Kỳ Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, cũng đưa tay vào bịch khoai lát lấy ra một miếng đưa y, "Ba ba ăn."
"Được." Yến Thanh Trì nghe theo để bé đúc mình một miếng, ra khỏi ghế sau, mở cửa ghế điều khiển, ngồi xuống.
Trương Tiêu nghe tin Yến Thanh Trì muốn tới kiểm tra, lập tức sắp xếp trình tự kiểm tra một lần, hơn nữa còn để trống lịch trình của mình, an tĩnh chờ vị khách quý này đến.
Nhưng hắn hơi tò mò, sao đột nhiên Yến Thanh Trì lại đến kiểm tra? Còn chưa tới đợt kiểm tra thai kì tiếp theo a. Nhưng tóm lại vẫn là khách quý, đừng nói bây giờ Yến Thanh Trì muốn tới kiểm tra, dù là rạng sáng hai giờ, Trương Tiêu cũng bò dậy khỏi ổ chăn, liên hệ những người khác, sắp xếp cho y.
Yến Thanh Trì đậu xe bên ngoài bệnh viện, mang Kỳ Kỳ đi vào bệnh viện.
Kỳ Kỳ thấy là bệnh viện, bản năng hơi sợ hãi, hỏi y, "Ba ba, ba bị bệnh sao?"
"Không có."
"Vậy Kỳ Kỳ bị bệnh sao?"
Yến Thanh Trì cảm thấy hơi buồn cười, "Con có bệnh không con còn không biết a, con cũng không có."
"Vậy tại sao chúng ta lại đi bệnh viện a? Cô giáo nói, bệnh viện là cho người bệnh ở."
Yến Thanh Trì kiên nhẫn trả lời bé, "Ba ba tới gặp một người bạn, bạn ba ba là bác sĩ, Kỳ Kỳ biết bác sĩ không? Chính là người chữa bệnh cho người bệnh."
Lúc này Kỳ Kỳ mới an tâm, "Chú bác sĩ rất lợi hại, cô giáo nói, bị bệnh đi xem bác sĩ, sẽ hết bệnh."
"Đúng vậy, nên chúng ta đi gặp chú lợi hại."
Chờ thang máy lên đến văn phòng của Trương Tiêu, Yến Thanh Trì nắm tay Kỳ Kỳ ra khỏi thang máy, đi đến trước văn phòng quen thuộc, gõ cửa đi vào, đã thấy Trương Tiêu nhàm chán ngồi trước máy tính xem phim truyền hình.
Loa truyền đến một giọng nữ đau khổ tột cùng kêu, "Không, bệ hạ, người nghe thần thiếp giải thích a, thần thiếp bị oan, đều là tiện tì Thục phi kia muốn hại thần thiếp."
Trương Tiêu ngồi trước máy tính mặt không biểu tình, thậm chí nhìn qua còn hơi buồn ngủ.
Trương Tiêu không ngờ y đến nhanh như vậy, lập tức tắt video, hỏi y, "Làm sao vậy, sao đột nhiên lại đến kiểm tra?" Hắn mới hỏi xong, ánh mắt hơi liếc qua, đã nhìn thấy Kỳ Kỳ bên cạnh Yến Thanh Trì, "Bạn nhỏ này là?"
Kỳ Kỳ ngoan ngoãn chào hỏi hắn, "Chào chú, con là Kỳ Kỳ."
"Con của tôi và Giang Mặc Thần." Yến Thanh Trì nói.
Trương Tiêu cả kinh, vậy bây giờ trong bụng chính là...... con thứ hai? Vậy không phải đã sinh một đứa rồi sao, sao lúc ấy còn kinh ngạc như vậy? Nhưng hắn nhanh chóng nhớ ra, không đúng a, Giang Mặc Thần nói bọn họ mới kết hôn năm nay, nhưng xem tuổi tác của đứa nhỏ này...... Ngay tức khắc Trương Tiêu cảm thấy đàn anh của hắn còn rất phong lưu đa tình a, trước kia không kết hôn, cũng không ngại hắn có con. Yến Thanh Trì mới vừa kết hôn, lại phải làm mẹ kế, ai, thật đúng là không dễ dàng.
