Lúc Phúc Lộc tiến vào tuyên chỉ, Cố Tuệ đang khoanh chân ngồi trên nệm giường luyện tập hô hấp —— cái này là Thôi Kính Tâm cưỡng ép nàng làm, nói là có lợi cho phụ nhân lúc sinh sản, có thể chuyển dạ nhanh chóng mà vẫn bảo đảm thai đầu không bị thương.
Tuy rằng lòng Cố Tuệ vẫn là một cuộn chỉ rối, nhưng rảnh rỗi không có việc gì, cũng đơn giản làm theo. Dù sao việc hít vào thở ra này vừa không cố hết sức, luyện xong quả thật cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn, Cố Tuệ đơn giản đem bài tập này trở thành một bộ yoga bản điều hòa.
Tiểu Trúc múc từng muỗng mơ chua đông lạnh đút cho nàng, bởi vì thời tiết ngày càng lạnh, nước ô mai lạnh đến mức uống xong sẽ làm hại dạ dày, nhưng nếu đun nóng thì khi bỏ vào miệng cũng rất khó chịu, cũng thật sự không thể nào nuốt nổi. Vì thế Tiểu Trúc liền nghĩ ra một cách, dùng keo trong dư lại trong da heo đông lạnh ở phòng bếp, trộn hỗn hợp với vụn mơ chua, chế thành một viên tròn như quả nho, như thế đủ chua để khai vị, cũng không đến mức quá lạnh.
Cố Tuệ cảm thấy cái này đại khái là hình thức ban đầu của thạch trái cây, trong lòng vô cùng bội phục nha đầu này lanh lẹ. Ngày sau nếu thật sự rời đi, nàng sẽ luyến tiếc tay nghề Tiểu Trúc lắm!
Nói đến rời đi...... Nàng thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt, khối thịt trong bụng này đã tồn tại, muốn nàng làm như không thấy là không có khả năng, nhưng nếu bỏ mặc, chờ nó lớn lên, chẳng lẽ không phải càng khó dứt bỏ sao?
Cố Tuệ biết bản thân là người mềm lòng, nhưng nàng cũng sợ phần mềm lòng này cuối cùng sẽ hại chính mình, chẳng lẽ ông trời đã định rằng sẽ không có biện pháp nào đẹp cả đôi đường sao?
Trong lúc đang ngây người, Phúc Lộc ôm một quyển thánh chỉ đi vào, "Truyền khẩu dụ của bệ hạ, quý phi Thừa Càn Cung hầu hạ trẫm nhiều năm, vất vả không than, hiền lương dịu dàng, tấn làm Hoàng Quý Phi, khâm thử."
Dứt lời vui tươi hớn hở mà nhìn nàng, "Nương nương, còn không mau tạ ơn?"
Cố Tuệ vội vàng bước xuống giường, còn không đợi nàng uốn gối hành lễ, đôi tay đã bị người nâng lên, "Nương nương không cần đa lễ, nô tài chỉ chọc ngài thôi, bệ hạ đã sớm nhắc nhở, nương nương mang long duệ, lễ nghĩa có thể miễn thì miễn hết, đối với nô tài càng không cần phải nói."
Cố Tuệ chỉ có thể miễn cưỡng bày ra một nụ cười mang ơn đội nghĩa, trong lòng chửi thầm, rõ ràng nàng tiến cung còn chưa được một năm, sao lại thành "nhiều năm vất vả", nhưng nếu hoàng đế cứng rắn muốn dán thiếp vàng lên mặt nàng, người khác cũng không thể chỉ trích cái gì.
Chỉ là cái chức Hoàng Quý Phi này thật sự có chút hữu danh vô thực.
Nhưng Phúc Lộc lại thực lòng cao hứng vì nàng, "Bệ hạ làm thế là vì muốn bồi thường nương nương đấy, sợ nương nương ngài đang mang thai mà vẫn nhiều lo âu, nên phong tặng nhiều thêm chút, mong nương nương an tâm, không vì chính mình, cũng nên suy xét đến long thai trong bụng."
Đều cho rằng nàng còn vì chuyện Minh Quận Vương vu cáo mà canh cánh trong lòng, lại không ngờ nàng đã sớm đem chuyện kia quên sạch —— chuyện thực sự không ổn bây giờ mới bắt đầu nè.
Cố Tuệ than nhẹ một tiếng, "Làm phiền công công ngài, thỉnh trở về chuyển lời cho bệ hạ, bổn cung rất thích."
