Yến Thanh Trì nhìn bức tranh trên bàn một lát, hơi nghĩ nghĩ, rồi bắt đầu hạ bút, tốc độ y vẽ tranh rất nhanh, một là thường xuyên vẽ, sớm đã thuần thục, hai là trước khi vẽ, y đã phát thảo xong. Không tới một lát, Giang Mặc Thần đã nhìn thấy trên giấy vẽ xuất hiện một cô bé hơi cúi đầu, đôi mắt lại nhìn về phía trước, mang theo chút thẹn thùng.
Yến Thanh Trì dựa theo bức tranh của ông chủ, vẽ quần áo và vật phẩm trang sức trên người cô bé xong, sau đó bắt đầu vẽ cậu bé. Rõ ràng cậu bé là người tỏ tình kia, đôi mắt mang theo thấp thỏm và chờ mong nhìn cô bé trước mặt, nắm chặt tay thành quyền, chờ cô trả lời.
Yến Thanh Trì vẽ xong nhân vật quan trọng, lại để Giang Mặc Thần dựng đường thẳng giống đèn đường, ngay sau đó lại vẽ thêm một đường thẳng ngang, sửa sửa chữa chữa, vẽ thành một cái ghế dài.
Y áp sát vào Giang Mặc Thần, nhẹ giọng nói, "Anh tuỳ tiện vẽ thêm cái gì đó trên tờ giấy này đi, chọn sở trường của anh."
Giang Mặc Thần sầu, nghĩ nghĩ, trên mặt đất chỗ cậu bé và cô bé đứng, vẽ một con chim yến ngẩng đầu nhìn bọn họ.
Yến Thanh Trì thiếu chút nữa nhịn không nổi cười ra tới, nhưng nhìn nhìn y lại cảm thấy quen mắt, Yến Thanh Trì nhớ lại, lúc này mới nhớ tới con chim yến dưới ngòi bút của Giang Mặc Thần này, còn không phải là lúc ấy hắn tới thăm ban, nhờ mình vẽ giúp hắn, nói là phải cho Kỳ Kỳ xem chim yến.
Yến Thanh Trì nhìn hắn, không nghĩ sau khi về hắn luyện thật, còn vẽ rất giống.
Giang Mặc Thần vẽ chim yến xong, cảm thấy quả nhiên sở trường của mình là cái này, dù sau, lúc ấy vì thiết kế hình dạng nhẫn cưới, hắn lấy tất cả chim yến Yến Thanh Trì vẽ, đều vẽ lại ra giấy hết một lần. Sự thật chứng minh, loại phương pháp này tuy rằng ngốc, nhưng đúng là có tác dụng, ít nhất bây giờ hắn đã vẽ chim yến vô cùng đẹp.
Vì thế Giang Mặc Thần lại vẽ một con chim yến đứng trên ghế dài.
Hắn nhìn Yến Thanh Trì, tỏ vẻ mình đã tận lực. Yến Thanh Trì cũng biết Giang Mặc Thần vẽ như mình ca hát, trên cơ bản đều là trình độ không cách nào cứu chữa được nữa, vì thế tự mình lấy bút vẽ thêm chút chi tiết, một bức họa cứ như vậy mà xong.
Y nhìn nhìn Phí Tĩnh Vũ bên cạnh, thấy hắn còn đang vẽ, vì thế lại lấy một tờ giấy vẽ nữa ra, vẽ thêm một bức cô bé tỏ tình với cậu bé, cô bé mím môi, đôi mắt mở thật to, cậu bé hơi kinh ngạc, lại không tự giác mang theo chút ý cười.
Giang Mặc Thần hiểu vì sao y lại vẽ thêm một bức nữa lắm, hơn nữa chàng trai và cô gái trong bức tranh này không giống với bức tranh của ông chủ, hắn hỏi Yến Thanh Trì, "Đây là cái gì?"
"Phòng ngừa chu đáo, để ngừa vạn nhất."
"Nói tiếng người."
Yến Thanh Trì bất đắc dĩ nhìn hắn, "Lo trước khỏi hoạ, chuyên dùng vả mặt."
Giang Mặc Thần cảm thấy mình vẫn không hiểu, không phải ông chủ đã nói quy tắc thi đấu sao, vì sao còn phải vẽ nhiều thêm một bức, lại còn vẽ hoàn toàn không dựa theo quy tắc.
