"Làm ơn đi, chị ấy phải sống cả quãng đời còn lại với anh tôi đó, cả đời dài như vậy, nếu ngay cả tôi mà chị ấy cũng không bằng, vậy không bằng tôi và anh tôi không kết hôn, sống với nhau cho rồi. Tôi còn làm được, mà chị ấy không làm được, vậy chị ấy có đáng giá hơn tôi không?" Vệ Lam hỏi ngược lại.
Yến Thanh Trì câm nín thở dài, "Cậu đã lậm vậy rồi mà còn không nghĩ xem có phải cậu thích anh cậu không, cậu còn cùn hơn cây kéo dưới đáy hòm nhà tôi nữa, biết cây vạn tuế là cây gì không? Là cái cây thông minh mẫn cảm hơn cậu đó, còn biết nở hoa nữa kìa."
"Cậu nghĩ ai cũng giống như cậu sao, chuyện tình cảm không ai dạy cũng hiểu, không phải tại tôi chưa yêu đương bao giờ sao."
"Cậu đừng có ụp nồi cho yêu đương, người chưa từng yêu nhiều lắm, giống cậu vậy, chỉ có một, không có chi nhánh."
"Trùng hợp quá, tôi cũng là hàng lí mịt tịt, vừa lúc ghép thành một đôi với anh tôi." Vệ Lam cười khanh khách nói.
Yến Thanh Trì lập tức bị câu này làm cho tức cười, cảm thấy cậu cũng đủ ngọt ngào. Y vỗ vỗ vai Vệ Lam, "May mà từ đầu đến cuối hai người đều tự lăn lộn nhau, không liên lụy đến người khác, nếu không phải bị anh em các người tức chết."
"Thế giới của anh tôi chỉ có mình tôi thôi, liên luỵ đến ai được chứ," Vệ Lam thấy y nghĩ nhiều quá, nhưng mà, "Giờ nghĩ lại, cũng đúng thôi, thế giới của anh ấy chỉ có mình tôi, anh ấy muốn yêu đương, vậy chỉ có thể yêu tôi thôi, không có lựa chọn nào khác."
"Cậu suy nghĩ cẩn thận quá rồi."
"Tôi thông minh vậy mà, có gì mà không rõ chứ, chẳng qua đó giờ chưa nghĩ đến mặt này thôi." Vệ Lam nói, cậu cười tủm tỉm, nhìn qua tâm trạng rất tốt.
Yến Thanh Trì thấy, cũng cười.
Bốn giờ, Yến Thanh Trì nghĩ xem mình nên làm sủi cảo chưa vằn thắn, y dọn hết đồ dùng cần thiết đến phòng ăn, sau đó dẫn Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên đi rửa tay.
Vệ Lam thấy tư thế bày binh bố trận của y, hỏi, "Cậu gói sủi cảo còn bắt hai đứa nhỏ giúp nữa hả?"
"Một tôi gói rất chán mà, hai đứa nhỏ cũng rảnh rỗi, coi như chơi đồ chơi đi, cậu muốn gói cùng không?"
Vệ Lam lắc đầu, "Đó giờ chưa đụng tới bao giờ."
Yến Thanh Trì câm nín, "Đúng là mạng cậu chủ nhỉ."
"Tôi vốn là cậu chủ nhỏ của nhà chúng tôi mà." Vệ Lam hùng hồn.
"Thấy rồi."
"Nhưng mà anh tôi biết." Vệ Lam kiêu ngạo nói.
"Anh cậu không dạy cậu à?" Yến Thanh Trì hỏi cậu.
"Không có, anh tôi không muốn tôi học mấy thứ này." Vệ Lam bất đắc dĩ nói.
Ở trong lòng Vệ Huân, cậu giống như hoàng tử nhỏ vậy, hoàng tử nhỏ có thể chơi hột xoàn đá quý, nhưng không thể biết xắt rau xào rau, nên Vệ Huân không cho cậu đụng vào mấy thứ đó, chỉ kêu cậu đi làm chuyện mình thích. Vệ Lam còn nhớ lần đầu tiên mình quay phim thần tượng, trong phim có một cảnh nam chính vì muốn làm nữ chính vui, tự mình xuống bếp vụng về làm một bữa cơm, kết quả cảnh này còn chưa kịp quay đã bị Vệ Huân cắt bỏ.
Vệ Lam cảm thấy không cần thiết, "Chỉ làm bộ thôi mà thôi, em chỉ xắt đồ ăn vài nhát thôi, không phải nấu cơm thật."
