Bác Nghiên suy nghĩ rất nhiều biện pháp, muốn để Bác Phong và Phó Mẫn Chi đồng ý tham gia "The Family", vì thế, thậm chí nhóc không tiếc lên kế hoạch bỏ nhà ra đi lần nữa.2
Bác Phong nhìn nhóc lôi kéo rương hành lý, hay tay ôm ngực hỏi, "Bạn học Bác Nghiên, có phải con cảm thấy tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng chuyện bỏ nhà ra đi không?"
Bác Nghiên nghĩ nghĩ, hỏi hắn, "Vậy có thể giải quyết bằng cách nào? Ba nói cho con, ba nói cho con con đi làm, sau đó ba mẹ và con cùng tham gia chương trình."
Bác Phong bất đắc dĩ, nỗ lực giải thích với nhóc, "Ba và mẹ con đã ly hôn mấy năm rồi, Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì người ta là chồng chồng hợp pháp, tham gia "The Family" là bình thường, nhà chúng ta thì sao, ba và con là the family, con và mẹ con là the family, ba và mẹ con là hai family, con hiểu không?"
"Không phải ba định phục hôn với mẹ con sao?"
Bác Phong lập tức nhướng mày, "Ai nói với con ba và mẹ con phục hôn, ba bị điên sao?"
Phó Mẫn Chi mới vừa vào cửa đã nghe câu này, cô liếc Bác Phong một cái, Bác Phong xấu hổ câm miệng, thầm mắng trong lòng: Má! Sớm không về muộn không về, cố tình lại về ngay lúc này!7
Phó Mẫn Chi nhìn Bác Nghiên một tay ôm rùa đen của mình, một tay kéo vali, hỏi nhóc, "Nghiên Nghiên con làm gì vậy?"
Bác Nghiên nói mình muốn đi quay "The Family" với Kỳ Kỳ cho cô, sau đó cáo trạng với Phó Mẫn Chi, "Mà ba không đồng ý!"
Nhưng lúc này Phó Mẫn Chi cũng không đứng về phía nhóc, lại đứng ở phía Bác Phong, "Ba con không đồng ý cũng bình thường, chương trình này đúng là không hợp với nhà chúng ta lắm. Huống chi, tổ tiết mục cũng không gửi lời mời cho chúng ta mà."
Bác Nghiên nhìn cô, đôi mắt hắc bạch phân minh chớp chớp, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ cũng không muốn đi phải không? Mẹ cũng giống ba, cảm thấy chúng ta không phải người một nhà phải không?"
Phó Mẫn Chi hạ hạ mí mắt, không nói gì, sau sự kiện Trương Thông năm đó, quan hệ giữa cô và Bác Phong cũng ít cứng nhắc hơn, hai người cũng đã có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với nhau, thậm chí bây giờ cô cũng có được chìa khoá nhà Bác Phong lần nữa, có thể tùy thời lúc đến thăm Bác Nghiên. Người trong nhà cũng từng hỏi cô, có phải muốn phục hôn với Bác Phong không, nhưng tự Phó Mẫn Chi biết, cũng không phải, cô và Bác Phong chỉ vì Bác Nghiên nên mới thỏa hiệp và nhượng bộ, nhưng vấn đề vắt ngang ở giữa bọn họ chưa được giải quyết, giữa bọn họ có thể duy trì quan hệ như bây giờ, cũng đã tốt lắm rồi.
"Nếu con muốn đi chơi, hôm nào mẹ mang con ra ngoài chơi có được không? Con muốn đi nơi nào, thì chúng ta đi nơi đó được chứ?" Phó Mẫn Chi dỗ nhóc.
Bác Nghiên cứng cỏi nói, "Con muốn tham gia chương trình này với Kỳ Kỳ."
"Nghiên Nghiên, con biết đó, nhà chúng ta và nhà Kỳ Kỳ không giống nhau." Phó Mẫn Chi ôn nhu nói.
