Vệ Nghiệp Thành bận việc xong, theo lệ thường về biệt thự trước kia mình và Vệ Huân sống để thảo luận công việc, vừa bước thư phòng, đã thấy được con gấu bông không chút liên quan đến thư phòng, đang chễm chệ ngồi đó.
Hắn không nhớ rõ Vệ Huân còn có hứng thú với mấy thứ con nít mới thích này, tò mò hỏi, "Con gấu này ở đâu ra vậy?"1
Vệ Huân không trực tiếp trả lời hắn, mà là hỏi, "Hôm nay tới tìm con làm gì?"
Vệ Nghiệp Thành ngồi bên bàn trà, Vệ Huân đi qua, ngồi đối diện hắn chờ hắn nói chuyện.
Hai cha con bọn họ hàn huyên chút chuyện gia tộc, Vệ Huân không có hứng thú lắm, câu được câu mất trả lời vấn đề của Vệ Nghiệp Thành. Đến khi nói xong chuyện gia đình, Vệ Nghiệp Thành cũng vào mục đích đến tìm Vệ Huân ngày hôm nay.
"Cha nghe nói, hình như gần đây con và cháu ngoại Vệ Minh rất thân thiết?"
Vệ Huân nhìn hắn, "Cha muốn nói gì?"
"Cả đời của Vệ Minh chỉ có hai điểm yếu, một là con gái ông ta, một là cháu ngoại ông ta, nếu cháu ngoại của ông ta có quan hệ thân thiết với con, vậy sau này sẽ là trợ lực rất lớn cho con."
Vệ Huân cảm thấy buồn cười, hắn cần một đứa nhỏ giúp sức hắn sao?
"Không cần thiết."
"Con đấy, quá cứng nhắc, đôi khi lại không biết thay đổi, rất nhiều chuyện chỉ cần con uyển chuyển một chút sẽ trở nên rất đơn giản, con hiểu chứ?"
"Nếu cha đến đây chỉ để nói chuyện này với con, thì cha đi được rồi đó."
Vệ Nghiệp Thành cười, "Bình thường con nói chuyện với cháu ngoại Vệ Minh thế này sao? Xem thái độ của con kìa, không sợ doạ đứa nhỏ nhà người ta à."
Vệ Huân cảm thấy cha hắn quá coi thường Vệ Lam rồi, Vệ Lam bị hắn doạ khi nào, thậm chí có vài lúc Vệ Lam còn muốn doạ ngược lại hắn kìa.
Hắn không nói gì nữa, Vệ Nghiệp Thành lại dặn dò thêm vài câu thì chuẩn bị ra về.
Trước khi đi, Vệ Nghiệp Thành nhìn con gấu bên cạnh bàn tròn, đi tới, xách tai con gấu lên, giọng điệu bình thường: "Thư phòng của con không nên có thứ này, cha ném giúp con."
"Buông." Vệ Huân đạm mạc nói: "Thư phòng của con, con muốn để thứ gì thì do con quyết định."
Vệ Nghiệp Thành cười nhìn hắn, "Đây là của đứa bé kia à? Từ nhỏ con đã không thích mấy thứ này, đây là của cháu ngoại Vệ Minh phải không. Mà con, con lại đồng ý để thứ không thích trước mặt mình, đúng là rất thân thiết nhỉ."
Vệ Huân nhìn hắn, không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn hắn.
Vệ Nghiệp Thành thả tai con gấu ra, bỏ lại vào túi, hắn cảm thấy Vệ Huân có suy nghĩ và kế hoạch của mình, nếu không cũng không đặt con gấu này ở đây. Vệ Nghiệp Thành cũng không cảm thấy Vệ Huân thích thằng bé Vệ Lam, dù sao hắn đã nhìn Vệ Huân lớn lên, nên hắn rõ ràng hơn ai hết, nói chuyện tình cảm với Vệ Huân là điều rất xa xỉ.3
Hắn tin tưởng con trai mình, vì thế hắn cũng không nhắc nhở gì Vệ Huân, chỉ nói, "Con phải nỗ lực để nó đứng về phía con, để nó trở thành công cụ cân bằng con và Vệ Minh, hiểu không?"
Vệ Huân đứng lên, chậm rãi đi đến bàn làm việc của mình, bắt đầu đọc sách.
Vệ Nghiệp Thành thấy vậy, biết là nói cũng không lọt tai hắn, xoay người ra khỏi thư phòng.
Thứ tư, vốn Vệ Lam đã nói trước là sẽ đến nhà Vệ Huân nhưng đến khi Vệ Huân tan học về đến nhà, lại nhận được điện thoại của Vệ Lam nói cậu không đến được.