Vệ Huân nhìn cậu, lạnh nhạt nói, "Xắt đồ ăn? Em lớn chừng này rồi, anh có bảo em cầm dao bao giờ chưa? Giờ giỏi rồi, em còn chuẩn bị tinh thần xắt đồ ăn cho người con gái khác, cô gái này là ai, lớn lối vậy, Chương Trình, lát nữa gửi tư liệu của cô ta vào mail tôi."
Vệ Lam dở khóc dở cười, "Anh cần tư liệu của cô ta làm gì, cũng đâu phải cô ta kêu em đi nấu cơm, kịch bản viết vậy mà."
"Kịch bản bây giờ không viết vậy nữa." Vệ Huân bình tĩnh nói.
Vệ Lam không còn cách nào, "Anh, chuyện em sửa kịch bản mà bị tung lên mạng, sẽ có người bôi đen em, anh hiểu không?"
Vệ Huân hừ lạnh một tiếng, "Phải không? Để anh chống mắt lên xem ai dám bôi đen em."
Vệ Lam:......
Vệ Lam quay đầu nhìn người đại diện của mình, "Nghe chưa, về nói chuyện với biên kịch đi, cảnh này không quay, hiểu?"
Chương Trình còn không hiểu gì nữa, hắn vừa đồng ý vừa yên lặng chửi trong lòng, từng thấy anh trai chiều em trai, chiều đến mức cả dao phay cũng không cho đụng thì mới gặp lần đầu, đây là cưng chiều quá mức, Vệ Lam lớn lên trong hoàn cảnh như vậy mà chưa bị lệch hướng, tâm tính rất kiên định.
Vệ Lam nhớ tới chuyện này, vô thức cười rộ lên.
Yến Thanh Trì thấy vậy, hỏi, "Nghĩ gì mà vui thế?"
"Không có gì, nhớ tới một vài chuyện với anh tôi thôi."
Yến Thanh Trì thở dài, "Cậu có thể đổi một người khác để nhớ trong một giây không?"
"Ví dụ như?"
Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, "Ví dụ như người đại diện của cậu."
"Thứ tôi nói thẳng, chắc anh ta không muốn tôi nghĩ về anh ta đâu."
"Có thể thấy cậu lăn lộn người ta thế nào rồi đó." Yến Thanh Trì vừa nói, vừa cho Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên ngồi yên ổn, mình thì ngồi giữa hai đứa, tiện cho việc làm mẫu.
Vệ Lam ngồi xuống, nhìn y cầm lấy da sủi cảo, bắt đầu gói.
Kỳ Kỳ từng gói cùng Yến Thanh Trì rồi nên tương đối có kinh nghiệm, Yến Thanh Trì tay cầm tay dạy bé mấy lần, bé gần như đã biết làm hết rồi. Còn Nghiên Nghiên dù sao cũng còn nhỏ, còn ngây thơ mờ mịt, Yến Thanh Trì cho nó một cục bột, để bé con tự chơi.
Vệ Lam ngồi không một mình, hơi nhàm chán.
Yến Thanh Trì thấy cậu ăn không ngồi rồi, khuyên nhủ, "Cậu cũng gói đi, tôi dạy cậu cách gói, đúng lúc, cậu gói xong thì mang về cho anh cậu ăn. Cậu nghĩ đi, cậu già đầu rồi mà chưa nấu cơm lần nào, đột nhiên gói một dĩa sủi cảo cho anh cậu, có phải anh ta sẽ bất ngờ lắm không?"
Vệ Lam nghe y nói như vậy, tưởng tượng cảnh Vệ Huân nhìn thấy sủi cảo mình gói thì cực kì vui mừng bất ngờ, lập tức nóng lòng muốn thử. Nhưng cậu vẫn nhớ sáng nay Vệ Huân còn giả vờ mất trí với cậu, bởi vậy hừ lạnh nói, "Lời cho anh ấy, còn làm sủi cảo cho anh ấy, anh ấy đã không biết xấu hổ nói với tôi quên mất, còn trông cậy tôi làm sủi cảo cho ăn, hừ!"
Yến Thanh Trì nhìn cậu tức giận đến nghiến răng, dỗ dành, "Đó không phải vì anh ta không biết cậu có chấp nhận được không sao, nên mới chừa một bậc thang cho hai người thôi, suy nghĩ cho cậu thôi mà."
"Cậu là cứu binh Vệ Huân mời tới sao? Sao nói giúp anh ấy vậy."
