Có lần hai thì sẽ có lần bốn, trước nay Vệ Lam đều không phải người sẽ làm mình ấm ức, khi còn nhỏ không phải, lớn lên lại càng không phải. Cậu thích đóng quân ở nhà Vệ Huân, dù đa số thời gian Vệ Huân đều chỉ ở trên lầu, nhưng cảm giác còn người khác ở trong nhà làm Vệ Lam rất thoải mái.2
Vệ Huân cảm thấy bất đắc dĩ lại không có cách nào với tính cách tự động quen thuộc của cậu, hắn giống như một con sư tử quen sống một mình, theo bản năng từ chối người khác bước vào lãnh thổ của hắn, nhưng mỗi lần Vệ Lam cười tủm tỉm từ móc đồ chơi của mình từ trong túi ra đưa cho hắn, đổi với tư cách vào nhà, hắn lại vô thức cho cậu vào.
Dần dà, thím Vương cũng không xin phép nữa, mỗi lần Vệ Lam ấn chuông cửa thì thím Vương sẽ mở cửa cho cậu vào.
Vệ Lam đã nhận thấy biến hóa này, nên tới tìm Vệ Huân ngày càng thường xuyên, đôi khi Vệ Hy quá bận rộn, sẽ gọi cho cậu nói mình sẽ về nhà trễ một chút kêu cậu ngoan ngoãn ở nhà. Ngoài miệng thì Vệ Lam đồng ý, nhưng đến khi tài xế chở cậu đi ngang nhà Vệ Huân, thì cậu sẽ xuống xe, sau đó tiền trảm hậu tấu điện thoại hoặc nhắn tin cho Vệ Hy nói mình đến nhà Vệ Huân chơi.2
Ban đầu Vệ Hy còn lo lắng, đến sau này cô lại không còn biết nói gì nữa.
Cô hỏi Vệ Lam, "Vệ Huân không bắt nạt con chứ?"
Vệ Lam lắc đầu, "Không đâu."
"Con luôn đến nhà cậu ấy chơi mà cậu ấy không tức giận sao?"
"Không đâu." Vệ Lam cắn ống hút hút nước, "Nếu anh ấy tức giận thì anh ấy không có cho con vào nhà đâu."
"Vậy con không ngại hả?"
"Tất nhiên là không." Vệ Lam rất có đạo lý của mình, "Anh ấy cho con vào nhà, con tặng cho anh ấy đồ chơi con thích, còn ngoan ngoãn nghe lời anh ấy và dì giúp việc nữa, rất công bằng."1
Vệ Hy chống tay nhìn cậu, "Con đúng là cháu ông ngoại con, mở miệng ra là toàn nguỵ biện."
Vệ Lam không cảm thấy đây là ngụy biện, cậu cảm thấy mình rất có đạo lý, nên cậu rất đúng lý hợp tình ấn chuông cửa, hoàn toàn bỏ những lời Vệ Hy nói với cậu ra sau đầu, "Vệ Huân không phải đèn cạn dầu đâu con, sư tử con đang trưởng thành thì cũng là sư tử, cần phải đề phòng".
Nếu anh ấy bắt nạt con, con sẽ đi, Vệ Lam tự nói với mình, nhưng bây giờ anh ấy chưa bắt nạt con, nên con sẽ đi tìm anh ấy chơi tiếp.
Thím Vương mở cửa, kêu cậu vào nhà, hôm nay cậu đến hơi sớm, Vệ Huân còn chưa tan học, trong nhà chỉ có một mình thím Vương. Thím Vương thấy cậu tới, còn rửa sạch sẽ trái cây tươi ngon để trên bàn trà cho cậu. Vệ Lam đã tới rất nhiều lần, nên cũng không cần thím Vương tiếp đón, cậu nói cảm ơn, rồi thím Vương trở về bếp chuẩn bị nấu cơm chiều. Vệ Lam lấy bài tập về nhà ra, ngồi làm bài tập trên bàn trà.