Nhưng Yến Thanh Trì cho hắn cơ hội đặt câu hỏi lần nữa, y giơ tay, nói, "Hai chúng tôi vẽ xong."
Phí Tĩnh Vũ sửng sốt, không thể tin được nhìn y, vội vàng cúi đầu vẽ hai bút cuối cùng, không cam lòng yếu thế nói, "Chúng tôi cũng vẽ xong."
Ông chủ nhìn nhìn thời gian, rất kinh ngạc tỏ vẻ, "Có phải trước đó các cậu từng học rồi không, nhanh như vậy?"
"Đúng vậy," Phí Tĩnh Vũ mơ hồ nghe hiểu câu tiếng Anh này, nhịn không được khoe ra, "Tôi đã bắt đầu học vẽ tranh từ lớp 4, cũng từng tham gia một ít cuộc thi, lấy được một ít giải thưởng."
"Wow." Ông chủ kinh hô một tiếng, "Vậy nhất định cậu vẽ rất đẹp, tôi xem của cậu trước đi."
Ông chủ đi qua, nhìn giấy vẽ của hắn và Nhạc Tử Mính trên bàn, cầm lên. Phí Tĩnh Vũ cảm thấy mình vẽ cũng không tệ lắm, tuy rằng phút cuối có hơi hấp tấp, chưa kịp bổ sung hoàn chỉnh một ít chi tiết, nhưng chỉnh thể vẫn rất có trình độ.
Ông chủ xem xong, đặt bức tranh của hắn xuống, "Cũng được." Hắn nói.
Phí Tĩnh Vũ kiêu ngạo liếc nhìn Yến Thanh Trì một cái, trả lời, "Cảm ơn."
Ông chủ không nói gì, xoay người đi qua bên chỗ Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì đem đẩy bức tranh theo yêu cầu của ông chủ đến trước mặt hắn, ông chủ cầm lên, cẩn thận mà nhìn.
Yến Thanh Trì chờ lão bản đưa ra lời bình, nhưng mà ông chủ lại không nói gì, y hơi kỳ quái ngẩng đầu nhìn ông chủ.
Phí Tĩnh Vũ thấy ông chủ chậm chạp không nói lời nào, cảm thấy hẳn là ông chủ không hài lòng, nháy mắt cảm giác nắm chắc thắng lợi.
Hắn nhìn Yến Thanh Trì, cố ý nói: "Sao lâu như vậy mà ông chủ không nói lời nào a? Là bức tranh của anh có vấn đề gì sao? Anh Yến, nếu lát nữa chúng tôi qua vòng, các anh thì không được, chúng tôi chỉ có thể đi trước. Nhưng mà, hai ngày trước không phải anh vừa thắng cuộc thi vẽ tranh đầu đường sao, hẳn là không thành vấn đề gì đi?"
Câu cuối cùng, rõ ràng có ý trào phúng.
Giang Mặc Thần bất động thanh sắc liếc hắn một cái, "Ông chủ còn chưa lên tiếng, nào đến lược cậu lắm miệng ở chỗ này."
Phí Tĩnh Vũ vội vàng làm bộ làm tịch nói, "Không phải em chỉ lo lắng cho các anh thôi sao?"
Yến Thanh Trì đang muốn kêu hắn tỉnh lại đi, đã nghe ông chủ mở miệng, ông chủ thở dài, hỏi y, "Cậu học vẽ tranh được mấy năm rồi?"
"Đã quên," Yến Thanh Trì nói, "Khi còn nhỏ tôi đã bắt đầu vẽ, cụ thể mấy tuổi, tôi quên rồi, nhưng tôi chưa từng được đào tạo chuyên nghiệp."
Thật ra y nhớ rõ, là ở năm chín tuổi, một năm sau khi y được nhận nuôi. Chỉ là Giang Mặc Thần ở chỗ này, Yến Thanh Trì không biết lúc nguyên chủ chín tuổi có học vẽ tranh không, nên đành phải nói dối là đã quên.
Ông chủ gật gật đầu, "Chưa từng được đào tạo chuyên nghiệp mà đã có thể vẽ được như vậy, cậu rất có thiên phú." Hắn nói, "Cậu vẽ rất đẹp, nếu năm đó tôi có thể vẽ bức tranh như cậu thì tôi và bạn gái tôi cũng không bỏ qua nhau ba năm."