"Vậy cậu muốn tôi nói thế nào, Vệ Huân rác rưởi, không chịu trách nhiệm, hôn xong là quên, cặn bã trong cặn bã, sau này cậu đừng bao giờ để ý tới anh ta nữa, để anh ta tự sinh tự diệt đi."
Vệ Lam:......
Yến Thanh Trì nhìn cậu hình như đã buông lỏng, lạt mềm buộc chặt, không nói chuyện nữa, tiếp tục gói sủi cảo.
Vệ Lam còn chờ y khuyên cậu tiếp nữa kìa, mà sao không nói nữa, cậu cụng cụng đầu gối Yến Thanh Trì, "Cậu khuyên tôi đi."
"Khuyên cậu cái gì?"
"Khuyên tôi gói sủi cảo á."
"Thích gói thì gói, cũng không phải gói cho tôi ăn."
"Rõ ràng hồi nãy thái độ của cậu không phải như vậy."
"Không phải cậu kêu tôi đổi thái độ sao?"
Yến Thanh Trì nhìn cậu.
Vệ Lam không biết làm sao, lại cụng cụng đầu gối y, vẻ mặt, "Khuyên tôi đi mau khuyên tôi đi."
Yến Thanh Trì ghẹo đủ rồi, cuối cùng cũng thuận theo ý của cậu Vệ nói, "Gói đi, cậu xem ba chúng tôi đều đang gói nè, cậu ngồi không một mình cũng chán lắm, còn không bằng làm chung với tụi tôi."
Kỳ Kỳ cũng rất thức thời khuyên nhủ, "Anh ơi, gói chung đi."
"Chung đi ~" Nghiên Nghiên học lại.
Vệ Lam dựa vào bậc thang mà leo xuống, "Nếu hai cục cưng đã mở miệng thì tôi miễn cưỡng đồng ý vậy."
Yến Thanh Trì "chậc chậc" hai tiếng, "Nghe thấy chưa Kỳ Kỳ Nghiên Nghiên, hai con là người có tiếng nói nhất nhà đó nha."
"Cái gì kêu quyền lên tiếng a?" Kỳ Kỳ không hiểu nói.
"Chính là con nói gì ra thì người khác phải nghe theo."
Kỳ Kỳ gật đầu, "Ba ba cũng có tiếng nói, con nghe lời ba ba."
"Nghe lời." Nghiên Nghiên nhạy bén bắt được trọng điểm.
Yến Thanh Trì cười, "Vẫn là hai cục cưng của ba ba đáng yêu nhất, quá tri kỷ, đúng là áo bông nhỏ của ba ba mà."
Kỳ Kỳ nhìn y, đôi mắt cong cong, Nghiên Nghiên cười hắc hắc hắc, còn khoe cục bột trong tay cho y xem, "Tròn."
"Ừ, tròn." Yến Thanh Trì phụ họa.
Vệ Lam cầm một miếng vỏ sủi cảo, cắt ngang cuộc trò chuyện vui vẻ của ba ba con, cậu hoang mang nhìn Yến Thanh Trì, "Gói sao?"
Yến Thanh Trì làm mẫu cho cậu, "Bỏ nhân vào trước, đừng bỏ nhiều quá, sau đó gấp lại, cứ nắn như vậy là được."
"Nắn sao?" Vệ Lam cảm thấy mình còn chưa nhìn kĩ nữa, sao Yến Thanh Trì nắn xong rồi, "Cậu làm chậm chút đi."
"Cậu bỏ nhân vào trước đi." Yến Thanh Trì chỉ đạo.
Vệ Lam bỏ vào, "Sau đó làm vậy đúng không?" Cậu vừa nói, vừa bóp vừa vỏ vừa nhân sủi cảo lại với nhau.
"Đúng vậy." Yến Thanh Trì khẳng định.
"Rồi sao nữa, hồi nãy cậu làm sao đó?"
Yến Thanh Trì tay cầm tay dạy cậu, chỉnh lại tư thế giúp cậu, sau đó nắm vào giữa, một viên sủi cảo bụng bự đã ra đời.
Vệ Lam thật kinh ngạc nhìn viên sủi cảo trong tay, "Xong?"
"Đúng vậy, dễ lắm đúng không."
Vệ Lam không thể tin được gật đầu.
Yến Thanh Trì lại đưa cậu một cái vỏ sủi cảo, "Làm tiếp đi."