"Sao vậy?" Vệ Huân hỏi cậu.
Vệ Lam nằm sấp trên bàn mềm oặt nói, "Em bị bệnh rồi, không muốn động đậy gì hết, giờ em về đến nhà rồi mà không đến nhà anh được đâu."
Bản thân Vệ Huân rất hiếm khi bị bệnh, chợt nghe thấy Vệ Lam sinh bệnh, còn sửng sốt một hồi, Vệ Lam luôn tràn đầy tinh thần, cực kì có nguyên khí, không nghĩ đến cũng có ngày bị bệnh.
"Có ai ở nhà với em không? Bác sĩ đã khám chưa?" Hắn hỏi.
Âm thanh của Vệ Lam thiếu thiếu sức sống như ngày, giống như cục kẹo mềm, mềm như bông, "Mẹ em đi công tác rồi, có dì ở nhà, dì đã phát hiện em bị bệnh đó. Chưa đi khám bác sĩ, chỉ bị sốt thôi, trong nhà có thuốc, lát nữa em uống rồi sẽ đi ngủ."
"Không để bác sĩ khám sao được."
"Không sao, không muốn bác sĩ khám đâu, khám bác sĩ thật phiền phức." Vệ Lam kiên trì nói.
Vệ Huân không còn cách nào, Vệ Hy không có ở nhà, Vệ Lam lại cố chấp không muốn đi khám bác sĩ, chỉ định tùy tiện uống thuốc rồi đi ngủ, hắn thấy sao cũng không yên tâm được.
Vệ Huân nhớ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Vệ Lam từng nói với mình, nhà cậu ở số 5. Vì thế, hắn nói với thím Vương một tiếng, nói với bà buổi tối ăn cháo, rồi xoay người ra ngoài.
Lúc chuông nhà mình vang lên, Vệ Lam còn đang xem phim hoạt hình, thật ra cậu cũng không có tinh thần bao nhiêu, nhưng phim hoạt hình này cậu đã xem lâu rồi, bị bệnh cũng không muốn bỏ qua.
Chị Lý đến cửa lớn, nhìn Vệ Huân đứng ngoài cửa, khó hiểu nói: "Ngài tìm ai?"
"Tôi tìm Vệ Lam."
"Ngài là?"
"Vệ Huân."
"Xin ngài chờ một chút."
Chị Lý vào nhà, nói với Vệ Lam, "Thiếu gia, ở ngoài có người tên Vệ Huân tìm cậu."
Vệ Lam không ngờ Vệ Huân sẽ đến tìm cậu, hơi ngoài ý muốn, "Là một anh trai con quen, hồi nãy con nói với anh ấy con bị bệnh, dì mở cửa cho anh ấy vào đi."
"Được."
Chị Lý mở cửa cho Vệ Huân vào, lúc bước vào sân, hắn phát hiện sân nhà Vệ Lam hình như đã thỏa mãn hết yêu thích của Vệ Hy và Vệ Lam, một nửa làm thành hoa viên trồng đủ các loại hoa hồng; một nửa làm thành công viên trò chơi nhi đồng, đặt đầy các loại thiết bị trò chơi.
Hắn đi xuyên qua khoảng sân vào nhà, Vệ Lam đã làm ổ trên sô pha xem TV, mặt hơi hồng, nhưng cũng nhìn không ra là đang bị bệnh.
Vệ Lam hỏi hắn, "Sao anh lại tới đây?"
Vệ Huân lấy tay đo nhiệt độ trên trán cậu, thuận miệng trả lời cậu, "Đến thăm em."
"Em không sao, lát nữa em ngủ."
Vệ Huân cảm nhận độ ấm trên trán Vệ Lam, đúng là cao hơn mình một chút, hắn hỏi chị Lý, "Đo nhiệt độ chưa?"
"Dạ rồi." Lý tẩu cung kính nói, "Sốt nhẹ, cậu ấy không chịu để bác sĩ khám, nên tôi tìm chút thuốc, tiểu thiếu gia nói sẽ uống trước khi ngủ."
Vệ Lam phụ họa gật đầu, "Chờ em xem xong tập này, em sẽ uống thuốc rồi ngủ ngay."
"Đã bệnh rồi mà em còn tâm tình xem TV."
"Sắp xong rồi," Vệ Lam ngửa đầu nhìn hắn, "Nếu em bỏ qua tập này, ngày mai em sẽ xem không hiểu. Em không muốn."
Vệ Huân không khỏi nhíu nhíu mày.
Vệ Lam giơ năm ngón tay về phía Vệ Huân, mềm mại lấy lòng, "Chỉ năm phút nữa thôi là em xem xong rồi, được không? Anh."