Bác Nghiên nhìn cô, đôi mắt từ từ đỏ lên, đương nhiên nhóc biết nhà bọn họ không giống nhà Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ không có mẹ, nhưng Kỳ Kỳ có hai người ba, bé có thể sống cùng hai người ba của mình, có thể ra ngoài chơi cùng bọn họ. Kỳ Kỳ sẽ không bao giờ bị hỏi, "Con muốn sống cùng mẹ hay sống cùng ba?" Bởi vì bé không cần lựa chọn, bé có thể có được tất cả, nhưng nhóc không thể, nhóc chỉ có thể chọn một người.
Bác Nghiên hơi khó chịu, nhóc nhìn Phó Mẫn Chi, lại quay đầu nhìn nhìn Bác Phong, không nói nữa, xoay người lên lầu về phòng mình.
Nhóc ngồi trên giường, nhìn rùa đen nhỏ tự tay mình nuôi lớn, vừa nhìn nó, vừa rơi nước mắt, nhóc cũng không phát ra tiếng, an tĩnh, yên lặng, rùa đen cũng không phát ra tiếng, bơi qua bơi lại vòng quanh nhóc.6
Phó Mẫn Chi và Bác Phong tới gõ cửa phòng nhóc, ở ngoài cửa khuyên nhóc, Bác Nghiên gằn giọng "ừm" một tiếng, mang theo chút giọng mũi nói, "Con ngủ rồi."34
Sáng hôm sau khi Kỳ Kỳ vào lớp học, phát hiện đôi mắt Bác Nghiên đỏ đỏ sưng sưng, nhóc ghé vào bàn, buồn bã ỉu xìu. Kỳ Kỳ nghiêng đầu nhìn nhóc, hỏi, "Cậu làm sao vậy? Cậu khóc sao?"
"Cậu mới khóc đó." Bác Nghiên vẫn bộ dáng uể oải đó.
Kỳ Kỳ buông cặp sách xuống, ghé vào cặp sách hỏi nhóc, "Nghiên Nghiên cậu không vui sao?"
"Không có." Bác Nghiên quay đầu nhìn bé, "Nhưng tớ không thể tham gia chương trình đó với cậu, ba mẹ tớ không muốn đi."
"Vì sao vậy?" Kỳ Kỳ không rõ, "Có thể ra ngoài chơi với nhau, vì sao không đi vậy?"
"Bọn họ bận lắm." Bác Nghiên suy nghĩ một cái cớ, "Nên không thể đi được."
Kỳ Kỳ nghe thấy lý do này nên cũng không hỏi nhiều nữa, dù sao bé cũng từng trải qua thời gian Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì bận rộn, nên biết người lớn mà bắt đầu bận thật thì đúng là không có thời gian. Bé hơi đáng tiếc, nhưng lại sợ mình nói nhiều sẽ làm Bác Nghiên vốn đã không được ra ngoài chơi càng thêm khổ sở, vì thế cổ vũ nhóc, "Ừm, người lớn nói bận chính là rất bận á, Nghiên Nghiên cậu đừng không vui, lần sau chúng ta cùng đi chơi cũng được mà, chờ lúc ba mẹ cậu không bận á."
Bác Nghiên nghe bé nói, cảm thấy bé đúng là đơn thuần, nói vậy mà cũng tin tin, nhưng lại cảm thấy bé có thể đơn thuần như vậy cũng là vì gia đình rất hạnh phúc, nên mới không cần nhọc lòng quá nhiều. Nhóc hâm mộ nhéo nhéo mặt Kỳ Kỳ, "Nếu tớ có thể giống cậu thì tốt rồi."2
Kỳ Kỳ không phục nhéo mặt nhóc lại.
Bác Nghiên nhìn bộ dáng không phục của bé, rút tay về cười cười với bé, Kỳ Kỳ cũng rút tay, xoa xoa mặt mình, nói với nhóc, "Cậu như vậy cũng rất tốt mà, ba tớ nói mỗi người đều không giống nhau, ai cũng là độc nhất vô nhị, bản thân mình vui vẻ là được."
