Giang Mặc Thần nhìn y vừa lòng rời đi, bất giác cúi đầu bật cười, hắn cảm thấy Yến Thanh Trì thật thần kỳ, có đôi khi rất thành thục lý trí, có đôi khi lại đơn thuần đáng yêu. Giống như một con mèo lớn, hạ mí mắt, thoạt nhìn không để ý cái gì, nhưng lại có lãnh thổ và kiêu ngạo của mình.
Yến Thanh Trì nhanh chóng tắm xong về giường, Giang Mặc Thần cũng vọt vào tắm một chút, sau đó tắt đèn, vào ổ chăn.
Yến Thanh Trì ngủ có thói quen nằm nghiêng, đưa lưng về hắn, Giang Mặc Thần nhìn cái ót của y, đột nhiên có lương tâm phát hiện, lấy tay đặt lên eo của y, khó được ân cần nói: "Eo đau không?"
Yến Thanh Trì thấy hắn đột nhiên ân cần có hơi không thích ứng, "Anh làm sao vậy?"
"Quan tâm em."
"Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!"
"Ngượng ngùng, vừa rồi đã gian xong."
"Lỡ như anh sắc tâm lại nổi thì sao?"
Giang Mặc Thần cười, "Nếu bây giờ anh không làm gì thì thật xin lỗi em ký thác kỳ vọng cao như vậy cho anh!"
"Đừng đừng đừng."Yến Thanh Trì đè hắn lại, "Anh xoa đi."
Giang Mặc Thần yên lặng xoa cho y, một bên xoa một bên phê bình giáo dục, "Em không thể nghĩ anh tốt một chút sao?"
"Chờ lần sau, lần sau em nhất định nghĩ anh đặc biệt tốt, tốt như nam thần."
"Vậy còn không kém nhiều lắm."
Giang Mặc Thần nói xong, không có nói nữa, Yến Thanh Trì cũng không nói nữa, không khí nhất thời an tĩnh.
Thật lâu sau, Giang Mặc Thần mới mở miệng hỏi, "Hôm nay em, lúc ấy, đang sợ hãi sao?
Yến Thanh Trì không có trả lời.
Giang Mặc Thần kêu y một tiếng.
Yến Thanh Trì quay đầu lại nhìn hắn, trong bóng đêm, hai người đều không nhìn rõ đối phương, lại mơ hồ có thể nhìn thấy được hình dáng, Giang Mặc Thần nghe được Yến Thanh Trì hỏi hắn, "Anh hỏi như vậy, là hy vọng em trả lời sợ hãi sao?"
Giang Mặc Thần không nói gì.
Yến Thanh Trì cũng không nói gì.
Trong phòng lại an tĩnh xuống.
Hồi lâu, Yến Thanh Trì mới quay đầu lại, y nói, "Ngủ đi."
Giang Mặc Thần "Ừm" một tiếng, tiếp tục xoa eo cho y.
Yến Thanh Trì không kêu hắn dừng tay, cũng không nói gì thêm, chậm rãi nhắm hai mắt.
Chỉ còn Giang Mặc Thần một bên nhìn gáy y, một bên nhẹ nhàng xoa, một bên hỏi tự hỏi mình, hắn hy vọng Yến Thanh Trì trả lời sợ hãi sao? Nếu phải, là vì sao đây?
Giang Mặc Thần không có miệt mài theo đuổi, cũng không dám miệt mài theo đuổi, hắn chỉ có thể nhợt nhạt hỏi bản thân mình, vì sao lại hỏi Yến Thanh Trì vấn đề này, hỏi, là hi vọng được đáp án gì đây?
Đáp án này nhộn nhạo sinh động, lại bị hắn đè xuống, hắn nhìn Yến Thanh Trì, an tĩnh, không tiếng động, từ sau lưng áp sát y.
7 giờ sáng hôm sau, Yến Thanh Trì mơ mơ màng màng mở mắt ra, vừa chuẩn bị rời giường, đã nghe thấy Giang Mặc Thần nói, "Hôm nay em không có suất diễn, thức dậy sớm như vậy làm gì? Nơi này không có sân cho em chạy bộ buổi sáng."