Cậu nói xong, còn siêu cơ trí bán thảm: "Em đã bệnh rồi."
Vệ Huân còn nói được gì, chỉ có thể ngồi xuống chờ năm phút dài như năm nay trôi qua.
Đến khi nhạc phim kết thúc nổi, Vệ Huân đứng lên, nhìn Vệ Lam, "Được rồi chứ?"
Thật ra Vệ Lam còn muốn xem trailer tập sau, nhưng cậu cảm thấy chắc là Vệ Huân không muốn cậu xem, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, tắt TV.
"Em lên lầu ngủ."
Vệ Huân đè cậu lại, "Ai kêu em lên lầu ngủ, em đến nhà anh với anh."
Vệ Lam còn tưởng hắn đến nhà mình là biết mình bị bệnh nên đến thăm, không nghĩ tới, vậy mà Vệ Huân vẫn muốn để
mình đến nhà hắn.
"Em không đi," Vệ Lam bị bệnh là phá lệ không muốn nhúc nhích, "Em không muốn động đậy, tài xế đã đi rồi nên em không đi được."
Vệ Huân cảm thấy cậu nhỏ này thật yếu ớt, nhìn từ điểm này, không giống ông ngoại cậu chút nào.
"Anh cõng em." Hắn nói.
Vệ Lam kinh ngạc, "Anh cõng em?"
"Đúng vậy, vậy được rồi chứ, tiểu thiếu gia."
Vệ Lam nghĩ nghĩ, hình như đúng là không có vấn đề, nên gật gật đầu, "Anh chờ em chút đã."
Vệ Huân nhìn cậu xoay người muốn lên lầu, đè cậu lại nói, "Hôm nay không cần quà, không cần cho anh cái gì hết, đi thôi."
Vệ Lam lắc lắc đầu, "Em muốn lên lầu lấy cặp thôi à, nếu ngày mai em hết bệnh, em còn phải đi học nữa."
Lúc này Vệ Huân mới buông cậu ra, cho cậu lên lầu.
Vệ Lam đi được nửa đường, lại quay về, kéo tay Vệ Huân, "Anh, có phải anh chưa từng vào phòng em không, em mang anh đi xem, anh xem, em tốt lắm đó, em không cần anh tặng quà hay bắt anh làm gì hết trơn."
"Lời này của em là đang bất mãn với anh à?" Vệ Huân hỏi lại cậu.
Vệ Lam cười cười, tâm tình rất tốt phủ nhận, "Không có không có, sao vậy được."
Vệ Huân nhìn bộ dáng cúi đầu trộm cười của cậu, cũng không nói gì, không tiếng động cười cười.
Vệ Lam kéo hắn lên cầu thang, đi thẳng tới trước phòng mình.
Vệ Huân chú ý tới một con khỉ bông nhỏ được treo trước cửa phòng Vệ Lam, đuôi con khỉ nhỏ vểnh lên, phía trên treo một bảng gỗ hình đám mây, trên bảng viết: Lâu đài của Vệ Lam.
Vệ Lam đẩy cửa ra, Vệ Huân nhìn bố trí trong phòng, hơi hơi sửng sốt.
Vệ Huân chưa từng từng vào phòng ngủ của người khác trừ phòng của mình và Vệ Nghiệp Thành. Phòng ngủ của hắn và Vệ Nghiệp Thành đều là loại tối giản nhất, giống như một căn phòng mẫu. Nhưng Vệ Lam thì không, phòng ngủ của Vệ Lam vừa nhìn đã biết là phòng ngủ của trẻ em, trần nhà kiểu sao trời, trên tường vẽ đầy các nhân vật trong truyện tranh, giường hình con thuyền lớn, hai bên giường chất đầy thú bông và đồ chơi nhỏ.
Thậm chí Vệ Huân còn nhìn thấy sàn nhún, bàn đu dây, xe đua và cầu trượt trong phòng Vệ Lam, ngoài ra, còn có một khu vực được ngăn ra, xây một sân bóng đá, trên đó còn cắm một bảng gỗ, viết: Sân bóng của Vệ Lam.
Hắn nhìn bài trí không thể tưởng tượng được của căn phòng này, cảm nhận sắc thái rực rỡ sáng ngời trong phòng, hắn cảm thấy chữ trên bảng gỗ ngoài cửa phòng Vệ Lam thật chính xác, đây đúng là một lâu đài, một lâu đài nho nhỏ chỉ thuộc về Vệ Lam.
Vệ Huân nhìn căn phòng trước mặt, thậm chí sinh ra chút nghi ngờ, Vệ Lam sống trong một căn phòng như vậy, thì tại sao còn tình nguyện ở nhà mình?