Thật ra độ cao của sô pha và bàn trà rất không thích hợp làm bài tập. Vệ Lam làm một hồi lại cảm thấy không thoải mái, cậu nhìn khắp nơi, muốn tìm một cái ghế thấp hơn nhưng lại tìm không thấy. Vệ Lam không tìm thấy, đành phải đi tìm thím Vương giúp đỡ, thím Vương kêu cậu chờ một chút, sau đó không biết từ chỗ nào tìm ra một cái ghế tròn nhỏ, Vệ Lam ngồi trên xoay xoay cảm thấy vừa tầm rồi tiếp tục làm bài tập.
Vệ Huân tan học về đến nhà đã thấy Vệ Lam ngồi trên ghế nhỏ trước bàn trà, vừa đọc sách vừa làm bài tập. Chắc là nghe được âm thanh mở cửa, Vệ Lam ngẩng đầu nhìn thoáng qua hắn, sau đó rất vui vẻ cười nói, "Anh ơi, anh về rồi."
Cậu nói câu này thật tự nhiên, nhẹ nhàng lại sáng sủa, Vệ Huân nghe phải hoảng hốt một hồi, có ảo giác như đây cũng là nhà Vệ Lam vậy.
Hắn không nói gì, cúi đầu thay dép, đuổi cái ảo giác đó khỏi đầu mình.
Vệ Lam thấy hắn trở về thì buông bút xuống nhìn hắn, cân nhắc xem hắn sẽ làm gì tiếp theo.
Không ngoài dự liệu, Vệ Huân đổi dép xong thì trực tiếp lên lầu.
Vệ Lam nhìn nhìn bài tập của mình, để lại một bài không làm, định bụng chút nữa đi hỏi hắn.
Vẫn như cũ, tới giờ ăn cơm Vệ Huân mới xuống lầu, vẫn cùng ngồi ăn cơm trên một cái bàn với Vệ Lam. Hắn không thích nói chuyện lúc ăn cơm, nói đúng hơn thì lúc nào hắn cũng không thích nói chuyện, nên trên bàn cơm chỉ nghe được tiếng Vệ Lam, "Có một bài em không biết làm," Vệ Lam nhìn hắn, "Anh ơi, lát nữa anh giảng giúp em được không?"
"Không thể."
"Vì sao dạ?"
Vệ Huân nhìn cậu một cái, hạ giọng nói: "Ăn cơm."
Vệ Lam đành phải tập trung ăn cơm, chờ đến khi Vệ Huân ăn xong, đứng dậy chuẩn bị đi cậu mới nói lại yêu cầu này.
"Ngày mai mày đến trường hỏi cô giáo đi." Vệ Huân nói.
Vệ Lam không muốn lắm, cậu đi đến trước mặt Vệ Huân, bỏ tay vào túi, bây giờ Vệ Huân nhìn thấy động tác này của cậu đã biết cậu muốn làm gì tiếp theo.
Quả nhiên, Vệ Lam lại lấy ra một chiếc máy bay nhỏ, "Em tặng anh cái này, anh giảng cho em một chút được không?"
Vệ Huân cảm thấy hơi đau đầu, hắn nhìn Vệ Lam, hỏi cậu, "Có phải mày cảm thấy chỉ cần mày dùng chiêu này thì ai cũng phải đồng ý với mày không?"
Vệ Lam lắc đầu, "Không phải đâu, không có người khác nữa, em chỉ từng trao đổi với anh thôi."
Vệ Huân không nghĩ tới điều này, dù sao động tác của Vệ Lam rất nhuần nhuyễn, hắn còn nghĩ trước đó có người cho cậu loại ảo giác này, làm cậu cảm thấy chỉ cần cậu dùng chiêu này thì sẽ được tất cả những thứ mình muốn, không nghĩ tới mình lại là người đầu tiên.
"Được không dạ anh?" Vệ Lam thật chấp nhất hỏi.3
Thấy hắn không nói lời nào, Vệ Lam vươn tay kéo tay hắn, muốn đặt máy bay nhỏ vào tay hắn, Vệ Huân né ra không cho cậu chạm vào mình.
"Bài nào?" Hắn hỏi.
Vệ Lam cũng không chạm vào hắn nữa, mà lại đi tới trước bàn trà, nói với hắn, "Anh lại đây nè anh."
Vệ Huân bất đắc dĩ đi qua, Vệ Lam mở sách ra, chỉ chỉ bài tập sau bài học của mình, "Bài này ạ."