Nhưng mặc kệ nội tâm hắn cảm khái cỡ nào, trên mặt vẫn là bộ mặt lạnh nhạt gió êm sóng lặng, "Vậy để Kỳ Kỳ ở đây trước đi, tôi đi kiểm tra với cậu. Tới đây, Kỳ Kỳ, con ngồi chỗ này ăn chút đồ ăn, xem phim hoạt hình một lát nha."
Trương Tiêu nói xong, đã kéo ngăn kéo ra, lấy ra chút bánh quy và bánh mì nhỏ, còn giúp bé tìm phim hoạt hình, mở bắt đầu luôn.
Kỳ Kỳ ngẩng đầu nhìn Yến Thanh Trì, có chút không tình nguyện ngốc ngốc một mình ở chỗ này.
Yến Thanh Trì sờ sờ đầu bé, nói với Trương Tiêu: "Anh ở đây chơi với Kỳ Kỳ đi, tôi đi một mình được rồi, dù sao tôi cũng nhớ trình tự kiểm tra rồi."
"Vậy sao được."
"Cứ vậy đi." Yến Thanh Trì giải quyết dứt khoát, sau đó cúi đầu nhìn Kỳ Kỳ, "Kỳ Kỳ ở chỗ này xem phim hoạt hình với chú một lúc, ba ba đi gặp một người bạn, sẽ về nhanh thôi."
"Vậy ba ba phải về nhanh nha."
"Được." Yến Thanh Trì nhéo nhéo mặt bé, lúc này mới kéo bé tới trước mặt Trương Tiêu, "Giao cho anh a, chăm sóc con trai tôi cho tốt."
Trương Tiêu: "...... Vi thần lãnh chỉ tạ ơn."
Yến Thanh Trì:...... Đột nhiên lại không yên tâm nữa, làm sao bây giờ......
Yến Thanh Trì kiểm tra rất nhanh chóng, dù sao Giang Mặc Thần cũng đã làm tốt quan hệ trước, y có đoàn đội chuyên môn phụ trách đảm bảo thời gian y mang thai sẽ khỏe mạnh, bác sĩ trong đoàn này đều là Trương Tiêu và Giang Mặc Thần chọn lựa kỹ càng, không chỉ có ngậm miệng thật chặt, kỹ thuật cũng vô cùng vượt trội, chăm sóc Yến Thanh Trì và đứa nhỏ trong bụng y cực kì cẩn thận, không dám chậm trễ dù chỉ là một giây.
Như Yến Thanh Trì dự đoán, đứa nhỏ cũng không có vấn đề gì, không chỉ không có vấn đề, còn rất khỏe mạnh. Lúc này Yến Thanh Trì mới yên tâm, về văn phòng của Trương Tiêu tìm Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ còn đang xem phim hoạt hình với Trương Tiêu, chắc là Trương Tiêu hỏi bé cái gì, bé nhỏ giọng kể cho Trương Tiêu nghe, thái độ vô cùng nghiêm túc, nói xong còn hỏi hắn, "Chú, chú đã hiểu chưa?"
Hiếm khi Trương Tiêu nặn ra được biểu tình chợt tỉnh ngộ, "Con vừa nói như vậy, chú mới hiểu, thì ra là như thế a."
Kỳ Kỳ thấy hắn đã hiểu, nên tiếp tục xem phim hoạt hình với hắn.
Yến Thanh Trì thấy hai người bọn họ ở bên nhau rất thú vị, nên không phát ra tiếng, an tĩnh đi vào.