Nếu nói nàng không muốn được tấn phong người khác sẽ không tin, người ta sẽ nói nàng hư tình giả ý, tự đề cao giá trị bản thân. Thay vì vậy, không bằng bình tĩnh làm một người ham danh lợi thôi.
Dù sao bổng lộc một năm của hoàng quý phi so với quý phi nhiều hơn gấp đôi đấy, nghĩ đến đây, Cố Tuệ nhiều ít được chút an ủi trong lòng.
Sau giờ ngọ, phi tần các cung lục tục tới chúc mừng, Cảnh chiêu nghi thì thôi, thật sự không muốn nịnh hót kẻ thù, chỉ kêu thị nữ đưa tới mấy món quà tặng, còn lại Chu Thục Phi và Trịnh Hiền phi là tự mình đến gặp vị muội muội tốt này.
Hiện giờ địa vị của Cố Tuệ đã cách cao một đoạn, tâm tình hai người càng thêm phức tạp, Cố Tuệ đối với các nàng cũng hơi có chút ngượng ngùng, dù sao nàng là kẻ tới sau, tốc độ tấn phong sắp đuổi kịp ngồi hỏa tiễn luôn rồi, không giống hai nàng ấy còn đảo quanh tại chỗ.
Nhưng lúc Cố Tuệ đưa ra lý do mình đang mang thai không thể làm lụng vất vả, muốn nhờ hai người cùng chia sẻ một ít việc trong cung vụ, cảm xúc của Chu Thục Phi và Trịnh Hiền phi rõ ràng chuyển biến tốt đẹp hơn không ít, liên tục khiêm tốn, cuối cùng mới "Bị buộc bất đắc dĩ" tiếp nhận kim ấn, tỏ vẻ nhất định sẽ dốc lòng cống hiến sức lực, tuyệt không cô phụ kỳ vọng của Hoàng Quý Phi.
Cố Tuệ: ...... Trên đời này còn có loại người này sao, muốn làm người làm công như vậy sao?
Chờ buổi tối Thẩm Trường Trạch lại đây, Cố Tuệ hỏi, hắn liền cười nhéo mặt nàng, "Nàng còn cho rằng thế nào? Không có lợi thì không dậy sớm, đương nhiên là có lợi rồi. Trong cung mỗi loại công việc, phần lớn đều liên quan đến bạc, tu sửa cung thất, trời vào đông lạnh phải thêm chăn bông than lửa, ngày mùa hè phải thêm một chén canh giải nhiệt, giữa tầng tầng bóc lột, ăn gian một ít cũng đủ người bình thường không lo ăn mặc mấy năm, nếu không, ai chịu phí công cố sức như vậy chứ?"
Cố Tuệ ngây thơ mờ mịt à một tiếng, Trịnh Hiền phi có lẽ là loại người như thế, nhưng là Chu Thục Phi...... Nàng vẫn cảm thấy nàng ấy là loại người trời sinh yêu thích quản lý tài sản, nếu sinh ở hiện đại, có lẽ sẽ là một kế toán xuất sắc.
Đáng tiếc bị mai một.
Thẩm Trường Trạch thân mật ngửi cổ nàng, lại nhẹ ấn bụng nàng nói: "Mấy tháng rồi? Sao không thấy lộ lên gì cae?"
Cố Tuệ thầm nói con mẹ ngươi mơ giấc mộng Xuân Thu* à, mới vừa hoài thai, nào có nhanh như vậy?
* nằm mơ hão huyền
Nhưng Thẩm Trường Trạch hiển nhiên không ý thức được chuyện này, Cố Tuệ chỉ có thể khô cằn nhắc nhở hắn, "Bệ hạ không cảm thấy đứa nhỏ này lớn lên quá chậm sao? Ngài xem bụng thần thiếp vẫn rất phẳng, không biết bao lâu mới có thể sinh ra."
Loáng thoáng ám chỉ không đúng tháng.
Đáng thương Thẩm Trường Trạch có đôi khi thận trọng như ông lão, có đôi khi lại vô cùng cẩu thả, chỉ cho rằng Cố Tuệ cố ý vui đùa với hắn, "Nói như vậy, ái phi hoài thai Na Tra sao?"
Cố Tuệ:...... Nàng đúng là không nên trông đợi vào đầu óc của nam nhân mà, vất vả lắm mới thấy được một người thông minh lại bị đuổi đi, thật hy vọng Thẩm Thường Xuyên có thể lưu lại