Vệ Huân ngồi xuống sô pha, nhìn nhìn bài tập, lấy sách bài tập của Vệ Lam qua, giảng cho cậu một lần, "Biết chưa?"
Vệ Lam cũng không phải không biết làm, chỉ là muốn tìm cơ hội nói thêm nhiều câu với hắn, bởi vậy gật gật đầu, "Biết rồi ạ."
Cậu cầm bút viết xuống tập, Vệ Huân nhìn cậu viết từng chữ từng chữ, mày từ từ nhíu lại.
Vệ Lam viết xong, ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy sắc mặt hắn không phải tốt lắm, cậu hơi ngỡ ngàng, hỏi hắn, "Sao vậy anh? Em làm sai rồi sao? Đâu có đâu."
Vệ Huân nâng mắt nhìn cậu, Vệ Lam rất đẹp, mặt mày tinh xảo, ngón tay nhỏ mà dài, thoạt nhìn rất thanh tú. Hắn thật sự nghĩ không ra, tại sao một đứa bé đẹp thế này mà chữ lại như bắt con cua bỏ vào, số cũng tạm, nhưng chữ Hán lại như tập thể dục giữa giờ, ngã trái ngã phải, nhảy nhót lung tung, hoàn toàn không có một chút mỹ cảm nào.
"Mày viết tên mày cho anh xem."
Vệ Lam không hiểu sao đột nhiên hắn lại kêu cậu viết tên, nhưng vẫn rất ngoan viết hai chữ "Vệ Lam" xuống sách bài tập. Hai chữ này là Vệ Minh dạy cậu, Vệ Minh viết chữ rất khá, tay cầm tay dạy cậu viết tên mình, nên Vệ Lam mới viết được hai chữ xinh đẹp như vậy.
"Viết tên cũng không tệ lắm." Vệ Huân bình luận.
"Ông ngoại em dạy đó." Vệ Lam đắc ý nói.
"Vậy ông ngoại không dạy mày viết chữ khác sao, ví dụ như bài tập?"
Vệ Lam nghe vậy, nhìn nhìn sách bài tập của mình, lắc lắc đầu, cậu nghĩ nghĩ, sau đó đã hiểu ý của Vệ Huân, "Anh thấy chữ của em trên sách bài tập khó coi hả?"
"Mày cảm thấy thế nào?"
"Đọc được là được rồi." Vệ Lam nhìn chữ của mình, không cảm thấy có vấn đề gì, "Em lại không phải con gái như Linh Linh, viết chữ mà cũng phải lấy thước ra đo, đọc được là được."
Những lời này rõ ràng đi ngược với lý tưởng sống của Vệ Huân, từ nhỏ hắn đã yêu cầu mình nghiêm khắc, khi bé còn từng luyện thư pháp, học một thân chữ Lệ, sau đó lại cảm thấy chữ Triện đẹp nên học thêm một thời gian. Hắn nhìn mấy chữ ngã trái ngã phải trên sách của Vệ Lam, hiếm khi lo chuyện bao đồng một lần, "Luyện chữ đi."1
"A?" Vệ Lam không nghĩ tới hắn lại để ý chữ của mình, kinh ngạc nhìn
hắn, lập tức lại đầy trách móc, "Vậy không được sao? Em không muốn luyện chữ đâu mà."
Đây là lần đầu tiên Vệ Huân nhìn thấy cậu có biểu tình như vậy, trong ấn tượng của hắn, Vệ Lam luôn luôn rất vui vẻ, hiếm khi ủy khuất ba ba thế này, Vệ Huân bị cậu nhìn như thế, không hiểu sao lại sinh ra vài phần lạc thú, "Luyện." Hắn nói.2
Vệ Lam cảm thấy mình đang vác đá đập chân mình, sớm biết vậy đã không tung ra chiêu này, giờ tốt rồi, còn phải luyện chữ, cậu buồn bực che mặt mình lại, cảm thấy mình quá là thảm.
Vệ Huân dù bận vẫn ung dung ngồi đó xem kịch, nhìn một hồi đã thấy Vệ Lam bỏ tay xuống lộ ra cặp mắt sáng ngời, nhỏ giọng hỏi hắn, "Bắt buộc phải luyện sao?"