Nhưng Kỳ Kỳ vẫn chú ý tới, nháy mắt vui vẻ đứng lên khỏi ghế, chạy tới trước mặt y, "Ba ba, ba về rồi nha."
"Ừm, phim hoạt hình hay không?"
Kỳ Kỳ gật đầu, "Hay."
"Vậy Kỳ Kỳ lại xem một lúc nữa đi, ba ba phải bận chút nữa, viết chút đồ vật."
Kỳ Kỳ "Ồ" một tiếng, lại chạy tới chỗ Trương Tiêu tiếp tục xem phim hoạt hình, còn không quên dặn dò y, "Ba ba bận xong rồi kêu con nha."
"Ừ."
Yến Thanh Trì đồng ý, cầm giấy bút trên bàn Trương Tiêu, "Tôi mượn dùng một chút."
"Cậu tùy tiện dùng."
Yến Thanh Trì ngồi xuống ghế đối diện bọn họ, cầm bút, bằng ký ức vẽ ra người hôm nay bao vây y.
Lúc ấy y không nghe theo Chu Dĩ Hành đi xem băng ghi hình, một là lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng, nên muốn đến bệnh viện kiểm tra trước; thứ hai là cảm thấy sự xuất hiện của Chu Dĩ Hành quá kỳ quặc, không muốn phối hợp gã; ba chính là Yến Thanh Trì cảm thấy không cần thiết, lấy băng ghi hình, nói thì dễ nhưng vẫn tốn chút thời gian, còn không bằng y trực tiếp vẽ ra.
Lúc còn là thiếu niên y đã được huấn luyện ký hoạ, thậm chí cũng không thua nhân sĩ chuyên nghiệp, Yến Thanh Trì rất yêu thích và thành thạo vẽ tranh, ban đầu chính là học ký hoạ nhân vật, mỗi lần y vẽ xong, mẹ nuôi y đều sẽ khen y, "Tiểu Trì con vẽ đẹp quá, giống như ảnh chụp vậy."
Yến Thanh Trì thích được cha mẹ nuôi khen ngợi, làm y rất có cảm giác thành tựu, dần dà, y trở nên thích vẽ tranh. Nhưng sau đó có em trai, mỗi ngày em trai đều ôm đùi mình cầu xin, lúc bấy giờ mới phong cách thay đổi, biến thành phong cách truyện tranh.
Yến Thanh Trì nghĩ đến đây, hơi hoài niệm khoảng thời gian mỗi ngày bị em trai ôm đùi, bây giờ y không còn nữa, cũng không biết củ cải nhỏ đó sẽ biến thành hình thù gì.
Y nhanh chóng vẽ xong, chụp ảnh lại, gửi Vệ Lam.
Sau đó đi ra ngoài, gọi điện cho Vệ Lam.
"Làm gì?" Vệ Lam vừa ăn cơm cháy, vừa hỏi y.
"Ôi gửi mấy tấm ảnh trên WeChat cho cậu, cậu giúp tôi tra xem lão đại của những người này là ai, để hắn ta liên hệ tôi."
"Chờ chút a." Vệ Lam nói, nhấn vào WeChat nhìn nhìn, "Á, cậu vẽ? Bản lĩnh vẽ tranh cũng được lắm a, nhưng cậu tra những người này làm gì?"
"Không làm gì hết, có
người mướn bọn họ đánh tôi, tôi muốn biết là ai." Yến Thanh Trì nói đúng sự thật.
"Cậu nói cái gì?" Vệ Lam quả thật không thể tin được, "Người này điên rồi à? Không muốn lăn lộn ở thành phố X nữa? Hắn ta không biết anh là người của Giang gia sao?"
"Ai biết được, cậu giúp tôi tra trước đi, tôi thấy chắc là tiểu đoàn thể du côn lưu manh, có thể còn hơi có quy mô, nhưng cũng không lớn lắm đâu. Phương diện này, nhà các cậu làm nhanh hơn Giang gia, coi như tôi thiếu cậu một nhân tình, lần sau mời cậu ăn cơm."