Yến Thanh Trì nghe vậy, cảm thấy hắn nói có vài phần đạo lý, nên nhắm mắt ngủ tiếp.
Chờ đến lúc thức dậy lần nữa, đã là 11 giờ sáng, Yến Thanh Trì quay đầu lại, đã thấy Giang Mặc Thần đang chơi di động.
"Dậy?" Hắn hỏi.
Yến Thanh Trì "Ừm".
"Anh gọi cơm sáng." Giang Mặc Thần nói xong, gọi cho lễ tân.
Yến Thanh Trì xốc chăn xuống giường, bắt đầu rửa mặt.
Không bao lâu, người phục vụ đã đưa bữa sáng lên.
Yến Thanh Trì thừa dịp lúc ăn cơm thì lướt Weibo, chuyện hôm qua cũng không có account marketing theo vào, chỉ có fan mãnh liệt bình luận, cho nên nhiệt độ cũng hạ xuống, nhưng y vẫn tăng rất nhiều phấn, tuy rằng, những người này đa số đều là Tiểu Phòng Ở nhà Giang Mặc Thần.
Giang Mặc Thần thấy Weibo trên di động y, giải thích cho y, "Chuyện này, anh không phải rất muốn phát tán, cho nên để Võ Nguyên đè xuống tin tức, à, Võ Nguyên chính là người đại diện của anh, cũng vì vậy, nhiệt độ cũng chỉ nhiêu đó thôi. Nhưng nếu em muốn nhờ chuyện này để xào nhiệt, cũng không quá thích hợp, tâm tư lăng xê như vậy quá rõ ràng, fan của anh sẽ từ muốn cảm ơn em sẽ thành tâm tình vi diệu."
"Yên tâm, em không hiểu mấy cái đó, cho nên các anh cảm thấy cái gì thích hợp thì làm cái đó đi."
Giang Mặc Thần gật đầu.
Yến Thanh Trì lại hỏi hắn, "Vì sao có người kêu fan anh là tiểu kẻ điên, không phải Tiểu Phòng Ở sao?"
Giang Mặc Thần dừng một chút, "Em có biết nick name, trừ gọi yêu còn có một cái xưng hô không?"
"Cái gì?"
"Hắc xưng."
Yến Thanh Trì "A?" một tiếng.
Giang Mặc Thần bất đắc dĩ nhìn y, "Chờ sau này em có fan, fan của em cũng sẽ có nick name tương ứng và hắc xưng, chờ đến em hồng, em cũng sẽ có hắc xưng."
"Anh có hắc xưng sao?" Yến Thanh Trì hỏi hắn.
Giang Mặc Thần vô ngữ, "Cái này không phải thứ em nên biết."
"Em tò mò a."
"Có thời gian tò mò cái này, không bằng ngẫm lại fan của em gọi là cái gì đi."
Yến Thanh Trì chống tay nghĩ nghĩ, "Phải có quan hệ với tên mình phải không?"
"Tiểu Yến Tử?" Giang Mặc Thần hỏi y.
Yến Thanh Trì cơ hồ lập tức nhớ tới nhân vật nữ chính đã từng thịnh hành đại giang nam bắc trước khi mình xuyên qua, "Không được."
"Cỏ xanh?"
"Còn nữa không?"
"Hồ nước a?"
Yến Thanh Trì, "...... Vậy vẫn là cỏ xanh đi."
"Hoặc là thanh lộ? Đúng rồi, Yến Mạch, cái này có thể."
Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy ok. Y gắp một cái bánh bao cho Giang Mặc Thần, "Thưởng anh."
Giang Mặc Thần nhìn nhìn mâm bánh bao, bất đắc dĩ nhìn y một cái.