Nghe thấy mà thương.
Vệ Huân tàn nhẫn gật đầu, "Bắt buộc."
Hắn nói xong thì đứng dậy lên lầu, tâm trí không khỏi nhớ tới biểu tình và giọng điệu của Vệ Lam vừa rồi, hiếm khi cảm thấy thật sung sướng.
Nhưng mà Vệ Lam lại không sung sướng như vậy, cậu nhìn sách bài tập của mình, nghĩ đến việc mình còn phải đi mua cái bảng chữ mẫu luyện chữ, chỉ cảm thấy thiệt phiền muộn, cậu thở dài, ôm mặt mình bắt đầu phát sầu.1
Ban đêm trước khi về nhà, Vệ Lam vẫn đặt máy bay nhỏ ở mép cầu thang lầu hai như cũ, lớn tiếng chào tạm biệt Vệ Huân. Vệ Huân nghe giọng nói tràn đầy sức sống của cậu thì buông sách vở xuống, đi đến bên cửa sổ nhìn cậu lên xe của Vệ Hy xong, sau đó ra thư phòng, cầm máy bay nhỏ được đặt ở mép cầu thang lên.
Hôm sau lúc đến trường học, Vệ Lam thật buồn bực hỏi Vu Linh có dư bảng chữ mẫu không, mình muốn luyện chữ.
Sau khi Vu Linh nghe xong, không chút lưu tình cười nhạo cậu, "Cuối cùng cậu cũng ý thức được chữ cậu xấu sao? Tớ đã nói cậu không biết bao nhiêu lần mà cậu đâu có nghe, giờ tỉnh ngộ rồi đó ha."
Viên Tiểu Bàn thật kinh ngạc, "Tiểu Lam, sao đột nhiên cậu lại muốn luyện chữ vậy?"
"Anh trai mà tớ quen muốn tớ luyện chữ, tớ cũng đâu còn cách nào."
"Sao cậu lại nghe lời anh ấy như vậy." Viên Tiểu Bàn khó hiểu, "Anh ấy kêu cậu luyện thì cậu luyện sao, anh ấy đâu phải anh ruột của cậu đâu."
"Nhưng mà bây giờ tớ thường đến nhà anh ấy chơi mà." Vệ Lam giải thích, "Anh ấy cho tớ vào nhà, cho tớ làm bài tập ở nhà anh ấy, còn cùng ăn cơm với tớ nữa, anh ấy đối xử với tớ không tệ nên tớ sẽ nghe lời anh ấy."
"Viên Tiểu Bàn cậu không hiểu," Vu Linh là người duy nhất có anh trong đoàn thể này nên lên tiếng rất có uy: "Anh trai tốt với cậu mà cậu còn nghe lời anh ấy, thì anh ấy sẽ còn tốt với cậu hơn nữa đó, nhà tớ là vậy đó, cậu xem nè, anh trai tớ rất thương tớ nên tớ rất nghe lời anh."
Cô bé nói xong rồi nhìn Vệ Lam, lấy bảng chữ mẫu trong cặp mình ra, nói, "Cho cậu nè, tớ mới mua hai ngày thôi đó, chưa kịp viết chữ nào hết. Hy vọng anh trai cậu quen có thể giống anh trai tớ, thấy cậu nghe lời anh ấy thì anh ấy càng ngày càng tốt với cậu."
Vệ Lam nhận lấy, lật lật bảng chữ mẫu của cô, kinh ngạc nói: "Sao lại dày quá vậy!"
"Dày mới có hiệu quả, cậu nhìn chữ cậu kìa, cậu phải viết dày!" Vu Linh hận không thể mua thêm một quyển đóng vào cuốn đó cho cậu, để cậu luyện viết hết một lần.
Vệ Lam cảm thấy mình hôm nay còn thảm hơn mình hôm qua, dày như vậy viết tới khi nào mới xong được đây.
Dưới sự uy hiế* của Vu Linh, Vệ Lam đành phải nhận lấy bảng chữ mẫu dày thật dày kia, chờ lần sau gặp Vệ Huân sẽ cho hắn kiểm tra.