Yến Thanh Trì ngốc.
Ông chủ cười cười, "Vừa rồi tôi lừa các cậu, bức tranh các cậu nhìn thấy kia là bạn gái tôi vẽ, cô ấy kêu tôi trả lời cô ấy một bức tranh, tôi không nhìn ra tâm tư của cô ấy, nên chỉ tùy tiện vẽ một bức, sau đó, cô ấy rời đi. Mãi đến sau khi cô ấy đi r, tôi không ngừng nhìn bức tranh này, mới hiểu được, đáp án cô ấy muốn là gì, nhưng cô ấy không thấy được nữa."
"Nhưng ba năm sau hai người lại gặp nhau?" Yến Thanh Trì hỏi.
"Đúng vậy, tôi tìm được cô ấy, cô ấy còn độc thân, tôi vẽ lại tất cả những gì có liên quan đến cô ấy trong ba năm cô ấy rời đi, sửa sang lại thành một tập tranh, đưa cho cô ấy, sau đó thổ lộ với cô ấy, rồi chúng tôi ở bên nhau."
Ông chủ chỉ chỉ cô gái trên bức hoạ, "Cô ấy đúng là rất giống trong tranh, có phải rất xinh đẹp không."
Yến Thanh Trì gật đầu, "Đúng là rất đẹp."
Ông chủ rất vui vẻ, bình luận: "Cậu vẽ rất, tranh của cậu rất có cảm xúc, tựa như đang xem một câu chuyện thật sự, đường cong cũng rất lưu loát, kết cấu hoàn chỉnh lại tinh tế, cậu là họa sĩ chuyên nghiệp sao?"
Yến Thanh Trì lắc đầu, "Tôi là diễn viên."
"Vậy nhất định cậu là một diễn viên tốt." Ông chủ khích lệ, "Cậu vẽ rất có cảm xúc, vậy cậu diễn nhất định cũng rất có cảm xúc."
Yến Thanh Trì cười khẽ, "Cảm ơn."
"Từ từ," Phí Tĩnh Vũ không rõ sao đột nhiên lại biến thành như vậy, sao Yến Thanh Trì lại hàn huyên với ông chủ rồi?
Hắn nghe không hiểu một đoạn tiếng Anh dài, chỉ có thể nghe hiểu từ đơn linh tinh, nên cũng không biết cụ thể bọn họ đang nói cái gì, đơn giản trực tiếp đi đến trước mặt ông chủ hỏi hắn, "Hai chúng tôi, ai vẽ đẹp hơn?"
Ông chủ chỉ vào Yến Thanh Trì nói, "Đương nhiên là cậu ấy, cậu vẽ chỉ là được, nhưng cậu vẽ chỉ là một bức tranh, không có tình cảm, nhìn không ra linh hồn, như không." Hắn nhìn Phí Tĩnh Vũ, "Cái cậu vẽ không phải là cảnh vật, mà là một đôi nam nữ, là người, người thì phải có tình cảm, nên vẽ người cũng là cần tình cảm, tranh cậu vẽ, trời đất."
Phí Tĩnh Vũ nghe không hiểu, Yến Thanh Trì nhìn vẻ mặt hắn mộng bức, dịch lại cho hắn một lần, Phí Tĩnh Vũ nhìn y một cái, một phương diện bất mãn ở phương diện này y cũng đè mình một đầu, một phương diện lại không muốn tin tưởng, "Nhân vật của tôi sao lại không có tình cảm?"
Ông chủ đưa tranh của Yến Thanh Trì cho hắn xem, "Trên tranh của cậu chỉ là hai người, hai người không có cảm xúc của mình, nhìn không ra tâm tình người thổ lộ, cũng nhìn không ra tâm tình người được thổ lộ. Cậu từng yêu đương bao giờ chưa? Cậu từng được ai tỏ tình hay tỏ tình với ai chưa?"
Yến Thanh Trì tiếp tục phiên dịch, Phí Tĩnh Vũ không nói gì.