Cũng ngay lúc này, di động hắn vang lên, Giang Mặc Thần thuận tay cầm lên nhìn, nhìn thấy hình của Nguyên Minh Húc trên Wechat nhiều hơn một điểm đỏ, cho dù không có click mở, cũng có thể nhìn thấy tin nhắn bên trong: Em đã trở về, buổi chiều gặp mặt chút đi.
Giang Mặc Thần sửng sốt, click mở trả lời hắn: Không được, buổi chiều còn đóng phim.
"Vậy ngày mai sao?" Nguyên Minh Húc trả lời ngay.
"Sắp tới đều bận diễn."
"Nhưng mà bận cũng không đến mức rút không được chút thời gian đi, hay là..... Anh không muốn thấy em?" Nguyên Minh Húc hỏi hắn, "Anh kết hôn, thì ngay cả gặp mặt người bạn là em một chút cũng không được sao?"
Giang Mặc Thần nhìn những lời này,
không trả lời.
"Thôi bỏ đi, em không làm khó anh, vậy không gặp, mai em về nhà."
Giang Mặc Thần lúc này mới nhớ tới, Nguyên Minh Húc còn ở thành phố này, sở dĩ hắn lựa chọn đáp xuống ở thành phố này, bất quá cũng bởi vì mình thôi.
Hắn không tự giác thở dài, trả lời, "Ngày mai đi, chiều mai, chúng ta gặp mặt."
Chỉ là gặp mặt một lát thôi, cũng sẽ không có cái gì, Giang Mặc Thần nghĩ, dù sau trước khi Nguyên Minh Húc rời khỏi, trước khi hắn kết hôn với Yến Thanh Trì, bọn họ vẫn là bạn bè. Huống hồ, có vài lời, vẫn phải giáp mặt nói rõ ràng.
Yến Thanh Trì nhìn hắn buông di động xuống, hỏi hắn, "Chuyện gì a? Sốt ruột sao? Sắc mặt anh trầm trọng quá."
Giang Mặc Thần há miệng thở dốc, một câu "Nguyên Minh Húc đã về, anh đi gặp hắn một lát" đều tới miệng rồi, lại nuốt xuống. Cho tới bây giờ hắn mới ý thức được, hắn chưa từng nói chuyện của Nguyên Minh Húc cho Yến Thanh Trì, chỉ có một lần tụ hội, Liêu Tư Bác ngẫu nhiên nhắc tới, cho nên hắn không biết Yến Thanh Trì có biết hắn từng thích Nguyên Minh Húc không. Nhưng hắn biết rõ, hắn không muốn nhắc tới Nguyên Minh Húc ngay lúc này, hắn cũng không muốn nhìn biểu tình của Yến Thanh Trì sau khi biết chuyện của Nguyên Minh Húc và hắn.
Hắn không muốn nhìn Yến Thanh Trì quá mức để ý chuyện này, cũng không muốn nhìn thấy Yến Thanh Trì không để ý chút nào, như vậy, hắn hy vọng y sẽ có thái độ gì đây? Giang Mặc Thần không biết, tựa như tối hôm qua hắn cũng không biết rốt cuộc hắn hy vọng Yến Thanh Trì sợ hay không sợ.
"Đi gặp một người bạn." Hắn nói, "Bởi vì phải lấy ra một chút thời gian, cho nên cảm thấy hơi phiền phức."
Yến Thanh Trì gật đầu, "Cần chúng ta mời người đó ăn cơm không?" Y hỏi, "Lần trước Liêu Tư Bác tới gặp anh, không phải mời anh ta ăn cơm sao?"
"Không cần, Liêu Tư Bác là tới tham ban, cậu ta không phải, anh đi một mình là được rồi."
"Vậy được." Yến Thanh Trì nói xong, rồi tiếp tục chuyên tâm ăn bữa sáng.
Giang Mặc Thần nhìn y, đột nhiên phát hiện, hình như y vẫn luôn duy trì trước sau một khoảng cách. Y sẽ đùa giỡn với mình, sẽ thân cận, sẽ trêu chọc mình, nhưng đồng dạng, y sẽ không hỏi nhiều hơn một câu, sẽ không hỏi hắn là người bạn nào, sẽ không hỏi hắn tại sao.