Cậu không chờ quá lâu, Vệ Hy tan làm giờ bình thường được hai ngày, lại phải bắt đầu tăng ca, Vệ Lam cũng tới lui nhà Vệ Huân lần nữa.
Cơm nước xong, Vệ Lam lôi kéo Vệ Huân giảng một bài tập cho cậu, giảng bài xong, Vệ Huân không gấp gáp đi mất mà vẫn ngồi đó nhìn tập của cậu, hỏi, "Có luyện chữ không?"
Vệ Lam đã biết hắn sẽ hỏi mình chuyện này, sầu khổ nhìn hắn một cái, không tình nguyện nói, "Có."
Cậu lấy bảng chữ mẫu trong cặp mình ra đưa cho Vệ Huân, thậm chí còn rất tri kỷ mở mấy trang thành quả của mình khoe với Vệ Huân, "Anh xem nè, em viết được vài trang rồi đó, viết siêu nghiêm túc."
Thật ra Vệ Huân cũng không để chuyện này trong lòng, sở dĩ hắn hỏi lại là vì lần trước thấy biểu cảm không muốn luyện chữ của Vệ Lam rất thú vị, nên chỉ đơn thuần muốn nhìn sầu khổ trên mặt cậu thôi. Không nghĩ tới, Vệ Lam rất nghiêm túc làm theo.
Cái này làm Vệ Huân cảm thấy hơi ngoài ý muốn, rồi lại cảm thấy vốn là như thế.
Tựa hắn nói thì Vệ Lam nên làm theo.
Vệ Huân không thể nói rõ loại cảm giác này thế nào, nhưng lại rất vừa lòng vì Vệ Lam nghe lời. Thậm chí vì sự vừa lòng này, Vệ Huân còn chủ động lật xem chữ Vệ Lam viết trên bảng chữ mẫu, rồi nhìn xuống chữ Vệ Lam viết trên tập bài tập, cuối cùng kết luận, "Loại chữ mẫu này căn bản là vô dụng."
Vệ Lam cũng cảm thấy vậy đó, nên cậu vô cùng thành khẩn phụ họa: "Phải, vô dụng quá trời quá đất."
Vệ Huân lé mắt nhìn hắn, Vệ Lam chột dạ cười cười.
"Đừng viết cái này." Vệ Huân nói.
Vệ Lam lập tức cảm thấy loại cảm giác giác vui sướng bất ngờ từ dưới chân xông thẳng lên đỉnh đầu, cậu kích động nhìn Vệ Huân, trong mắt tràn đầy vui vẻ, "Thật sao ạ? Anh ơi, anh là người siêu tốt luôn!"
Vệ Huân nhìn "xuân tâm lay động" trên mặt cậu, mãi cho đến khi nhìn đủ rồi, mới bình tĩnh mở miệng, hắn nói, "Anh viết lại cho mày bảng chữ mẫu khác, mày viết theo anh."1
Vệ Lam:......12
Vệ Lam xin rút lại câu nói vừa rồi.
Vệ Huân nhìn không thể tin được trên mặt cậu, tâm tình lại nhẹ nhàng thêm chút nữa, hắn nhìn Vệ Lam, cố ý nói: "Vừa rồi mày nói cái gì đó? Lặp lại lần nữa."
Vệ Lam:......1
"Nói đi."
Vệ Lam vẻ mặt đau khổ nói, "Thật sao ạ? Anh ơi, anh là người siêu tốt luôn."
Không nghe được chút kích động và vui sướng như vừa rồi, câu cảm thán đã biến thành câu trần thuật luôn rồi.1
Vệ Huân rất vừa lòng, hắn "ừm" một tiếng, giọng điệu lại nhẹ nhàng thêm chút nữa, "Thật chứ, lát nữa cho em."6
Rất là dịu dàng.
Nhưng Vệ Lam cảm thấy mình một không muốn, không muốn chút nào hết! Anh trai Vệ Huân này không tốt, một chút cũng không tốt! Nhưng đồng thời, Vệ Lam cảm thấy hình như Vệ Huân đã thay đổi từng chút từng chút, không giống lúc mới vừa quen nhau, toàn thân đều toát ra vẻ cấm tới giần, hình như, quan hệ giữa mình và anh ấy, tốt hơn một chút thì phải.