Ông chủ đi qua cầm bức tranh của hắn lại đây, đặt cùng một chỗ với tranh của Yến Thanh Trì, đẩy đến trước mặt hắn, "Cậu nhìn kỹ tranh của hai người, bút pháp của cậu rất thô ráp, rất nhiều chỗ không đủ độ tự nhiên, cậu học vẽ từ nhỏ, sao còn phạm sai lầm mang tính kỹ xảo này? Chỉnh bức tranh của cậu chỉ có vẽ, nhìn không ra sau nét vẽ của cậu có gì. Hơn nữa," Ông chủ chỉ vào chàng trai cô gái trong tranh, dùng tiếng Trung không quá lưu loát nói, "Vai chính cậu vẽ, không quá giống vai chính tôi cho cậu xem."
"Vẽ tranh vốn chính là một quá trình tự mình phát huy, cũng không phải một quá trình bắt chước, tôi lại không phải một người bắt chước, sao có thể vẽ giống anh như đúc." Phí Tĩnh Vũ nói.
Yến Thanh Trì phiên dịch lại lời hắn nói thành tiếng Anh cho ông chủ.
Ông chủ nhíu nhíu mày, chỉ vào Yến Thanh Trì hỏi Phí Tĩnh Vũ, "Nhưng vừa rồi cậu ấy đã hỏi tôi phải vẽ theo bức tranh của tôi sao, tôi nói phải, hẳn là cậu nghe được, vậy vì sao không vẽ theo quy tắc? Có phải vì bản thân cậu không biết vẽ bắt chước người khác, chỉ biết vẽ theo mình? Một hoạ sĩ thành thục, hẳn có thể bắt chước giống y như đúc tranh của người khác, cũng có thể vẽ ra tác phẩm nguyên sang của bản thân, không phải sao?"
Phí Tĩnh Vũ nghe xong Yến Thanh Trì thuật lại, không phục lắm, "Vì cái này anh mới cảm thấy tôi vẽ không bằng anh ta sao?"
Yến Thanh Trì hơi cạn lời, "Vừa rồi không phải ông chủ đã nói rồi sao? Cậu vẽ không có linh hồn, không có tình cảm, bút pháp thô ráp, quá mất tự nhiên, đó mới là trọng điểm a."
"Mấy cái đó đều thành lập nếu anh bắt chước nhân vật của anh ta vẽ, mà tôi không có, nếu anh cũng không, anh ta còn cảm thấy anh thắng sao?"
Yến Thanh Trì đã đoán được nếu Phí Tĩnh Vũ không vẽ giống bức tranh của ông chủ, phỏng chừng sẽ ra một chiêu như vậy, nên bất đắc dĩ cầm bức tranh thứ hai đã thủ sẵn ở trên bàn lên, đưa cho Phí Tĩnh Vũ xem.
"Cậu cảm thấy nếu tôi lấy bức tranh này so sánh với cậu, thì thế nào?"
Phí Tĩnh Vũ kinh sợ, hắn nhìn bức tranh trong tay Yến Thanh Trì, không thể tin được, "Anh vẽ hai bức?"
"Đúng vậy, hai bức, chính là sợ nếu cậu không vẽ giống tôi, cậu sẽ đổ lỗi ở chỗ này, nên tôi vẽ nhiều hơn một bức."
Phí Tĩnh Vũ không thể hiểu được, hắn vẽ một bức còn còn chưa đủ thời gian, cuối cùng kết thúc qua loa, sao Yến Thanh Trì lại có thời gian vẽ hai bức.
"Anh lấy
đâu ra thời gian?"
"Thời gian như cậu thôi, chỉ là tôi thường xuyên vẽ, nên tôi vẽ thuận tay hơn cậu nhiều, cũng ve nhanh hơn cậu một ít." Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Phí Tĩnh Vũ, trước đó trên quảng trường, tôi từng nói, lý giải hội hoạ của mỗi người đều không giống nhau, tôi vẽ tranh chỉ là hứng thú, đơn thuần cảm thấy vẽ tranh rất vui, nên tôi vẽ thường xuyên. Nhưng đối với cậu mà nói, nó chỉ là công cụ cậu dùng để thi đấu đạt được vinh dự hạng nhất, nên cậu tự trói buộc mình bên trong. Chắc lâu rồi cậu không vẽ tranh đi, nên sau khi đặt bút xuống, ngay cả tính lưu loát của đường cong cũng không thể bảo đảm, đây là cái mà gọi là chuyên nghiệp?"