Nhưng mà tớ không vui vẻ, Bác Nghiên nghĩ, tớ không vui chút nào hết.
Buổi chiều tan học, Bác Nghiên nhìn xe nhà mình, không muốn về nhà lắm, Kỳ Kỳ phất tay tạm biệt nhóc, "Tớ đi nha Nghiên Nghiên, ngày mai gặp."
Đột nhiên Bác
Nghiên giữ chặt bé, Kỳ Kỳ sửng sốt, Bác Nghiên hỏi bé, "Tớ có thể đến nhà cậu không?" Nhóc nhanh chóng suy nghĩ cho mình một lý do, "Tớ muốn đi xem Tuyết Cầu, được không?"
Kỳ Kỳ gật đầu, "Được chứ." Bé không nghĩ nhiều, rất nhiệt tình nói với Bác Nghiên: "Vậy cậu nói với chú tài xế một tiếng đi, tớ ở đây chờ cậu."
Bác Nghiên "Ừm" một tiếng, chạy đến trước xe nhà mình, nói với tài xế mình đến nhà Kỳ Kỳ chơi một lát, hôm nay về trễ chút.
Tài xế tưởng nhóc đã nói với Bác Phong rồi, nên về nhà trước.
Bác Nghiên chạy về bên cạnh Kỳ Kỳ, kéo Kỳ Kỳ vui vẻ lên xe của Giang gia.
Sau khi Yến Thanh Trì nghe Kỳ Kỳ nói Bác Nghiên muốn đến nhà thăm Tuyết Cầu, hỏi Bác Nghiên, "Con đã nói với ba con chưa?"
Bác Nghiên không muốn nói chuyện với Bác Phong lắm, giống như bây giờ nhóc cũng không muốn về nhà nhìn thấy Bác Phong và Phó Mẫn Chi, nhưng dưới sự nhắc nhở của Yến Thanh Trì, nhóc vẫn gọi điện thoại nói với Bác Phong mình về trễ chút.
Bác Phong đồng ý, nói sau khi mình tan việc sẽ đến đón nhóc.
Bác Nghiên cúp máy, nói với Yến Thanh Trì: "Đã nói xong."
"Được." Yến Thanh Trì cười nói.
Bác Nghiên về nhà với Kỳ Kỳ, hai đứa chọc Tuyết Cầu một lát, ăn cơm chiều xong rồi lên lầu làm bài tập. Lúc Bác Phong tới đón Bác Nghiên đã 9 giờ rưỡi, Bác Phong xin lỗi, Giang Mặc Thần kêu hắn không cần để ý, Yến Thanh Trì giúp hắn lên lầu kêu Bác Nghiên.
Bác Nghiên không muốn về nhà lắm, suy nghĩ cái cớ nói mình còn bài tập chưa làm xong, vừa nói vừa lật bài tập của Kỳ Kỳ, hỏi bé, "Mấy bài này cậu biết làm hết sao?"
Kỳ Kỳ gật đầu, "Ừm."
"Vậy cậu có thể giảng cho tớ một chút không? Tớ không biết làm."
"Có thể nha."
Bác Nghiên nhìn Yến Thanh Trì, hỏi y, "Chú ơi, có vài bài con không biết làm, muốn Kỳ Kỳ giảng bài cho con, trễ quá rồi, con có thể ngủ ở nhà chú một đêm không? Chú giúp con nói với ba con một tiếng được không ạ?"
Yến Thanh Trì nghe lời này, cảm thấy hơi kỳ quái, Kỳ Kỳ đã từng nói với y, thành tích của Bác Nghiên rất tốt, mỗi lần thi cử thành tích của hai đứa nhỏ đều không khác nhau lắm, không phải cậu hơn tớ một điểm thì tớ hơn cậu hai điểm, không lý nào Kỳ Kỳ biết mà Bác Nghiên cảm thấy rất khó, còn phải vì thế mà ngủ lại?