Vệ Lam rất thông minh trong chuyện học, dạy một lần là biết, bởi vậy cũng không tốn bao nhiêu sức đã biết làm, vừa tám chuyện với Yến Thanh Trì vừa dễ dàng gói xong hơn ba mươi cái sủi cảo. Đến khi gói hết nhân rồi, Vệ Lam nhìn sủi cảo mình gói, hỏi Yến Thanh Trì, "Nấu thế nào?"
Yến Thanh Trì nhìn đồng hồ, đã hơn 5 giờ, y hỏi Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên, "Đói bụng chưa?"
Hai cục cưng gật gật đầu.
Kỳ Kỳ nói, "Hơi đói thôi, nhưng hồi nãy mới ăn bánh kem xong, cũng không đói lắm."
"Vậy lát nữa nấu cho các con."
"Dạ."
Hai người lại chơi với hai đứa nhỏ một hồi, Vệ Lam tính trẻ con, lại thích Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên, bởi vậy rất hoà mình với hai đứa bé, Yến Thanh Trì nhìn Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên vây quanh cậu cười ha ha, từ góc này nhìn Vệ Lam, đúng là không giống một người chú chút nào, giống như một anh trai lớn xác vậy.
Đến gần 6 giờ, y mới bắt đầu nấu sủi cảo, Yến Thanh Trì vừa nấu vừa dạy Vệ Lam, "Thấy chưa? Nước sôi thì bỏ sủi cảo vào, rồi chờ đến nước sôi lần nữa, bỏ vào tiếp nửa chén nước lạnh, làm vậy hai lần, sủi cảo nổi lên là chín rồi."
Vệ Lam nghe y nói, rất có tinh thần thực tiễn tỏ vẻ, "Vậy chờ cậu nấu xong nồi này, tôi tự nấu của tôi."
"Rồi."
Yến Thanh Trì nấu sủi cảo xong, bỏ vào trong dĩa bưng ra bàn, cho Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên ăn trước, mình thì vào bếp dạy Vệ Lam nấu thế nào.
Đến khi Vệ Lam vớt hơn ba mươi viên sủi cảo cậu tự gói lên bỏ vào dĩa, ngay cả Vệ Lam còn phải kinh ngạc, "Vậy là xong rồi hả?"
"Đúng vậy, có phải dễ lắm không."
Vệ Lam cười cười, "Đúng là dễ hơn tôi nghĩ. Cảm ơn nha." Cậu nói với Yến Thanh Trì.
"Hiếm khi cậu khách sáo như vậy, cũng không uổng công tôi vất vả dạy cậu cả buổi." Yến Thanh Trì rất vui mừng, "Để tôi tìm hộp đựng cho cậu, cậu mang cái này về nhà đi."
"Ừm." Vệ Lam gật đầu, "Tôi muốn cái mới á, cái cậu và Giang Mặc Thần chưa từng dùng á."
"Vậy thì không biết có không."
"Chúng ta ra ngoài mua cái mới đi." Vệ Lam rất tự nhiên nói, "Đi, tôi mời cậu."
"Mời tôi đi siêu thị?"
"Đúng vậy, thuận tiện mua hộp đựng đồ ăn cho tôi luôn."
"Cậu để tôi tìm xem đã, coi có cái mới không."
Nhưng Yến Thanh Trì tìm nửa ngày, cuối cùng vẫn không tìm được hộp đựng cơm mới. Trừ Giang Mặc Thần thỉnh thoảng mang cơm đi làm, những người khác chưa từng dùng bao giờ, chỉ có mấy cái, dùng hết rồi. Vệ Lam không muốn cho Vệ Huân dùng cái người khác từng dùng qua, Yến Thanh Trì không còn cách nào, đành phải đồng ý đi siêu thị mua cái mới với cậu.
"Kỳ Kỳ Nghiên Nghiên, lát nữa ba đi siêu thị, các con muốn đi không?" Yến Thanh Trì hỏi.
Nghiên Nghiên liên tục gật đầu, "Muốn đi."
"Con cũng muốn đi." Kỳ Kỳ nói.
"Được thôi, chờ các con ăn xong rồi chúng ta đi."
"Dạ." Hai cục cưng trăm miệng một lời.
Vệ Lam hỏi y, "Cậu không ăn sao?"
"Tôi chờ Giang Mặc Thần về cùng ăn." Yến Thanh Trì nói.
Vệ Lam "chậc chậc" hai tiếng, "Săn sóc anh ta vậy hả."
"Cậu có ý kiến?"
"Tôi không có, đừng đổ oan cho tôi."
"Cậu muốn ăn một chút không?" Yến Thanh Trì bị cậu hỏi, mới nhớ ra, "Nấu một chút cho cậu nhé?"
............