Y nhìn nhìn bức tranh của Phí Tĩnh Vũ, "Một bức tranh có đẹp hay không, không chỉ là trong nghề, đôi khi người ngoài nghề cũng rất dễ nhìn ra, bởi vì cảm giác của con người rất trực tiếp. Thứ tôi nói thẳng, cậu vẽ như vậy, số lần đoạt giải chắc cũng không nhiều đâu?"
Phí Tĩnh Vũ không nói gì.
Yến Thanh Trì mỉm cười, "Cho nên tôi thắng, phải đi trước chính là chúng tôi."
Yến Thanh Trì nói xong, quay đầu nhìn ông chủ, hỏi hắn, "Tổ chúng tôi có thể đi rồi đúng không?"
Ông chủ cười nói, "Đương nhiên có thể, tranh của cậu rất tuyệt, đây là thẻ nhiệm vụ của các cậu."
Hắn móc thẻ nhiệm vụ của tổ tiết mục từ trong túi ra đưa cho Yến Thanh Trì.
Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần nói cảm ơn, rồi trực tiếp bước ra ngoài.
Phí Tĩnh Vũ nhìn hai người bọn họ rời đi, nhìn về phía ông chủ, ông chủ hơi bất mãn vì hắn tự bóp méo nhân vật, kêu hắn vẽ lại lần nữa, vẽ giống nhân vật mẫu một chút.
Phí Tĩnh Vũ không còn cách nào, đành phải lấy bức tranh của mình về vẽ lại lần nữa. Hắn không am hiểu bắt chước, nhưng hắn không nghĩ tới, trong một thời gian tương đồng, Yến Thanh Trì không chỉ vẽ xong một bức tranh có nhân vật như ông chủ yêu cầu, còn vẽ thêm một bức tranh khác. Hơn nữa, độ hoàn thành của hai bức tranh đều cao hơn mình.
Phí Tĩnh Vũ luôn cảm thấy mình mới là người vẽ đẹp nhất trong nhóm bọn họ, Yến Thanh Trì nói mình không phải chuyên nghiệp, hắn lặp tức tin, từ đáy lòng cũng cảm thấy Yến Thanh Trì không thể nào vẽ đẹp hơn mình, không nghĩ tới, sự thật lại hung hăng tát hắn một cái. Hắn nắm bút, cảm thấy mình bây giờ, đúng là quá mất mặt.
#truyenfull_hãy_làm_người# Đương nhiên Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần không biết suy nghĩ của hắn lúc này, thậm chí sau khi đi, Yến Thanh Trì căn bản không để hắn trong lòng. Trời sinh tính cách y tùy ý lại rộng rãi, nếu không phải Phí Tĩnh Vũ một lần lại một lần khiêu khích y, Yến Thanh Trì căn bản sẽ không phản ứng hắn.
Y nhìn thẻ nhiệm vụ trên tay, chỉ vào bơi lội trong hai lựa chọn bơi lội và aerobic, nói: "Chúng ta chọn bơi lội đi, thế mạnh của anh, em cũng không yếu."
"Rồi." Giang Mặc Thần đồng ý.
Hai người dựa theo bảng chỉ đường trong thẻ nhiệm vụ tới hội quán bơi lội, Yến Thanh Trì hỏi huấn luyện viên phụ trách khảo hạch lần này của bọn họ, trước đó có ai khác tới làm nhiệm vụ chưa?
Huấn luyện viên lắc đầu, Yến Thanh Trì hơi kinh hỉ, nói với Giang Mặc Thần, "Anh nghe chưa? Có thể bây giờ chúng ta đang giữ hạng nhất đó."
Đương nhiên Giang Mặc Thần nghe thấy, thậm chí hắn cảm thấy có thể Yến Thanh Trì nói đúng. Ở vòng đầu tiên, chỉ có hai tổ hắn và Yến Thanh Trì, Phí Tĩnh Vũ và Nhạc Tử Mính lựa chọn vẽ tranh, bởi vì người khác chưa từng học vẽ tranh, nên lựa chọn làm gốm. Mà vào vòng hai, bơi lội và thể thao, hắn cảm thấy ít nhất có tổ hợp nam sinh sẽ có khuynh hướng chọn bơi lội, nguyên nhân đơn giản, aerobic này, không phải điều tốt lành gì với con trai. Trước mắt xem ra, chỉ có mỗi tổ bọn họ tới hội quán bơi lội.
