũng tới ăn tết cùng mẫu hậu sao?"
Cảnh thái hậu bởi vì biến cố vừa rồi quá mức chấn động, tạm thời không thể bình ổn, đến nỗi đối mặt với sự dò hỏi của hoàng đế, thế nhưng làm như không thấy, cười cũng không cười một cái.
Chuyện này đương nhiên không thể nói thẳng mặt —— cho dù Cố thị có giả dựng, vẫn phải e ngại mặt mũi hoàng đế, nên lén kiểm chứng mới đúng.
Nào biết cháu gái mình chưa gì đã lanh mồm lanh miệng, "Không phải đâu, lục ca hoài nghi cái thai của Quý phi tỷ tỷ là giả, khăng khăng muốn thỉnh thái y tới nghiệm mạch đấy!"
Lời vừa nói ra, Cảnh thái hậu tức khắc giận dữ trừng nàng một cái, bất đắc dĩ Cảnh chiêu nghi là một người thích xem náo nhiệt không chê chuyện càng lớn càng tốt, ỷ vào việc không liên quan đến mình, nửa điểm cũng không sợ, chỉ ở một bên châm ngòi thổi gió.
Ánh mắt Thẩm Trường Trạch sắc bén lướt qua mặt Thẩm Thường Xuyên, nhìn đến mức trong lòng hắn hơi hơi chột dạ, nhưng vẫn cường chống nói: "Thần đệ cũng là vì quốc gia mà suy nghĩ, không thể không suy xét nhiều hơn."
Hắn thân là người hoàng tộc, đáng lẽ phải thấy thẹn khi lấy lời bao biện, ngược lại vẫn nói như đúng thật.
Thẩm Trường Trạch lạnh lùng nói: "Ý của Lục đệ, là Quý phi cố ý giả tạo mang thai, để được yêu sủng?"
Thẩm Thường Xuyên biết không thể nói quá khẳng định, chỉ giảo hoạt nói: "Quý Phi nương nương cũng chưa chắc là cố ý, phụ nhân trong cung sốt ruột cầu con, ngẫu nhiên cũng có thể xảy ra khác thường, không phải hoàng huynh cũng từng gặp qua chuyện này rồi sao?"
Chiêu nghi của tiên đế chính là bằng chứng, kết cục ân sủng không được hưởng đến, ngược lại rơi vào cảnh gà bay trứng vỡ.
Thẩm Thường Xuyên tiếp tục đĩnh đạc nói, "Thần đệ cũng vì sợ trong cung này có người đi lại đường xưa thôi, hoàng huynh trăm công ngàn việc, chưa chắc đã biết hết cả."
Lời vừa dứt, lại phát hiện Bạch Thanh Thanh dùng một loại ánh mắt gần như là phẫn hận nhìn hắn, "Sao quận vương lại quan tâm đến chuyện con vua đến mức này, rốt cuộc là vì quốc gia, hay là vì tự thân, sợ đứa bé trong bụng Quý phi đoạt lấy chỗ tốt của ngài?"
Thẩm Thường Xuyên không ngờ nàng sẽ vạch trần trắng ra như vậy, tức giận đến mức mặt đỏ tai hồng, nhất thời nghẹn lời, "Ngươi......"
Cố Tuệ tự nhủ người này một khi bị dẫm phải đuôi là không làm gì được, mắt thấy Thẩm Thường Xuyên sắp thua trận, nàng đành giúp hắn một phen, liền vội kéo đề tài trở về, "Quận vương, ngươi lên án bổn cung giả dựng tranh sủng, có bằng chứng gì sao?"
Thẩm Thường Xuyên giống như người lạc đường tìm được chỉ dẫn, vội nói: "Đương nhiên có."
Liền thuật lại chuyện huyết y kia một lần nữa, cũng nói: "Cho dù Bạch tài tử thừa nhận là đồ của nàng, nhưng, kỳ nguyệt sự có thể gần, kiểu dáng áo ngủ lại không giống nhau, thần đệ nghĩ, bệ hạ hẳn là nhận ra."
Thẩm Trường Trạch nhìn đường may thô ráp trên áo ngủ, không thể không thừa nhận đối phương nói rất có đạo lý, cho nên, đến tột cùng là sao thế này?
Thẩm Thường Xuyên lộ vẻ mặt đắc thắng, nào biết nửa đường lại nhảy ra một cái Trình Giảo Kim, Chu Thục Phi nhẹ giọng nói: "Thần thiếp nghe nói, không phải là sau khi có thai sẽ hoàn toàn hết kinh nguyệt, có vài nữ tử mới đầu mang thai vẫn sẽ có chút ít dấu hiệu xuất huyết, mẫu thân thần thiếp năm đó cũng như thế."