"Thôi đi, cơm của cậu có gì ngon đâu, không phải điều tra một người thôi sao, chuyện một giây là xong, cậu chờ đó, lát nữa tôi để lão đại của bọn họ quỳ xuống kêu cậu ba ba, ai biểu hắn ta có mắt không biết vàng nạm ngọc, vội vàng tìm chết. A, đúng rồi," Vệ Lam đột nhiên nghĩ đến, "Lần trước không phải cậu nói để tôi nhìn xem Nguyên Minh Húc có chuyện gì không sao, tôi đi tra xét, anh ta không có chuyện gì a, sống rất tốt, nhưng hình như cãi nhau với Chu Dĩ Hành, nhưng cũng bình thường, cái loại công tử đào hoa như Chu Dĩ Hành, chó không đổi được tính ăn phân, sao có thể thỏa mãn yêu cầu của Nguyên Minh Húc, nên cãi nhau rồi."
Yến Thanh Trì nghe vậy, gật gật đầu, "À nhắc mới nhớ, cậu gửi hình của Chu Dĩ Hành cho tôi, tôi nhìn xem."
"Cậu muốn lấy hình của anh ta làm gì?" Vệ Lam khó hiểu.
"Tôi nói chắc cậu cũng không tin, vừa nãy tôi bị người ta chặn, lúc tôi đánh nhau với người ta, đột nhiên xuất hiện một người, không chỉ giúp tôi đánh ngã hai ba người, còn đề nghị tôi đi xem băng ghi hình báo cảnh sát. Trọng điểm là người này nói anh ta tên Chu Dĩ Hành, cậu cảm thấy chuyện này không kỳ quặc sao?"
"Má, sao như đóng phim vậy, một quả dưa thật lớn a! Cậu chờ đó, tôi gửi hình của Chu Dĩ Hành trước, sau đó đi tra đứa nào không muốn sống vội vàng tìm đường chết."
Hiệu suất của Vệ Lam rất nhanh, vừa cúp máy không được vài phút, đã gửi một tấm hình tới: Có phải anh ta không?
Yến Thanh Trì cười khẽ: Không sai, là người này.
Vệ Lam "chậc chậc" hai tiếng: Đúng là con chó con này, hay là anh ta tự biên tự diễn muốn xoát cảm giác tồn tại trước mặt cậu, cậu chờ tôi một lát, tôi đi tra một chút.
Yến Thanh Trì: Ừ.
- ------- truyenfull nl mong manh --------
Y nhét điện thoại vào túi tiền, quay về văn phòng của Trương Tiêu, thấy Kỳ Kỳ còn đang xem hoạt hình, nên đi tới trước mặt bé, hỏi, "Xem đến đâu rồi?"
Trương Tiêu click vào dãy thời gian cho y xem, còn mười phút nữa mới hết.
Yến Thanh Trì sờ sờ đầu Kỳ Kỳ, "Vậy chờ xem xong rồi về."
Mười phút sau, Kỳ Kỳ xem phim hoạt hình xong, nhảy từ trên ghế xuống, phất phất tay với Trương Tiêu, "Tạm biệt chú."
"Ừ, Kỳ Kỳ thường tới chơi a."
Kỳ Kỳ đã quen trả lời loại vấn đề này, dù là ai nói, bé đều sẽ gật đầu "dạ dạ". Đến nỗi tới hay không, vậy phải xem Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần.
Yến Thanh Trì dắt bé ra khỏi bệnh viện, lên xe, mới vừa để Kỳ Kỳ ngồi yên trên ghế nhi đồng, đóng cửa, chuẩn bị kéo cửa ghế điều khiển, đã nghe tiếng di động vang, y nhìn thoáng qua, là số lạ, nghĩ nghĩ, vẫn bắt máy, "Alo."