Như vậy, rất có khả năng, những người khác còn đều đang làm nhiệm vụ vòng thứ nhất, còn chưa tới nơi này kịp.
Nhiệm vụ khiêu chiến lần này là trong thời gian quy định hai người bơi tiếp sức năm vòng. Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần thay quần bơi huấn luyện viên đã chuẩn bị sẵn cho bọn họ, xuống nước làm nóng người, rồi chuẩn bị bắt đầu khiêu chiến.
Y thương lượng với Giang Mặc Thần, xét thấy trong hai bọn họ, Giang Mặc Thần càng có ưu thế ở phương diện này, nên Giang Mặc Thần ở vạch xuất phát, y ở điểm kết thúc, Giang Mặc Thần bơi trước, sau đó vỗ tay với y, y mới bơi, như vậy tính ra, Giang Mặc Thần sẽ bơi ba lần, y chỉ bơi hai lần, tương đối dễ qua cửa.
Giang Mặc Thần đồng ý, kêu Yến Thanh Trì chờ hắn ở vạch đích.
Huấn luyện viên hô bắt đầu, Giang Mặc Thần nhanh chóng bơi đi, Yến Thanh Trì nhìn hắn ngâm mình trong nước, chờ hắn bơi đến chạm tay với mình.
Không hề nghi ngờ, bọn họ qua cửa ngay lần đầu tiên, huấn luyện viên hơi kinh ngạc, vỗ tay cho bọn họ, "very good, very good" khen bọn họ.
Yến Thanh Trì cảm thấy này chủ yếu nhờ công Giang Mặc Thần, hắn bơi thật sự quá nhanh, lúc bơi xong mà còn cách thời gian quy định gần hai phút.
Lúc bọn họ đi, nhìn thấy Mạc Tiêu Tiêu và Trương Ninh Vi chạy vào, nhìn thấy hai người bọn họ, khiếp sợ hỏi, "Các anh làm xong nhiệm vụ rồi?"
Yến Thanh Trì gật đầu, "Mau đi đi, hiện tại còn chưa có người."
Mạc Tiêu Tiêu vội vàng nói cảm ơn, kéo Trương Ninh Vi chạy qua.
Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần nhìn thẻ nhiệm vụ mới, chọn làm bánh kem ở vòng thứ ba.
Thật ra Giang Mặc Thần cũng không biết làm bánh kem, lúc Yến Thanh Trì mang thai hắn mới học nấu ăn nấu ăn, mới học được những món ăn thường ngày, còn chưa đọc đụng vào làm bánh ngọt kiểu Âu Tây. Nhưng Yến Thanh Trì tỏ vẻ, "Em biết làm, lát nữa em dạy cho anh."
Vì thế hai người vui vẻ chuẩn bị làm cho mình một cái bánh kem.
Phụ trách khảo hạch lần này của bọn họ là một cô giáo mập mạp trên dưới 50 tuổi, cô giáo làm mẫu cho bọn họ một lần trước, sau đó để bọn họ tự mình động thủ, trong thời gian quy định, làm ra một cái bánh kem, hương vị và bề ngoài của bánh kem đều cần đủ tư cách, mới qua cửa.
Trước kia Yến Thanh Trì từng làm bánh kem, giờ làm lại vô cùng giống chạy xe qua đường quen, một bên y chỉ huy Giang Mặc Thần một bên bận của mình, hai người tiến hành đâu vào đấy. Sau khi Yến Thanh Trì bỏ bánh vào lò nướng nướng xong, tiếp theo bắt hoa lên bánh cùng Giang Mặc Thần, rồi để cô giáo đến đây kiểm tra.
Cô giáo nhìn bề ngoài bánh kem của bọn họ, rất vừa lòng, cầm dao cắt bánh trên bàn cắt ra một miếng, sau đó dùng nĩa cắm một miếng nhỏ, bỏ vào trong miệng nếm nếm.
"Mỹ vị." Cô nói, "Chúc mừng các cậu, các cậu qua cửa, nhận được khen thưởng, bánh kem này, thuộc về hai cậu."
Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần cảm thấy hai người bọn họ đúng là vô cùng may mắn, ba vòng nhiệm vụ, cứ nhẹ nhàng như vậy đã qua cửa toàn bộ.
Yến Thanh Trì hơi vui vẻ, nhìn Giang Mặc Thần, "Hay là chúng ta ăn xong bánh kem ở chỗ này rồi mới về?"