So sánh một hồi, hình như trong nhà hắn không có thứ gì coi được cả.
Vệ Lam cầm cái cặp bị ném tuỳ tiện trên sàn nhà, lại chạy đến chỗ để đồ chơi của mình nhìn nhìn, cuối cùng chọn một chiếc ô tô nhỏ, nhét vào cặp.
Cậu đi đến trước mặt Vệ Huân, cao giọng nói: "Đi thôi." Sau đó đóng cửa.
Chị Lý nghe Vệ Lam nói muốn đến nhà Vệ Huân ở tối nay, hơi kinh ngạc, hỏi cậu, "Cô Vệ biết không?"
"Lát nữa con sẽ tự nói với mẹ, dì về trước đi, đừng nói với mẹ con."
"Hoặc là dì nói một tiếng với cô Vệ?"
"Không cần, con tự nói được, dì, dì không cần lo lắng."
Chị Lý nghe vậy, cũng chỉ có thể đồng ý.
Vệ Lam không ở nhà, tất nhiên chị cũng không cần ở lại nhà họ Vệ nữa, nên cùng ra khỏi cửa với Vệ Lam.
Vệ Huân đứng dưới bậc thang cửa rào, khom lưng, nói với Vệ Lam, "Lên đây."
Vệ Lam không chút xấu hổ trực tiếp bò lên, Vệ Huân cõng cậu lên, đi về hướng nhà mình.
Vệ Lam nằm trên lưng hắn, ngoan ngoãn, nhỏ giọng nói, "Cảm ơn anh."
"Không cần." Vệ Huân nói.
Vệ Lam cũng không nói thêm nữa, nhắm mắt lại, nghỉ ngơi trên lưng hắn.
Vệ Huân cõng Vệ Lam về nhà, để cậu ngồi trên sô pha, hắn hỏi thím Vương, "Cháo nấu xong chưa?"
Thím Vương trả lời, "Sắp xong rồi."
Vệ Huân hỏi Vệ Lam, "Ăn cơm không?"
Vệ Lam gật gật đầu, "Ăn."
"Vậy lát nữa ăn cháo không?" Vệ Huân nói, "Thím Vương nấu cháo cho em đó."
Vệ Lam nghĩ nghĩ, "Thêm chút cải bẹ, thêm chút cải bẹ em sẽ ăn một chén nhỏ."
"Được."
Trong lúc nói chuyện, Vệ Huân gọi điện cho bác sĩ gia đình Hoắc Đình, đơn giản thuật lại tình huống một chút, kêu hắn tới đây nhanh.
Thật ra Vệ Lam đã hơi mệt rồi, cậu nhìn Vệ Huân, hỏi, "Anh, em có thể ngủ một lúc không?"
"Được, trên lầu có phòng cho khách."
Vệ Huân thấy tinh thần cậu uể oải, nghĩ đến cậu nói mình bị bệnh là không muốn động đậy, nên hỏi, "Muốn cõng không?"
Vốn Vệ Lam cũng không cần, dù sao sức lên lậu cậu cũng phải có chứ. Nhưng Vệ Huân đã hỏi rồi, trước giờ Vệ Lam lại không phải người biết khách sáo, nên cảm thấy như vậy cũng không tệ, gật gật đầu, nói, "Cảm ơn anh."2
Vệ Huân để cậu nằm trên lưng mình, cõng cậu lên lầu, hắn đứng yên trước cửa phòng cho khách, vốn đã mở cửa vào, tay cũng đặt trên chốt cửa, rồi lại nhớ tới phòng Vệ Lam.
Kém quá xa, hắn nghĩ, hắn đã đón người tới rồi mà ngay cả một phòng ngủ thích hợp cho Vệ Lam cũng không có.
Vệ Lam không rõ sao hắn lại không vào, nên hỏi, "Sao dạ? Sao không vào?"
Vệ Huân quay đầu nhìn cậu, hỏi, "Ngủ cùng phòng với anh được không? Tiện chăm sóc em."
Vệ Lam gật đầu, hắn khi còn nhỏ cậu từng ngủ cùng Vệ Hy, cũng từng ngủ cùng Vệ Minh, sau đó lớn lên mới ngủ một mình, nên cậu có thể ngủ cùng giường với người khác.
Chỉ là, "Anh, em có tật xấu lúc thức dậy, nếu anh ngủ cùng với em, vậy nhớ đừng kêu em lúc em ngủ rồi nha." Vệ Lam nhắc nhở hắn.
"Được." Vệ Huân đồng ý.
Hắn xoay người, đi về hướng phòng mình.