Tất cả thân cận, đều là một vòng nhỏ hẹp giữa hắn và Kỳ Kỳ, mà bất luận chuyện gì ngoài vòng, y sẽ không hỏi nhiều, cũng không nói nhiều. Đột nhiên Giang Mặc Thần cảm thấy mình nhìn không thấu y, nhìn không hiểu rốt cuộc là y biết tiến biết lùi hay căn bản không để bụng mình.
Nhưng hắn càng không hiểu, vì sao mình đột nhiên để ý đến thái độ của y. Giang Mặc Thần tự giễu cười cười, không nói nữa.
Trưa hôm đó, Giang Mặc Thần và đạo diễn phối hợp thời gian, ngày hôm sau, hắn quay xong cảnh buổi sáng, rồi trực tiếp rời đi.
Nguyên Minh Húc ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào phòng, cái bàn trước mặt ánh lên một tầng sáng ngời, hắn nhìn miếng chanh trong ly, tâm tình hơi phiền muộn.
Nơi này là cửa hàng của bạn hắn, trang hoàng rất tiểu thanh tân (tươi mát), cực kì được con gái yêu thích, chỉ là hôm nay trong tiệm không có một ai, bởi vì hắn đã đến, càng bởi vì Giang Mặc Thần sắp đến.
Nguyên Minh Húc thế nào cũng không nghĩ tới, mình chỉ ra nước một chuyến, trở về, Giang Mặc Thần đã kết hôn cùng người khác. Hắn hơi kinh ngạc, càng không muốn tin tưởng.
Hắn đương nhiên biết Giang Mặc Thần thích mình, Giang Mặc Thần giúp mình nhiều như vậy, thậm chí đã công khai, chỉ là hắn thích Chu Dĩ Hành lâu lắm, cho nên hắn lựa chọn nhắm mắt làm bộ nhìn không thấy. Nhưng mỗi lần tổn thương ở chỗ Chu Dĩ Hành, hắn lại có thói quen đi tìm Giang Mặc Thần tìm kiếm an ủi. Ba người bọn họ, giống như ba mũi tên thẳng tắp, hắn nhìn Chu Dĩ Hành, Giang Mặc Thần nhìn hắn. Hắn đã quen nhiều năm như vậy, nhưng bây giờ, Giang Mặc Thần lại kết hôn.
Nguyên Minh Húc vốn tưởng rằng mình không quá để ý, dù sao người hắn thích chính là Chu Dĩ Hành, nhưng Giang Mặc Thần xa cách, lại làm hắn dần dần hoảng sợ. Giang Mặc Thần không còn quan tâm hắn, không còn chủ động nói chuyện phiếm với hắn, thậm chí mình nhắn Wechat cho Giang Mặc Thần muốn nói chuyện phiếm với hắn, hắn cũng cự tuyệt.
Bận. Là cái cớ có lệ nhất. Chỉ cần cậu tình nguyện, cho dù bận cái gì, cậu cũng có thể có thời gian, trừ khi cậu căn bản không muốn.
Hắn không thể nào hiểu được, chỉ là kết hôn thôi, sao lại thay đổi hết thảy. Cho dù đối tượng kết hôn của Giang Mặc Thần biết chuyện giữa hai người họ, cho dù đối phương để ý, không muốn bọn họ lui tới, nhưng chỉ là nhắn Wechat trò chuyện một chút có cái gì không thể?
Hắn đã quen ỷ lại Giang Mặc Thần, quen nói chuyện của mình với hắn, nghe hắn an ủi mình, nhưng mà bây giờ, Giang Mặc Thần đơn phương kết thúc hết thảy, chuyện này Nguyên Minh Húc cảm thấy hoảng sợ và khó chịu. Cho nên hắn đặt vé máy bay về nước, hắn muốn biết, giữa bọn họ rốt cuộc làm sao vậy.
————————