Tất nhiên là Giang Mặc Thần đồng ý.
Cô giáo bưng cho bọn họ hai ly hồng trà, để cho bọn họ uống khi ăn cùng bánh kem.
Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần nói cảm ơn, một bên ăn bánh kem một bên uống hồng trà.
Từ trước đến nay Giang Mặc Thần chưa từng thích ăn đồ ngọt, cho dù là bánh kem cũng thế, sau khi hắn ăn xong một miếng, thì buông nĩa, nhìn Yến Thanh Trì ăn.
Nhìn nhìn, nhịn lấy ngón tay quẹt một miếng bơ sau đó chà lên mặt Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì thật bất đắc dĩ, "Anh lại chơi trò này!"
"Cầm lòng không được."
Yến Thanh Trì cũng vươn tay cho hắn một vệt, Giang Mặc Thần chuẩn bị đánh trả, lại bị Yến Thanh Trì bắt được cánh tay, "Không cho làm hư bánh kem của em nữa."
"Là bánh kem của chúng ta."
"Vậy càng không cho làm hư."
Giang Mặc Thần thấy bộ dáng bảo vệ đồ ăn của y, đành phải thôi, vươn tay xoa xoa mặt cho y, "Bé mèo hoa."
"Còn không phải anh làm."
"Nên anh muốn vẽ thêm vài đường nữa."
"Không, anh không muốn!"
Giang Mặc Thần:...... Nháy mắt đã thấu hiểu tâm tình lúc đó của Lý Mạt.
Mà Lý Mạt bị hắn nhắc mãi, cuối cùng cũng đi vào tiệm bánh kem này, chuẩn bị khiêu chiến làm bánh kem.
Lý Mạt mới vừa vào cửa, vừa quay đầu đã thấy được hai người bọn họ, kinh hỉ hô, "Ca ca", chưa nói hai lời, trực tiếp chạy tới, "Ai thắng?" Cô rất tò mò hỏi, "Ca ca anh thắng Phí Tĩnh Vũ sao?"
Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần bị cô nàng vừa tới đã tung ra câu hỏi, ngốc một chút. Sau đó, Yến Thanh Trì mới nói, "Thắng. Không nghĩ tới em lại quan tâm như vậy."
"Đương nhiên em quan tâm, em đã biết là anh sẽ thắng mà."
Yến Thanh Trì mỉm cười, "Vậy cảm ơn em nhiều."
"Đừng khách khí, ca ca các anh đã làm xong rồi sao?"
Yến Thanh Trì gật đầu, chỉ chỉ bánh kem trên bàn cho cô, "Đây là thành quả của bọn anh."
"Sao hai anh lại nhanh như vậy a, chắc hạng nhất lần này lại là hai anh, em không nói với hai anh nữa, em cũng muốn nhanh chóng làm xong nhiệm vụ, bye bye."
"Được, em cố lên!"
"Dạ dạ," Lý Mạt cười nói, "Năm ngoái em mới học làm bánh kem với bạn học, cái này không làm khó được em, yên tâm đi."
Cô nói xong, nháy mắt đã chạy thật xa, Yến Thanh Trì nhìn Lý Mạt đi, nhìn Giang Mặc Thần, "Chúng ta cũng đi thôi."
"Vậy bánh kem làm sao bây giờ?"
"Hỏi cô giáo một chút xem có thể đóng gói đi không."
Giang Mặc Thần hỏi cô giáo xong, được đáp án khẳng định, cầm bánh kem đã đóng gói xong tạm biệt cha con Lý Bác Chung, Lý Mạt, chuẩn bị đến cửa hàng pizza ông chú Johan với Yến Thanh Trì trước.
"Mục tiêu cửa hàng pizza, xông lên!" Yến Thanh Trì kéo Giang Mặc Thần, nhanh chóng chạy về phía trước.
*tui dò cả hai bản qt đều là "thể thao", mà không phải tốt lành gì với con trai chắc là múa hoặc aerobic gì đó quá he? Mà tên đầy đủ của aerobic là aerobic exercise, nên sửa lại luôn, ai biết thì help me.
——————
lại là một chương 4k mấy chữ, thêm vài chương vậy nữa chắc tôi stress vì mục tiêu xong chính văn trong năm nay, mn nhớ vote nhoé ~~~~