Cảnh thái hậu cũng hơi hơi gật đầu, năm đó bà hoài thai Trường Nhạc không yên lòng, cũng là như thế, hiện giờ nhờ Chu Thục Phi nói ra bằng chứng, khó tránh khỏi cảm thấy Thường Xuyên quá lỗ mãng —— một đại nam nhân như hắn, cả ngày quan tâm đến chuyện riêng tư của nữ nhân làm gì? Không khéo người khác sẽ nói hắn duỗi tay quá dài.
Thấy tình thế bất lợi với mình, Thẩm Thường Xuyên chỉ có thể lấy ra đòn sát thủ, "Nếu Quý Phi nương nương đã chắc chắn, vậy thỉnh mạch một lần nữa thì đã sao? Tóm lại chỉ cần làm người tin tưởng là được."
Thẩm Trường Trạch nhíu mày, "Trần Viện Phán là danh y quốc gia, ngươi lại không tin ông ấy?"
Trong lòng cảm thấy người này quá càn quấy, lúc trước còn tưởng rằng hắn là người thành thật cẩn thận, hiện giờ sao lại thành như vậy? Thật đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm*.
* Biết người biết mặt nhưng không biết lòng
Thẩm Thường Xuyên bức thiết muốn có người hát đệm, nào biết Cảnh thái hậu cũng lười để ý, tổ mẫu và tôn tử dù sao cũng chỉ cách một tầng, cần gì phải vào lúc này chọc hoàng đế nổi giận?
Vẫn nhờ Cố Tuệ thiện giải nhân ý* nói: "Minh quận vương nói có lý, theo thần thiếp thấy, không bằng nhân hôm nay đông đủ mọi người, chư vị thái y cùng kiểm mạch, chắc sẽ tâm phục khẩu phục nhỉ?"
*am hiểu lòng người
Thẩm Thường Xuyên:...... Không biết còn tưởng rằng hai người bọn họ một ca một xướng diễn Song Hoàng đấy, nữ nhân này thật sự không sợ chết à?
Chỉ là tuy rằng Cố Tuệ nói mười phần thành ý, lại nghe như đang khiêu khích hắn vậy, Thẩm Thường Xuyên nghiến răng nghiến lợi nói: "Vẫn là nương nương quang minh lỗi lạc, tiểu vương bội phục."
Tới lúc này, Thẩm Trường Trạch phải cho ra được một cái công đạo, chỉ đành truyền Phúc Lộc đến Thái Y Viện thỉnh người, một mặt cân nhắc tình huống hôm nay là thế nào.
Đám thái y cũng bao gồm Thôi Kính Tâm, mà trong số đó, hắn là người lo lắng nhất —— cũng không biết nương nương đã dùng thuốc thúc thai kia chưa, chắc là không có nhỉ, nếu dùng rồi không phải nên thông báo một cái trước sao?
Tiếc thay hôm nay Trần Viện Phán không có mặt, nhưng nếu muốn ném nồi cũng không thể ném đến trên đầu lão nhân gia ông ấy, xem ra tội danh này đã là được định sẵn rồi.
Cũng may không phải là không thể vãn hồi, chỉ cần hắn bắt mạch đầu tiên, lại động chút tay chân, đồ ngu phía sau nhất định sẽ không nhìn ra —— hắn đối với y thuật của bản thân vẫn rất tin tưởng.
Nhưng Thẩm Thường Xuyên lại vô tình dập nát tưởng tượng của hắn, "Thôi thái y và Quý phi qua lại thân mật, để tránh tị hiềm, hôm nay đành mời ngươi khoanh tay đứng nhìn đi."
Thẩm Trường Trạch càng không vui, rốt cuộc ai mới là hoàng đế chứ, thằng nhóc này là ai mà ra lệnh ở đây? Huống hồ Thôi Kính Tâm là người mình an bài, chẳng lẽ ngay cả hắn cũng không tin nổi sao?
Cố Tuệ sợ hoàng đế tức giận sẽ bắt Thôi Kính Tâm nghiệm mạch, vội nói: "Bệ hạ, Thôi thái y vốn quen thuộc thể chất của thần thiếp, hôm nay hãy để cho hắn nghỉ tạm một hồi đi, để người khác làm việc là được."
Thẩm Thường Xuyên: ......
Càng thêm nghi hoặc, chẳng lẽ bản thân đã trúng bẫy rập rồi, nữ tử này còn lưu lại chiêu sau sao? Hay chỉ là kế không thành, muốn doạ mình biết khó mà lui?
Chắc chắn nàng là người