Trong lòng Yến Thanh Trì hơi nghi ngờ, nhưng cũng chỉ gật gật đầu, đáp, "Được."
Y xuống lầu, nói với Bác Phong: "Nghiên Nghiên chưa làm xong bài tập về nhà, có vài bài không biết làm, nói muốn hỏi Kỳ Kỳ một chút, đêm nay không về."
Bác Phong kinh ngạc, hiển nhiên không thể chấp nhận nổi con trai mình vì lý do này mà muốn ngủ lại nhà người khác.
"Không biết làm thì ngày mai hỏi cũng được mà, đâu cần ngay hôm nay, tôi đi tìm nó."
Yến Thanh Trì thấy hắn đứng dậy chuẩn bị lên lầu, ngăn cản hắn, "Thôi bỏ đi, nó muốn ở lại thì cứ ở đi, quan hệ của hai đứa nó luôn tốt mà, khó tránh chơi vui muốn chơi nhiều thêm, dù sao cũng không phải chuyện gì lớn lao, hai đứa vui vẻ là được, ngày mai tôi đưa hai đứa đi học được mà."
"Này sao được, đã tối lắm rồi, làm phiền quá."
"Không sao." Yến Thanh Trì cười nói, "Lát nữa giảng bài xong chắc cũng đến giờ Kỳ Kỳ đi ngủ, hai đứa nhỏ cũng phải ngủ, không phiền gì đâu."
Giang Mặc Thần cũng hát đệm: "Để Nghiên Nghiên ở lại đi, chính anh chơi với bạn vui vẻ cũng muốn đàn hát thâu đêm mà, sao tới con mình thì không được, nhà chúng tôi cũng không ăn nó."
Bác Phong thấy bọn họ đã nói đến nước này rồi, đành phải đáp ứng, hắn ngẩng đầu nhìn nhìn về phía cầu thang, thầm nói thằng nhóc thúi, ba mình tới mà cũng không ra nhìn một chút, cứ như vậy mà để người khác truyền lời không về, thật là tức chết ba nó.
Bác Phong tự lái xe về nhà, Phó Mẫn Chi đã ở nhà từ sớm, cô biết tối hôm qua Bác Nghiên không vui, nên đặc biệt mua bánh kem và xe đồ chơi chuẩn bị dỗ nhóc, nhưng chỉ thấy có mình Bác Phong, không thấy Bác Nghiên đâu, "Nghiên Nghiên đâu?" Cô vừa hỏi, vừa nhìn phía sau Bác Phong.
"Ở nhà Kỳ Kỳ rồi, nói là có bài mình không biết làm, muốn hỏi Kỳ Kỳ, quá muộn nên không về nữa."
"Sao anh lại để con ở nhà người khác chứ?"
Bác Phong bất đắc dĩ, "Tôi có thể làm sao bây giờ? Mạnh mẽ bắt nó mang về? Chính nó trốn trong phòng Kỳ Kỳ không ra, mấy lời không về nhà còn muốn Yến Thanh Trì nói với tôi, tôi cũng không thể lên lầu túm nó xuống được."
Phó Mẫn Chi nhíu nhíu mày, "Có phải nó tức giận vì chuyện hôm qua không?"
"Không thể nào, sáng nay lúc chúng ta nói chuyện với nó không phải rất bình thường sao."
"Nhưng mà sáng nay mắt đã sưng húp, rõ ràng là tối hôm qua đã khóc."
Bác Phong thở dài, "Vậy cũng không còn cách nào, chẳng lẽ cô còn có thể đồng ý tham gia chương trình kia với nó được à."
Phó Mẫn Chi cúi đầu, không nói gì.
Bác Phong đến gần cô, cầm một quả táo từ mâm đựng trái cây lên, cắn một ngụm, ngồi xuống sô pha.