"Alo, anh Yến, em sai rồi, em thật sự không biết ngài có thân phận này, đều là tên nhãi ranh Nguyên Minh Húc kia gạt em, nhất thời em mới mỡ heo che mắt, nghe theo chuyện ma quỷ của nó, em sai rồi, em thật sự sai rồi, nếu em biết ngài quen biết tiểu Thái Tử Vệ gia sớm, thì cho em một trăm lá gan, em cũng không dám a. Anh Yến, ngài đại nhân đại lượng, việc này ngài nói làm gì, thì em sẽ làm đó, dù bây giờ ngài muốn Chu Cường em gặp mặt xin lỗi ngài, đánh em một trận xả giận cũng được. Chỉ cần ngài đánh xong bớt giận, chúng ta bỏ qua chuyện này có được không? Em thật sự không biết ngài có thân phận như vậy, mắt em mù, em tin lời nói bậy của tên nhãi ranh kia, nhưng Yến ca, đàn em của em cũng mấy chục anh em, đều là người đã có gia đình, nếu ngài không tha, đắc tội Vệ gia rồi, chúng ta thật sự không thể lăn lộn nữa."
Yến Thanh Trì không nghĩ tới Vệ Lam điều tra nhanh như vậy, mới có một lát, đã tra ra chủ mưu sau màn. Y dựa vào xe, ngữ điệu mềm nhẹ, "Tôi đánh anh làm gì? Hôm nay anh cũng không tới đánh tôi, đàn em của anh cũng không chiếm được chỗ tốt nào từ tôi."
"Đúng vậy đúng vậy, anh Yến ngài không hổ là bạn của tiểu Thái Tử Vệ gia, thân thủ quá lợi hại, anh em của em đều nói ngài võ công cái thế, thần tiên hạ phàm, vừa thấy đã biết không phải người thường."
Yến Thanh Trì cười nhạo một tiếng, "Kĩ năng vỗ mông ngựa của anh đúng là há mồm là ra. Được rồi, tôi không vô nghĩa với anh nữa, tôi chỉ có một yêu cầu, ai hạ lệnh cho anh, hạ lệnh gì, anh trả ngược lại hết cho người đó, chỉ đơn giản như vậy."
"Không thành vấn đề, anh Yến anh yên tâm, việc này bao trên người Chu Cường em, thằng khốn Nguyên Minh Húc dám tính kế ông đây, nếu ông không cho nó chút giáo huấn, nó cho rằng ông là đồ ngốc thật a. Việc này em tự tay làm, bảo đảm đánh thằng nhãi Nguyên Minh Húc đến mẹ nó cũng nhận không ra, cho nó biết cái gì là chơi đùa với lửa."
"Nguyên Minh Húc nói với anh thế nào? Chỉ nói đánh tôi, chưa nói đánh gần chết mới thôi?"
"Nó làm sao dám a, hơn nữa, dù nó dám, bọn em cũng không dám a, bọn em làm sao dám a, đánh chết người phải ngồi tù, ai dám a? Không phải mỗi người đều là người của Vệ gia, ngài nói đúng không?"
"Coi như anh ta còn chút đầu óc, các anh cũng còn chút đầu óc."
"Ai, tất nhiên. Em đi làm chuyện ngài phân phó trước, sau này ngài có chuyện gì cứ gọi cho em, tùy thời tiếp đón, chỉ cần ngài nói một câu, Chu Cường em không nói hai lời, theo ngài làm tùy tùng, chỉ cần ngài vui vẻ."
Sao Yến Thanh Trì lại không biết tâm tư của hắn, hắn làm sao coi trọng mình, đơn giản là Vệ Lam phía sau mình, chỉ là hình như Vệ Lam chướng mắt hắn.
"Hỏi anh thêm một chuyện," Yến Thanh Trì nói, "Anh thành thật nói cho tôi biết, chuyện anh đối phó tôi, Chu Dĩ Hành biết không?"